Tiên Tuyệt

Chương 347: Hoàn Hồn Tiên Thảo, Thâm Uyên Huyết Ngạc (Trung)




Vũ La thầm cười khổ trong lòng, bất quá là vì thanh âm của Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc mang theo vè nũng nịu mê hoặc tự nhiên. Hắn có thể khẳng định chắc chắn, tối thiểu trong tình huống hiện tại, Nhan Chi Vi không có lòng dạ nào câu dẫn mình.

Vũ La cũng không để ý tới hai nữ nhân này nữa, nhắm mất ngồi xuống, bất đầu tu luyện Cửu Long Thôn Nhật.

Không gian này ngăn cách với thế giới bên ngoài, không có một tia linh khí. Bất quá Thiên Phũ Chi Quốc cũa Vũ La có thể hấp thu linh khí, cho nên cũng không cần lo lắng.

Chi là tiểu gia hỏa Động Động không chịu ngoan ngoãn vâng lời. Vũ La tu luyện mười lần, khuyên can mãi mới có hai, ba lần Động Động chịu tu luyện cùng với hắn.

Có Động Động cùng tu luyện, tác dụng lộ ra hết sức rõ ràng, tốc độ của Vũ La tăng nhanh một nửa.

Chu nghiên không hề bình tĩnh như Vũ La. Quan niệm lá rụng về cội của Nhân tộc đã xâm nhập lòng người, Chu nghiên cũng không thể ngoại lệ.

Ở Đông Thổ xa xôi này, nếu chết đi vậy sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn cũng đừng mong hồn về quê cũ. Hơn nữa trong bóng tối, thủy chung có nỗi ám ảnh tử vong, Chu Nghiên tỏ ra bôn chôn lo lăng, ngay cả Nhan Chi Vi cũng đang nôn nóng vô cùng.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Chu nghiên cùng Nhan Chi Vi đã sấp sửa sụp đổ, bỗng nhiên không gian xung quanh sáng lên một mảng.

Ánh sáng gia tăng nhanh chóng, nháy mắt trước mặt ba người chi còn lại một mảng trắng xóa, không nhìn thấy gì khác.

Đến khi hào quang dần dần tan đi, ba người thấy minh đang đứng trong một căn phòng rộng rãi. Phòng này có bốn cây cột gỗ to một người ôm, tường được xây bằng đá đen, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo thinh thoảng lóe lên hào quang mờ nhạt.

Trên cột gỗ thô kệch có khắc một đạo phù vãn to bằng đầu người.

Trước mặt ba người, một lão nhân cao lớn chắp tay sau lưng đang đứng. Tuy rằng lão bất động, nhưng khiến cho người ta có cảm giác như đang ngâng nhìn lên một ngọn núi cao. Vũ Lạ chi liếc nhìn lão một cái, lập tức càm nhận được lực lượng của lào nhân này thâm sâu như bề, khó lòng phỏng đoán.

Nhan Chi Vi cất tiếng hoan hô:

- Hồng gia gia...

Hồng Phá Hài vẫn không nhúc nhích, lúc này ba người mới chú ý, ở trước mặt Hồng Phá Hài bày một chiếc giường đá dài một trượng hai, mặt giường sần sùi, chô cao hon mặt đât hai thước có một vòng hoa văn trang sức. Trên giường có một người đang nằm, sinh khí toàn thân không còn, mặt tái nhợt như tuyết.

Nhan Chi Vi thấy người nọ, giật mình kinh hãi:

- Là Hồng Ngạo sư thúc, y, y... Hồng gia gia, đây là chuyện aì?

Nhan Chi Vi nhận ra người đang nằm trên giường đá, chính là truyền nhân duy nhất của Hông Phá Hài, cũng là tộc nhân duy nhất của Thất Thủ Giao Long nhất tộc trên toàn Đông Thổ ngoại trừ Hồng Phá Hải, tên là Hồng Ngạo. Nàng cũng đã hiểu ra, vì sao tâm trạng Hồng Phá Hài không tốt.

Sờ dĩ Nhan lão phái Nhan Chi Vi đến Nộ Long đảo, đó là vì Nhan Chi Vi chi là vãn bối, cho dù sự tình bại lộ, Hồng Phá Hài cũng sẽ không làm gì Nhan Chi Vi.

Chi là không ngờ rằng Hồng Phá Hài bởi vì truyền nhân gặp đại kiếp nạn, tâm trạng mười phần không tốt, Nhan Chi Vi cũng không tránh khỏi chịu khồ.

Hồng Phá Hài vẫn không nhúc nhích, trầm giọng nói:

- Bàn tọa trấn thũ hài ngoại, Nhan lão đầu ở Đông Thổ tọa hường yên vui, được người người triều bái. Bàn tọa không hề tham hư danh ấy, nhưng vì sao ngay cà truyền nhân duy nhất cũa bàn tọa cũng mất đi...

Hồng Phá Hài tọa trấn Nộ Long đào, giống như một cây đinh cắm sâu vào bụng Bán Yêu tộc. Nêu Bán Yêu tộc muốn tiến công Đông Thố, vậy phài qua được cửa ải cũa Hồng Phá Hài trước đã.

Nhưng Hồng Phá Hài là cường giả đã trải qua thời Hồng Hoang, Bán Yêu tộc làm sao có thể là đối thũ cũa lão?

Chi là Hồng Phá Hài vạn lần không ngờ, trước đây lão bế quan một thời gian ngắn, Bán Yêu tộc lại nhân cơ hội ấy tập kết đại quân bên ngoài Nộ Long đảo, âm mưu tập kích. Hồng Ngạo không sợ trời không sợ đất, một mình đánh tới lại trúng phải mai phục của Bán Yêu tộc.

