The Great Escape

Chương 17: The Great Escape Chương 17-1


Lucy hít vào như một bà dì càu nhàu. “Kiểu đó quá hư hỏng đối với tôi.”

“Tôi chỉ có thể nói ừ.” Panda cố nhớ lại lần cuối cùng anh thể lạc mất bản thân như thế với một người phụ nữ là khi nào. Họ lăn lộn trên chiếc giường chật hẹp, cơ thể họ ép vào nhau, da họ dính vào những chiếc gối vải nilon và ngay cả khi anh có thể cảm nhận được cô thì như thế vẫn chưa đủ. Anh nhấc tay lên, chống người trên khuỷu tay và bật một trong những chiếc đèn con chạy bằng pin gắn trên tường.

Cô nằm ở bên cạnh, trên cơ thể trần trụi của cô từ vai, qua eo tới hông vẽ nên một đường cong hoàn hảo, hình xăm rồng lạc lõng trên cần cổ mảnh khảnh của cô. Chiếc mũi nhỏ của cô, đã thoát khỏi sự kìm kẹp của khuyên mũi, đang nhăn lại với anh. “Đừng bao giờ làm thế một lần nữa.”

Anh chạm vào môi dưới của cô, hiện đang hơi sưng vì những nụ hôn của anh. “Đêm mai nhé?”

“Nếu tôi không có thứ gì hay ho hơn để làm.”

“Tôi ghét việc phụ nữ luôn phải trả giá nhiều hơn để đạt được thứ mình muốn.” Cô nhìn theo một đường mạch máu chạy dọc tay anh. “Tôi chỉ muốn đồ ăn của anh thôi mà. Nếu tôi phải chấp nhận lên giường với anh để có snack phô mai thì có sao?”

“Một người thực dụng đấy.”

“Đừng sử dụng những từ khó nữa đi. Nó thật phiền.” Cô nằm gối đầu lên cánh tay, để lộ ra một phần ngực vẫn còn đỏ vì bị râu của anh làm trầy. Anh sẽ không làm cô tổn thương vì bất cứ thứ gì, nhưng mặt đen tối trong anh cảm thấy thỏa mãn khi nhìn dấu ấn của anh trên người cô.

Câu hỏi của cô kéo anh ra khỏi tình trạng lơ mơ của mình. “Anh lấy đâu ra chỗ bao cao su đó vậy?”

Đáng lẽ anh nên biết cô sẽ chú ý tới vấn đề này. “Túi quần tôi. Em có muốn một ít khoai không?”

“Anh mang bao cao su theo người sao?”

“Không thường xuyên. Thỉnh thoảng. Đâu có ai lại muốn mắc bệnh lây qua đường tình dục phải không?” Cô nghịch một lọn tóc dread màu hồng đáng ghét của mình. “Vậy là, anh mang theo chúng cho trường hợp anh và Temple quyết định thêm một chút đa dạng cho những bài tập của mình ư?”

Anh đáp lại vẻ khinh khỉnh của cô bằng cái cười khẩy tự hào của mình, hy vọng sẽ khiến cô ngậm miệng lại. “Đúng thế.”

“Vớ vẩn. Hai người có chết cũng không lên giường với nhau.”

“Ví dụ hay đấy.”

Cô nhìn xoáy vào anh bằng đôi mắt sắc lẹm. “Anh không biết tôi đi xuống đây tối qua mà anh đã sẵn sàng hành động rồi ư. Điều này khiến tôi tin rằng anh thực sự mang những thứ đó theo người suốt đấy.”

“Đó là những gì tôi nói còn gì?”

“Đúng thế, nhưng anh không giải thích tại sao.”

Chết tiệt. Anh từ bỏ. “Bởi vì em luôn khiến tôi không tự chủ được tâm trí mình, lý do đấy. Tôi không bao giờ biết em sẽ làm cái quái gì tiếp theo. Hoặc em đang lên kế hoạch làm gì rồi. Giờ thì dừng chủ đề này được rồi chứ.” Cô cười mỉm, giơ tay lên chạm vào những lọn tóc xoăn xoăn khó chịu của anh, biểu cảm của cô hòa hoãn lại đủ để mang anh trở lại với thực tế bình tĩnh. Anh là cựu cảnh sát. Cô là con gái tổng thống. Anh là vụn kim loại. Cô là vàng nguyên chất. Trên tất cả, anh có cả dặm những chết chóc chất chứa trong lòng còn cô thì vẫn vui vẻ với cuộc sống. “Lucy...”

