The Great Escape

Chương 14: The Great Escape Chương 14-2


Cô được biết rằng anh là chủ tịch của hội từ thiện lớn nhất trên đảo. Nó mang lại cho công việc của anh cả sự đáng kính và quảng cáo tuyệt vời, và cũng giữ anh luôn có mặt ở mọi buổi diễn thuyết nhằm gây quỹ. Anh cũng là nhà tài trợ cho giải bóng đá thiếu nhi và một đội bóng ở mỗi nhóm tuổi, điều đó đảm bảo rằng có cả tá đứa trẻ trên đảo này là những quảng cáo biết đi của anh.

“Cùng ăn trưa nhé?” Anh hỏi Toby khi họ quay trở lại xe. “Quán Island Inn hay quán Rooster?”

“Chúng ta có thể tới quán Dogs ‘N’ Malts được không ạ?” Toby hỏi.

Mike liếc nhìn Bree, đánh giá cô từ đầu tới chân.

“Bree đã tốn công chăm chút cho hôm nay. Hãy tới nơi nào đó sang trọng một chút.” Cô không muốn ghi nợ Mike cho bữa trưa hay cho chiếc xe đạp địa hình hay cho chiếc máy tính xách tay. Cô không muốn nợ nần anh bất cứ thứ gì hết. “Không phải hôm nay,” cô nói nhanh khi anh xoay chiếc chìa khóa trong ổ. “Tôi cần bắt đầu đun sáp ong để làm nến.”

Toby lên tiếng với vẻ nghi ngờ. “Như thế thật không công bằng. Cô làm hỏng mọi thứ.”

“Nào, nhóc con, không được hỗn,” Mike đáp lại.

“Hãy dừng ngay việc gọi nó là nhóc con đi,” cô nghiến răng.

Mike quay sang nhìn cô.

Toby đá lưng ghế cô. “Cháu là một thằng nhóc. Mike là bạn của cháu. Chú ấy có thể gọi cháu bằng bất cứ cách nào chú ấy muốn.” Toby là con trai của David và cô không muốn nhún nhường trong việc này. “Không, chú ấy không thể.” Khi cô quay xuống nhìn cậu bé phía sau, cô thấy đôi mắt nâu vàng với hàng mi dày của Star nhìn lại cô. “Cách gọi đó mang ý nghĩa tiêu cực – một cách liên tưởng xấu xa – trong cộng đồng những người Mỹ gốc Phi.” Mike do dự, cuối cùng cũng nắm được vấn đề nhưng Toby trở nên gay gắt. “Thế thì có sao chứ? Cháu không sống trong cộng đồng những người Mỹ gốc Phi. Cháu sống trên đảo Charity.”

Làm cách nào mà cô, một người phụ nữ thuần da trắng, lại là người chịu trách nhiệm gây dựng lòng tự hào về nguồn gốc của mình cho con trai của David Wheeler chứ?

Mike, người là nguyên do của mọi chuyện, đang tập trung lái xe ra khỏi bãi đỗ. Cô khó khăn lên tiếng. “Những người da trắng sử dụng cách gọi” nhóc con “– kể cả với những người da đen có tuổi. Đó là cách khiến họ trở nên thấp kém, hèn mọn. Nó rất nhạy cảm.” Toby nghĩ về điều này trong một khoảnh khắc, và không ngạc nhiên, cậu bé phản đối cô. “Mike là bạn cháu. Chú ấy không hề có ý xúc phạm. Đó chỉ là cách chú ấy muốn gọi thôi.”

Mike quay đầu lại. “Không, Bree nói đúng. Chú xin lỗi, Toby. Chú luôn quên không để ý.”

Quên không để ý tới sự phân biệt chủng tộc của anh ta hay quên Toby là một người lai Mỹ – Phi?

“Thì sao chứ?” Toby càu nhàu. “Cháu cũng là người da trắng và cháu không thấy có vấn đề gì cả.”

“Có vấn đề đấy,” cô nói kiên quyết, “vấn đề là bố cháu tự hào về nguồn gốc xuất xứ của mình và cô muốn cháu cũng thấy y như thế.”

“Nếu ông ấy tự hào đến thế thì tại sao lại kết hôn với mẹ chứ?” Bởi vì Star luôn muốn bất cứ thứ gì Bree có.