Bất quá Bán Yêu tộc cũng xem nhẹ thực lực cũa Hồng Ngạo, tổn hao mấy vạn chiến sĩ mới đánh cho Hồng Ngạo ngã xuống. Lúc ấy Bán Yêu tộc cũng không còn dư lực tấn công Nộ Long đảo, đành phải lui lại.

Đến khi Hồng Phá Hải xuất quan, tự nhiên nổi trận lôi đình. Sau khi lão an bày Hồng Ngạo xong xuôi, chuần bị đi tìm Bán Yêu tộc báo thù, không ngờ bọn Nhan Chi Vi lại tới đúng vào lúc này.

Hồng Phá Hài ôm một bụng cừu hận chưa phát tiết, đáng thương cho ba người Vũ La trờ thành nơi trút giận cũa lão.
Hồng Phá Hài nói qua sự tình một chút, ba người Vũ La nhìn nhau, không khỏi hoảng sợ. Thì ra mấy vạn xác chết Bán Yêu tộc trôi trên Thần Hoang hài lúc trước, là vì nguyên nhân này.

Nhan Chi Vi nhìn Hồng Ngạo nằm trên giường, cần thận hôi:

- Hồng gia gia, Hồng Ngạo sư thúc còn có hy vọng aì không?

Hồng Phá Hài chậm rãi xoay người lại, bảy đồng tử trong mất lão thản nhiên quét nhìn ba

Người một cái, sau đó xòe tay ra.

Nhan Chi Vi ra vè bất đắc dĩ. Lấy chén thủy tinh nọ giao ra. Hồng Phá Hài nhìn thoáng qua, thấy tinh huyết không thiếu một giọt, yêu đan còn nguyên như trước, lúc này mới khẽ gật đầu:

- Năm xưa bàn tọa giết chết viên đại tướng cuối cùng của Long Quy nhất tộc mới được một chén tinh huyết, một viên yêu đan này. Bắt đầu từ khi đó, bàn tọa đã trờ thành đệ nhất chiến sĩ cũa Thất Thũ Giao Long nhât tộc. Thứ này rât có ý nghĩa với bàn tọa, không ngờ rằng da mật Nhan lão đầu thật dày, ngay cả thứ này cũng muốn trộm.

Nhan Chi Vi đỏ bừng mật mũi, xấu hổ thè lưỡi.

Hồng Phá Hải lật tay một cái, chén thủy tinh lập tức biến mất.

Lão lại vung tay điểm ra, hai đạo linh văn bay ra nhanh tới nỗi ba người không kịp có chút phản ứng nào. Hai đạo linh văn này chia ra khắc trên thân thể Nhan Chi Vi và Chu nghiên. Nhan Chi Vi lập tức hoảng sợ:

- Hồng gia gia, ngài... Vì sao ngài lại bắt chúng ta, không phải chúng ta đã trả bảo vật lại rồi sao?

Hồng Phá Hải không đáp, lạnh lùng nhìn Vũ La:

- Vốn bản tọa cho rằng Hồng Ngạo không còn cứu được nữa, ngờ đâu ông trời không tuyệt đường người. Gần đây nghe nói Đông Thổ có Hoàn Hồn Thảo xuất thế, tiểu tử, bản tọa

Tạm thời giữ hai nữ oa nhi này ở đây, ngươi mang Hoàn Hồn Thảo về, bàn tọa sẽ thà chúng ra.

Vũ La há hốc mồm, chưa kịp nói gì đã bị Hồng Phá Hài lạnh lùng cắt ngang:

- Ngươi không cần khích tướng bàn tọa, cho dù nha đầu nọ là hậu nhân của Nhan lão đầu mật dày kia, dám tự tiện xông lên Nộ Long đào trộm bào vật, bàn tọa cũng không dễ tha thứ cho nàng.

Vũ La á khẩu không trà lời được, nói thế nào cũng là bên mình sai trước.

Nhan Chi Vi vô cùng uất ức, không khôi nghiến răng, bất mãn cực kỳ, lại không dám nói aì. Từ trước tới nay Thất Thủ Giao Long nhất tộc không phải là bộ tộc có tính tình dễ chịu, nếu Hồng Phá Hải đã quyết định như vậy, nếu mình nói thêm gì nữa sẽ khiến cho lão càng bực mình, nói không chừng kết cục sẽ thảm hại hơn.

- Dưới trướng bàn tọa không có người dùng, bàn tọa bắt buộc phải ở lại nơi đây, dùng thần lực giữ cho pháp thể Hồng Ngạo còn sức sống, bằng không cũng không cần tới tiểu tử ngươi.

- Trong vòng mười lăm ngày, nếu ngươi không thể mang Hoàn Hồn Thào về đây...

Hồng Phá Hải chợt nhìn về phía Nhan Chi Vi và Chu Nghiên:

- Vậy hai nữ oa nhi này phải sinh con cho Hồng Ngạo, kéo dài huyết mạch Thất Thù Giao Long nhất tộc ta.

Nhan Chi Vi hoảng sợ, xấu hổ giận dữ nói:

- Hồng lão đầu, lão thật là đáng giận, gia gia của ta sẽ không bõ qua cho lão!

Hồng Phá Hài cũng không để ý đến nàng, nhìn thẳng Vũ La:

- Ngươi nghe rõ chưa?

Vũ La nhìn Hồng Phá Hải một cái thật sâu, chậm rãi gật đầu.

Đối mặt với cường giả tuyệt thế đã từng trải qua thời Hồng Hoang như Hồng Phá Hài, Vũ La không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thực lực của Hồng Phá Hài trên xa hắn, cho dù sữ dụng Bách Vạn Nhân Đồ, Vũ La cũng không nắm chắc phần thắng chút nào.