“Ôi trời...” Cô đảo mắt và nằm thẳng người ra. “Đây rồi. Một bài diễn thuyết.” Cô hạ thấp giọng để bắt chước anh một cách cường điệu. “Trước khi chuyện này đi xa hơn, Lucy, tôi cần chắc chắn rằng em không có bất kỳ ý tưởng sai làm nào. Tôi là một chàng cao bồi hoang dã và tự do. Chẳng có cô gái nhỏ thanh thuần nào có thể chế ngự được tôi.” Cô châm chọc. “Cứ như tôi quan tâm lắm á.”

“Đó không phải những gì tôi muốn nói.” Đó chính xác là những gì anh định nói – không có mấy ý châm biếm ở đấy, nhưng cô đã nắm được những điều cơ bản.

“Cùng làm rõ thế này nhé, Patrick.” Đầu ngón tay cô chọc chọc vào bắp tay anh. “Giờ tôi có thể hơi gặp rắc rối trong việc định hướng tương lai nhưng có một điều chắc chắn là nó bao gồm những đứa trẻ. Điều này đã giúp anh bị loại rồi, nên tất cả những sự phức tạp, rắc rối mà phần hoang tưởng trong anh đang vẽ ra chỉ tốn công thôi. Anh là để tiêu khiển, ông Shade à. Là phần còn thiếu trong mùa hè rắc rối của tôi. Và đó là những gì anh cần chấp nhận.” Cô gõ nhẹ vào ngực anh.

“Khi anh không thể thỏa mãn tôi được nữa, tôi sẽ tìm người nào đó khác có thể. Rõ ràng rồi chứ?”

“Thỏa mãn em?”

“Theo nghĩa đen của nó.” Đôi mắt cô trở nên nghiêm túc. “Đây là tình dục. Không hơn. Anh nên rõ ràng về điều này hoặc không chúng ta sẽ dừng ngay lập tức.”

“Tôi!?” Đó chính xác là những gì anh muốn nghe – những gì anh muốn cô hiểu – nhưng anh không thích thái độ của cô. Thứ gì đã xảy ra với cô dâu ngoan ngoãn anh đón đi rồi? “Khi liên quan tới em, chẳng có gì có thể chỉ là tình dục được,” anh nói.

“Đó là cách anh nghĩ thôi. Tôi muốn tình dục. Càng tục tĩu càng tốt.” Mắt cô dừng lại ở giữa chân anh. “Anh còn kẹo chút kẹo cam thảo nào không?” Anh nên lật cô ra và rồi cho cô thứ cô yêu cầu nhưng sự xấc xược của cô chọc tức anh. “Tôi mệt rồi,” anh nghe bản thân mình lên tiếng, không thể tin nổi những từ đó thốt ra từ miệng mình.

“Tệ thật,” cô đáp lại. “Anh già hơn tôi nhiều quá.”

“Cũng không nhiều lắm.” Giọng anh mang vẻ dằn dỗi, nhưng trước khi anh có thể quyết định sẽ làm gì thì cô đã trượt khỏi giường, da cô loạt xoạt lướt qua những chiếc gối.

“Ba mươi sáu và đang trên đà xuống dốc,” cô vui vẻ. “Cũng được thôi. Tôi đổi ý rồi.”

Anh không muốn cô đổi ý nhưng cô đang ngâm nga một giai điệu vui vẻ và nhặt quần áo lên. Đầu tiên, cô chui qua đầu chiếc áo trắng thiếu vải của mình. Viền áo kẹt lại ở núm vú của cô một khoảnh khắc rồi trải xuống. Sau đó, cô mất thời gian lâu hơn một chút để ngọ nguậy chui vào trong quần. Khi ra tới cửa khoang tàu, cô quay lại nhìn anh.

“Nghỉ ngơi nhé, chàng trai. Tôi có một kế hoạch dài cho anh rồi đấy. Hãy xem liệu anh có đủ mạnh mẽ để theo kịp không nhé.”