“Bố cháu bị hấp dẫn bởi mẹ cháu,” Mike nói. “Và mẹ cháu cũng như thế với bố cháu, cho đến cuối vẫn luôn như vậy. Mẹ cháu có thể khiến bố cháu cười theo cái cách không ai khác làm được cả, và bố cháu khiến mẹ cháu đọc những cuốn sách mà nếu không có bố cháu thì cô ấy chẳng bao giờ sờ đến. Chú ước cháu có thể thấy cách họ nhìn nhau. Như cả thế giới chẳng còn ai khác tồn tại.” Thà anh tát thẳng vào mặt cô còn tốt hơn. Và anh không được phép.

“Nó mất một thời gian để họ nhận ra mình yêu người kia tới nhường nào,” anh lên tiếng, một sự khó khăn nào đó khiến anh ngập ngừng trong câu nói.

“Đầu tiên thì Bree là bạn gái bố cháu, nhưng chú nhấn mạnh rằng cậu ấy không nhìn Bree theo cái cách cậu ấy nhìn mẹ cháu.” Một Mike Moody chân chính, với sự ác độc có tính toán, cuối cùng đã trở lại. Mắt anh ta vẫn nhìn về phía trước. “Chúng ta sẽ chở Bree về nhà để cô ấy hoàn tất công việc và rồi chú sẽ đưa cháu tới tiệm Dogs ‘N’ Malts nhé. Như vậy được đúng không, Bree?”

Thứ duy nhất cô có thể làm là một cái gật đầu trống rỗng nhất.

Ngay khi vào tới trong nhà, cô chìm mình vào chiếc ghế sofa và nhìn vô định vào tượng hình con mèo xiêm trên lò sưởi.

Gần đây, cô dành nhiều thời gian để nghĩ về mối tình thời niên thiếu hơn là về sự tan vỡ của cuộc hôn nhân kéo dài 10 năm. Nhưng mối tình với David có một bắt đầu và kết thúc trong trẻo trong khi cuộc hôn nhân của cô thì thì vô cùng u ám.

Cô tháo đôi giày ra. Đôi dép cô hay đi hàng ngày tạo thành một vệt da rám nắng trên đôi chân trần của cô. Không phải là làn da cô không có nhiều chỗ rám nắng. Nhưng vết rám nắng này là vết đậm màu nhất, có chút giống màu mật ong và thêm vài nốt tàn nhang, và điều khiến mọi thứ trở nên mỉa mai hơn cả là việc cô được giao cho giám hộ một đứa trẻ da màu.
Mặc dù cô đã nói với Mike và Toby mình cần làm việc, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ dụng cụ để đun chảy sáp ong hôm nay, vì thế sau khi thay quần áo, cô tìm giấy và bắt đầu phác thảo ý tưởng cho những tấm thiệp handmade. Nhưng trái tim cô không tập trung và cô chẳng thể hoàn thành được bất cứ thứ gì như cô mong muốn.

Cuối cùng, cô nghe tiếng Toby chạy nhanh vào nhà và hướng thẳng lên phòng của mình. Cô lắng nghe tiếng chiếc Cadillac rời khỏi. Nhưng không có tiếng gì cả.

“Tôi biết em đang giận dữ với tôi, nhưng vẫn luôn là như thế, đâu có gì mới đâu phải không?” Mike nói khi đang đứng ở cửa ra vào.

“Tôi không muốn nói chuyện.” Cô đứng lên khỏi bàn.

Trong bộ comple màu xanh hải quân, anh trông to lớn hơn bao giờ hết, và mặc dù cũng khá cao, nhưng cô cảm thấy mình như núp dưới bóng anh vậy. “Những gì tôi nói với Toby về David và Star là sự thật.”

Cô bắt đầu thu dọn đồ vẽ của mình. “Chỉ với anh thôi.”

Anh kéo cà vạt trong vô thức. “Em muốn tin rằng em và David là Romeo và Juliet, nhưng sự thực là, em là một cô gái da trắng giàu có tới từ Grosse Pointe, và cậu ấy là một cậu nhóc da đen sống ở Gary.” Anh chuyển chiếc chìa khóa xe từ tay này sang tay kia. “David bị em hấp dẫn nhưng cậu ấy không yêu em.”

Cô nhét tập ghi chú vào ngăn đựng màu. “Anh xong rồi chứ?”