Anh cười khi cô biến mất – một cách vui vẻ, ít nhất là trong một khoảnh khắc.

Lucy nhảy cóc trên những bậc thang, cô không thể chịu đựng nổi việc thể hiện mình quá tự mãn vào bản thân được nữa. Mưa đã dứt hẳn, mặt trăng bạc cố gắng xuyên qua những đám mây. Cô chưa bao giờ nói chuyện với một người đàn ông như cái cách cô nói chuyện với Panda. Cô đã đưa ra những điều kiện của mình, nói chính xác những gì cô muốn, và không quan tâm cách anh nghĩ về chúng.

Cô bước nhanh qua bãi cỏ, lần này thì tránh cái cọc chơi quăng móng ngựa một bước xa. Cô không thể tưởng tượng ra Ted có làm với cô như những gì Panda đã hay không. Mặc dù cô có thể vẽ ra cảnh anh ấy làm với Meg. Điều cô không muốn nghĩ xa hơn nữa.

Cô nhăn nhó và rồi quên hình ảnh đó đi.

Cô và Panda... Hai người không hợp với nhau... Một phẫu thuật thắt ống dẫn tinh... Đó chính xác là điều cô muốn từ mùa hè mất trí này của mình. Một cơ hội để được xấu xa.

Khi cô bước lên tới thềm ngoài nhà, cô nghĩ về cách mọi người lập danh sách những việc phải làm trước khi chết – mọi thứ họ muốn hoàn toàn trước khi cuộc đời họ kết thúc. Nó xảy ra khi cô đang làm việc ngược lại, làm những thứ cô không được làm nếu cô là thành viên trong một gia đình bình thường. Kiểu tóc khác thường, những bộ quần áo không lịch sự, những hình xăm. Cô đã có một người bạn trai hoàn hảo, bỏ rơi anh ấy và giờ cô qua lại với một người khó chấp nhận được.


http://ngantruyen.com/
Cô đã từng nghĩ cô không tin vào việc làm tình mà không có tình cảm, nhưng có phải chính cô đã tự buộc mình tin điều đó bởi vì tình một đêm là phi thực tế với con gái của tổng thống? Không có làm tình theo cách hoang dại với Lucy Jorik.

Cho tới giờ.

Đó có phải là chìa khóa không? Sẽ ra sao nếu tất cả những gì cô bỏ lỡ lại là đích xác những gì cô cần để bước bước tiếp theo tới giai đoạn mới trong cuộc đời?

Cô khóa cánh cửa trượt lại sau lưng, thay sang quần áo khô và trèo lên giường, nhưng cô quá tỉnh táo để có thể ngủ. Một danh sách những điều trái ngược cô cần làm trước khi chết...

Cô ngồi dậy và tìm tập giấy ghi chép của mình. Lúc này đây, cô không gặp khó khăn chút nào trong việc tìm từ ngữ phù hợp, và trước cả khi viết xong, cô cũng đã có cho mình một danh sách hoàn hảo. Đây chính xác là những gì cô cần.

Cô tắt đèn và mỉm cười với chính mình. Rồi cô nghĩ về kẹo cam thảo và rùng mình. Cô vùi mình vào gối, rồi lại ngồi dậy và mở khóa cánh cửa trượt.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Cô trở thành “người xấu”. Và nó có cảm giác thật tuyệt.

“Giờ đọc sách,” Bree nói khi mở toang cánh nhà dẫn ra phần hiên trước con con mà cô đã dọn dẹp và trang trí trong suốt hai tuần qua, kể từ lúc cô có ý tưởng về nó.

“Mùa hè mà cô,” Toby phản kháng. “Cháu không định dành mùa hè để đọc sách đâu.” Nhưng kể cả trong khi vẫn tiếp tục than phiền, cậu bé đứng dậy, rời khỏi tấm thảm trong phòng khách và theo cô ra ngoài.

Phần hiên chỉ rộng đủ cho vài chiếc ghế mây và một chiếc bàn gỗ nhỏ. Cô đã lấy một chiếc đèn từ phòng ngủ của mình để có thể đọc sau khi Toby đã ngủ, nhưng cô quá mệt mỏi vào cuối ngày nên cô thường chợp mắt luôn. Cô vẫn luôn duy trì được thói quen đọc sách trong khoảng thời gian rảnh giữa những lúc làm nến, vẽ thiệp hoặc thí nghiệm làm dung dịch lau nội thất từ sáp ong.

Khi cô mở cuốn sách họ đang đọc dở, cô tự hỏi một lần nữa tại sao cô tại tự đẩy mình vào những chuyện này. Cứ như là cô chưa có đủ thứ phải lo ấy. Giờ là giữa tháng 7. Cô vẫn chưa thể thu hoạch mẻ mật ong của năm nay cho tới đầu tháng 8, nếu may mắn, và thường là như thế, cô sẽ kiếm được khá tiền. Cô đang cố gắng tạo ra những sản phẩm mới, nhưng việc này cần một khoản kha khá để đầu tư cho nguyên vật liệu và sẽ có bao nhiêu sản phẩm cô thực sự bán được? Ít nhất, cô bắt đầu thấy những vết nứt nhỏ trong sự không thích Toby dành cho cô, và những vết nứt nhỏ như thế trong sự bực bội cô dành cho cậu bé.

Chiếc ghế kêu cọt kẹt khi cậu bé leo cả đôi chân trần bụi bẩn lên. “Cháu có thể đọc tốt. Đừng đọc cho cháu cứ như cháu là con nít vậy.”

“Cô thích đọc thành tiếng,” cô nói. “Bằng cách đó, cô và cháu cùng lúc có thể học được.”

“Cháu biết hết mấy thứ đó rồi.”

Toàn là nói tào lao. Cậu bé thậm chí còn biết ít hơn cô, dù rằng cô vẫn hàng ngày học thêm nhiều thứ.

Với sự giúp đỡ của người thủ thư trên đảo, cô đã tìm đọc một vài cuốn sách về việc nuôi dạy trẻ lai chỉ để khám phá ra chúng chủ yếu chỉ viết về liệu có hợp lý hay không khi những gia đình da trắng nhận con nuôi là người da màu. Hầu như chẳng có thông tin gì hữu ích cả. Hầu hết những cuốn còn lại cô có thể tìm đọc được không viết gì xa hơn việc giải thích về vấn đề chăm sóc tóc, điều Toby vẫn đang tự giải quyết tốt rồi. Chẳng có cuốn nào trong số chúng trả lời cho câu hỏi cơ bản nhất của cô – làm thế nào một người phụ nữ thuần da trắng như cô có thể truyền đạt niềm tự hào và nhận thức đúng về nguồn gốc của mình cho một đứa trẻ lai da màu được?

Cô đang làm hoàn toàn dựa vào bản năng.

Cậu bé gác một chân lên tay ghế, chờ đợi cô bắt đầu. Sau một lúc, cậu bé hoàn thành ngắn gọn và dễ hiểu về tiểu sử của Frederick Douglass, Booker T. Washington và Martin Luther King (cả 3 đều là những người có ảnh hưởng đến xã hội Mỹ và là người Mỹ gốc Phi), cùng với câu chuyện về giải bóng chày Negro (giải bóng chày dành cho những người Mỹ gốc Phi và những người da màu). Cậu bé phản đối khi cô lấy ra một cuốn sách về Sojourner Truth – một người da đen hoạt động theo chủ nghĩa bãi nô, vì thế cô bắt đầu tự đọc nó thành tiếng. Chỉ trong vài trang, cậu bé đã hoàn toàn quên thành kiến của mình với “những cuốn sách dành cho con gái” và khi cô đọc đến hết chương đầu, cậu bé đòi cô đọc tiếp.
Mặc dù cô đã quá mệt sau một ngày dài bắt đầu từ lúc sáng sớm nhưng cô vẫn đọc trong gần một giờ. Khi cuối cùng cô đóng cuốn sách lại, Toby bắt đầu nghịch nghịch ngón chân cái của mình.

“Cô có bộ phim nào khác để cùng xem cuối tuần này không?”

“When We Were Kings.” Cô làm mặt xấu. “Nó nói về boxing, một trận đấu nổi tiếng giữa Muhammad Ali và George Foreman.”

Cậu bé quên ngón chân của mình và ngẩng đầu dậy. “Thật ạ?”

“Cô biết. Quá bạo lực nhỉ. Thay vào đó hãy xem Nhật ký Công chúa nhé.”