“Với Star thì hoàn toàn khác.” Mike to lớn, lấp đầy cả căn phòng và hút hết không khí của cô. “Cả hai người bọn họ đều không có tiền. Họ đều có nhiều khát vọng, lôi cuốn và có thể cả chút không khoan nhượng. Họ hiểu nhau theo cái cách em và David không thể.”

“Vậy tại sao sau đó cô ấy bỏ đi?” Ngăn đựng màu đóng rầm lại khi cô đẩy mạnh. “Nếu họ là một cặp đôi đầy đam mê như thế vậy thì sao Star lại bỏ đi?”

“Cậu ấy nhận một công việc ở Wisconsin sau khi cô ấy khẩn thiết khuyên cậu ấy đừng. Cô ấy luôn ghét cảm giác khi cậu ấy rời khỏi nhà và cô ấy muốn trừng phạt. Tôi nghi ngờ việc cô ấy lên kế hoạch để rời đi lâu. Cô ấy chắc chắn không chuẩn bị cho việc chiếc xe trượt khỏi đường và đâm xuyên qua lớp băng xuống đường ống thoát nước.”

Bree không tin đều đó là sự thật. “Họ tìm thấy một người đàn ông ở trong xe.”

“Một người đi nhờ. Cô ấy luôn cho người khác đi nhờ. Tôi đoán là anh ta quá giang.”

Cô không muốn tin vào câu chuyện của anh. Cô muốn tin những gì Myra nói với cô, rằng Star chán nản với David và bỏ anh ta để đi tìm người mới. Sự khó chịu cuộn lên trong dạ dày cô. “Tôi không biết tại sao anh lại nhắc lại tất cả những chuyện này.

Nó đã là chuyện của vài năm trước rồi. Nó chẳng còn ý nghĩa nào với tôi cả.” Anh biết đó không phải sự thật nhưng cũng không phản bác. “Tôi là một người mộ đạo,” anh nói như đó là sự thật. “Tôi tin vào việc phạm lỗi và cũng tin sự hối hận. Tôi đã cố gắng khiến mọi thứ tốt hơn theo cách tốt nhất mà tôi biết, nhưng nó đã chẳng thay đổi được gì cả.”

“Và nó cũng sẽ không thay đổi được gì đâu.”

Chiếc vòng vàng của anh lóe lên dưới tia nắng hiếm hoi còn sót lại và anh gật đầu, không phải với những gì cô nói, mà hơn cả là với chính mình, cứ như anh đã ra quyết định. “Từ giờ tôi sẽ không làm phiền em nữa.”

“Tốt thôi.” Cô không tin. Mike chẳng bao giờ để ai được yên ổn.

Trong những ngày xưa cũ đó, anh luôn tránh nhìn vào mắt mọi người.

Nhưng không phải hiện tại. Và thứ gì đó trong cái nhìn kiên định của anh phá vỡ sự cân bằng trong cô. “Tôi rất cảm kích nếu em vẫn để tôi giữ liên lạc với Toby,” anh nói với thái độ có chút mệt mỏi. “Đáng lẽ tôi nên bàn với em trước khi nói với Toby rằng nó có thể đạp xe tới lễ diễu hành. Tôi có thói quen xấu là luôn nói trước khi nghĩ kỹ.” Một câu khẳng định đương nhiên, vừa không che giấu thói xấu của mình vừa không khiến người khác chê trách được. “Buổi diễu hành bắt đầu lúc 10 giờ. Cậu bé cần tới bãi đỗ xe ở trường học lúc chín giờ. Tôi đáng lẽ phải tới đón, nhưng tôi là trưởng ban tổ chức và tôi phải tới đó sớm hơn.” Cô chăm chú vào vết rách nhỏ trên đôi dép của mình. “Tôi sẽ lo chuyện đó.”

“Được rồi.”

Đó là tất cả. Không có lời lẽ mời mọc nào như một người bán hàng để chiến thắng trong cuộc tranh cãi với cô. Không có những thứ hối lộ như kẹo chanh hay kem sôcôla. Anh nói lời tạm biệt ngắn gọn với Toby rồi rời đi, để lại cô với cảm giác bứt rứt không yên.

Thật nực cười. Anh ta đã trở lại. Mike Moody luôn luôn trở lại, dù bạn có muốn như vậy hay không.