“Không đời nào!”

Cậu bé cười nhăn nhở với cô – một nụ cười thực sự thoải mái – và một mối nối trong những nút thắt về những cảm xúc tiêu cực bên trong cô dần nới lỏng. Thỉnh thoảng – không thường xuyên mà là thỉnh thoảng – cậu cười với cô như cách cậu cười với Lucy.

“Đừng để nó cư xử hỗn với cô,” Lucy từng khuyên cô. “Và đồng thời hãy tìm những cơ hội để chạm vào nó. Nó sẽ tránh. Nhưng dù sao đi nữa hay làm thế nhé.”

Bree cố gắng chạm vào vai Toby khi cậu đang ngồi ở bàn ăn nhưng nó thật cứng nhắc và như Lucy đã dự đoán, cậu ngọ nguậy tránh đi nên cô đã dừng lại.

Tuy nhiên, phần còn lại của ngày cô đã không từ bỏ. Một sự cố chấp nào đó giữ cô lại. Cậu bé sẽ được học về những gì mình kế thừa được từ bố dù có muốn hay không.

Cậu bé thả chân xuống sàn rồi chà sát ngón chân này với mắt cá chân kia. “Cô không cần phải xem phim với cháu đâu. Cô có thể tiếp tục vẽ hoặc làm gì đó.” Lúc này thì “gì đó” bao gồm việc chờ đợi một tá những quả trang trí bằng thủy tinh trên cây thông Giáng sinh, hình ong nghệ và không thể trả lại được đưa tới. Mỗi lần nghĩ về việc đặt hàng trên Internet qua máy tính ở thư viện khiến cô phát ốm. Càng ngày cô càng có nhiều khách hơn, nhưng ai biết được liệu họ có muốn mua quả treo trên cây thông Giáng sinh vào mùa hè không cơ chứ?

“Chúng ta luôn xem phim cùng nhau,” cô nói.

“Vâng, cháu đoán cô chắc chắn nên xem rồi. Là một người da trắng và mọi thứ, cô có nhiều thứ phải học lắm.” Bree bắt chước cái nhìn châm biếm của Lucy. “Làm như cháu biết nhiều lắm, quý ông Da Nâu ạ.”

Cậu bé thích được gọi là một người đàn ông, và nó cười toe. Cô cũng cười lại và cậu tiếp tục cười cho tới khi nhận ra mình đang làm gì và chuyển nụ cười thành một cái nhăn mày.

“Cháu và Big Mike sẽ đi cưỡi ngựa ngày mai.” Cô vẫn không thể tin Mike làm bạn với Toby vì anh là người tốt và muốn giúp đỡ người khác. Mặt khác, anh đã giữ đúng lời, và lần duy nhất anh nói chuyện với cô kể từ khi họ trở về từ nhà thờ hai tuần trước là trong một cuộc nói chuyện ngắn gọn qua điện thoại trao đổi về việc anh sắp xếp để qua đón Toby.

Toby cau mày với cô. “Nếu cô không quá khó chịu với chú ấy như thế, chú ấy đã đưa cả cô theo với cháu rồi.”

“Cô không thể rời quầy bán mật ong được.”

“Cô có thể nếu cô muốn. Lucy sẽ trông nó giùm cô.”

Toby đã bắt đầu gọi Lucy bằng tên thật kể từ nó lúc nghe lỏm được Bree gọi cô ấy như vậy, nhưng bởi vì những cô con gái của nguyên tổng thống không nằm trong màn hình định vị radar của một cậu bé 12 tuổi, Toby chỉ nói rằng cậu thừa biết Viper không thể là tên thật của cô ấy.

Sự phát triển trong tình bạn của Bree với Lucy có ý nghĩa với cô nhiều hơn những sự giúp đỡ Lucy mang lại. Cô ấy trông quầy bán ong để Bree có những khoảng nghỉ trong ngày. Cùng nhau, họ đã tìm ra cách gắn những cánh cửa gỗ cho nhà kho nhỏ ở phía sau quầy hàng. Giờ đây, cô có thể khóa nhà kho lại vào buổi tối thay vì phải đẩy tất cả chỗ hàng về nhà và trở lại vào sáng hôm sau. Bree còn đánh giá rất cao sự phê bình của Lucy khi cô ấy thấy cách Bree và Toby cư xử với nhau.

Toby lún người sâu hơn vào trong chiếc ghế mây. “Mike hỏi cháu có muốn tới nhà thờ với chú ấy tuần này không nhưng cháu không muốn đi. Nhà thờ thật nhàm chán.” Bree yêu buổi cầu nguyện ở nhà thờ Tân giáo và cô tha thiết được trở lại, nhưng cô không muốn dính tới Mike.

Cô nghịch bìa cuốn sách về Sojourner Truth.

“Có thể chúng ta cần tìm một nhà thờ không tẻ nhạt.”

“Mọi nhà thờ đều nhạt nhẽo.”

“Cháu không thể biết chắc mà. Cô đang nghĩ chúng ta nên thử đi một nhà thờ khác.”

“Cháu không muốn đi một nhà thờ khác. Cháu sẽ đi với Big Mike tuần này vậy.”

“Không phải tuần này.” Bree vẫn còn do dự khi Lucy nói ra ý tưởng của mình, nhưng giờ cô đã quyết tâm rồi. “Chủ nhật này, chúng ta sẽ tới Trái tim của đảo.” Mắt cậu bé mở to như bị xúc phạm ghê gớm. “Chúng ta không thể làm thế. Đó là nhà thờ của người da đen mà!”

Sau tất cả những cuốn sách họ cùng nhau đọc cậu bé vẫn vậy. Và thật sao, vậy trọng tâm của vấn đề là gì? Nếu những gì nhận được từ cha mình không quan trọng với Toby thì tại sao cô nên để tâm quá nhiều như thế?

Bởi vì nó đáng.

Lucy ngửi thấy mùi dầu hạnh nhân cô đã dùng để giúp Bree làm kem dưỡng tay. Nó giúp che giấu mùi của ổ bánh mới ra lò trong chiếc túi cô treo trên tay lái xe đạp. Cô ghé qua nhà Bree mỗi ngày để trông giúp Bree quầy bán mật ong một chút và nếm thử caramel làm từ mật ong ngon tuyệt.

Sau khi đã hài lòng với kết quả, cô ấy thử nhúng chúng vào sôcôla và rắc lên một chút muối biển. Tuy nhiên cho tới giờ, những nỗ lực đó lại không ổn lắm, nhưng cô ấy vẫn hy vọng. Lucy còn nướng bánh trong bếp của Bree, dùng lý do là lò nướng ở nhà không giữ đúng nhiệt độ. Cô hoàn toàn tin Bree sẽ giữ bí mật nhưng Temple vẫn không muốn cô nói với ai hết.

Thứ cô không làm là viết. Cô không biết bắt đầu từ đâu. Nealy là một trong những người phụ nữ có sức hút nhất hành tinh, nhưng Lucy vứt mọi thứ cô viết ra về mẹ chỉ sau vài câu. Bố cô muốn một góc nhìn cá nhân chứ không phải bản báo cáo trong Wikipedia. Có thứ gì đó rất sai nhưng cô chẳng có manh mối nào về nó cả.

Khi cô không cố viết hoặc đứng trông giúp quầy hàng, cô nghĩ về danh sách những điều trái ngược cô cần làm trước khi chết.

Chỉ mới sáng hôm nay cô ngủ dậy muộn, và trước khi cô đánh mất dây thần kinh của mình, cô đã gọi điện nặc danh cho hai người. “Đây là một đoạn ghi âm. Tôi gọi để xác nhận lại về đơn đặt hàng 100 pound (khoảng 45kg) phân bón của bạn. Nếu bạn muốn đổ nó ở bất cứ đâu ngoại trừ lối vào nhà mình, gọi lại cho chúng tôi ngay lập tức. Số của chúng tôi là ––” Và cô gác máy.

Hoàn toàn trẻ con. Một chút thỏa mãn. Đặc biệt là khi cô đã sử dụng điện thoại của Panda để thực hiện cuộc gọi trong trường hợp họ lần theo dấu vết.

Khi trở về nhà, cô thấy Temple đi qua cánh cửa sổ tầng trên. Tuần trước, Toby đã xuất hiện không báo trước và thấy Temple đang chạy lên xuống ở các bậc ngoài thềm trong khi mang quả tạ 4.5kg. Như đoán trước được, Temple cảm thấy bị làm phiền – đầu tiên là bởi bị trông thấy rồi tiếp theo là bởi Toby không hề biết cô ấy là ai.

“Nó mới 12,” Lucy nói với cô ấy.

“Đó là cách việc đó xảy ra. Đầu tiên, một đứa trẻ không nhận ra cô. Và điều tiếp theo mà cô biết là một bà nội trợ 40 tuổi, và sự nghiệp của cô đi tong.”

“Cô mất trí rồi,” Viper nói. “Nó dần trở thành bệnh mãn tính của cô rồi đấy.” Và rồi, dễ chịu hơn. “Cô đã giảm được ít nhất 7kg rồi, và ––”

“Mới có hơn 6kg thôi.”

“–– và mặc dù cô vẫn nghĩ mình béo nhưng cô trông tuyệt lắm.” Cô lờ đi cái khịt mũi mỉa mai của Temple. “Cô đang làm chính xác những việc cô tới đây để làm, nên đáng lẽ cô nên thấy vui vẻ hơn chứ. Thay vào đó, cô xấu tính hơn mọi lúc. Làm sao cô hy vọng tới việc tự kiềm chế mình khi không có Panda trông chừng bên cạnh chứ?”

“Rồi sẽ khác. Tôi sẽ kiểm soát được.” Cô rời đi một cách giận dữ.

Lucy biết rất nhiều phụ nữ ăn thả phanh sau khi chia tay và mặc dù Temple hầu như không nhắc tới Max, nhưng cô biết sự tan vỡ của họ là gốc rễ vấn đề của cô ấy.

Xe của Panda lăn bánh về phía ngôi nhà. Anh đã bắt đầu để Temple một mình trong những khoảng thời gian ngắn, thường là để anh đi chạy hoặc chèo thuyền kayak. Gần đây hơn, anh đã có hai chuyến đi ngắn vào thị trấn. Cô trèo xuống khỏi chiếc xe đạp và nhìn anh bước ra khỏi xe.

Những cơ bắp bên dưới căng chặt trong chiếc áo phông xám của anh thật quá mức kiểm soát, và mặc dù cơ bụng của anh tạm thời bị giấu đi bên dưới lớp áo nhưng cô biết chính xác chúng tuyệt tới mức nào. Cô, mặt khác, đã tăng 2kg. Sau một cuộc sống chẳng cần lo nghĩ tới cân nặng, cô đã kiệt sức khi sống trong một căn nhà chỉ có đồ ăn giảm cân. Và khi cô tiếp xúc với đồ ăn thực sự, nhưng những chiếc caramel mật ong hỏng, cô hoàn toàn mất kiểm soát.

Cô tăng cân nhưng lại không ảnh hưởng tới quần áo cô đang mặc hiện tại, một chiếc bra top nhuộm 2 màu xanh tối và đen, để lộ ra nhiều ngực hơn một bộ đồ bơi cùng với quần đùi – những thứ cao trên hông cô. Cô vẫn có thể khoe chúng ra cho tới khi chúng bị che lấp hết bởi mỡ.

Khi Panda ung dung tiến về phía cô, anh nghiên cứu bộ đồ của cô, từ chiếc áo ít vải tới đôi dép xỏ ngón đế cao. Anh hất cằm về phía nhà để xe. “Đi nào.”

“Đi đâu?” Cô vô thức tháo khuyên mũi giả xuống và nhét chúng vào trong túi quần.

“Em biết luật mà.”

“Không có nghĩ là tôi phải tuân theo nó.”

“Tôi có một công việc phải làm.”

Cô nghiêng đầu và nghịch một lọn dread.

“Công việc vớ vẩn của anh.”

“Em mắc một sai lầm lớn rồi.” Anh tóm lấy tay cô và dung sức mạnh kéo cô theo, họ đi dưới những tán cây ở bên hông ngôi nhà tới nhà để xe. Tới khi chạm phải cách cửa bị bung bản lề, anh đá nó mở ra. “Vào trong.”

“Tôi không muốn vào trong. Tôi muốn ––”

“Tôi không quan tâm em muốn gì.” Anh sập cánh cửa lại phía sao lưng họ.