Dụ Quân Hoan

Chương 201: Tiếc nuối ly biệt


Chương 201: Tiếc nuối ly biệt

Phong Phi Duyệt vội vã đi tới phòng luyện đan, nàng tiến vào nội điện, chỉ nhìn thấy Mạch Tu nằm một bên, mà Mạch Thần Lại đứng trước miệng đại đỉnh khổng lồ, hết sức chăm chú.

Nàng thả chậm bước chân, đôi tay rủ xuống bên người, đi đến bên cạnh hắn, “Mạch, xin lỗi.”

Một tay nam tử đỡ khuỷu tay, hai mắt từ trong đại đỉnh sôi trào quay lại, “Đây là con đường tự sư phụ lựa chọn, không liên can đến nàng.”

Nàng xoay người nhìn khuôn mặt Mạch Tu, khuôn mặt lộ ra vài phần khó hiểu, “Huynh là nói, ông ấy muốn tự tìm chết?” Nghĩ kỹ càng lại, nảy sinh nghi hoặc, “Hoàng thượng đã hạ chỉ, theo lý, ông ấy vốn không cần làm như vậy.”

“Nếu muốn trách, nên trách ta,” Mạch Thần Lại một tay đỡ đại đỉnh, từ bên trên kệ thuốc lấy ra một loại dược liệu ném vào bên trong, “nếu không phải ta cầu tình, có lẽ, sư phụ sẽ không vội vàng tìm tới cái chết như vậy.”

“Sao lại nói như vậy?” Phong Phi Duyệt đi theo sau hắn, trên gương mặt nam tử, tràn đầy tự trách, “Sư phụ là người si tình, bây giờ người đó bị hàm oan bức tử, ông ấy biết rồi, tất sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tây thái hậu nhu vậy.” Lời nói lạc định, hắn hướng mặt về phía đại đỉnh mà đứng, hơi nước tràn ra mờ mịt giữa hai người cao hơn nửa trượng, không nhìn thấy rõ nhau. Mạch Thần Lại từ trong tay áo lấy ra một vật, đưa tới trước mặt Phong Phi Duyệt, nàng tỉ mỉ nhìn lại, vừa định đưa tay ra nhận, nam tử liền thu tay về.

“Đây là mạn đà la tím, bản thân không có độc.” Nhị hoa đặt giữa lòng bàn tay theo động tác của nam tử mà rũ xuống, rơi lên trên mặt nước, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

“Lúc ta đi vào phòng giam sư phụ, trong lao dày đặc khói mù, mạn đà la tím này là phát hiện trong tay ông ấy,” Thần sắc Mạch Thần Lại âm trầm, đối diện Phong Phi Duyệt nói, “đây, thật ra là một loại kịch độc tương hỗ lẫn nhau, ông ấy nhất định đã dùng độc trên người Tây thái hậu, bây giờ, ta phải đem mạn đà la này luyện thành hương nhang, chỉ cần đốt nó trong Từ An Điện, không bao lâu sau, độc trong người Tây thái hậu sẽ kích phát ra, mà sư phụ ông ấy, biết chúng ta không có cách nào đối phó bà ta, lại nghĩ ra cách như vậy đồng quy vu tận.”

Phong Phi Duyệt trầm mặc, cũng không nói lời nào, đối với lời từ miệng Mạch Thần Lại nói ra, nàng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, trên đời này, người, lẽ nào vì một chữ tình mà tổn hại lẫn nhau. Nàng nhìn Mạch Tu bên cạnh, trong lòng không khỏi nổi lên vài phần khâm phục.

“Mạch,” Phong Phi Duyệt nhỏ giọng nói, “ta thấy sắc mặt huynh không tốt, đừng mệt mỏi quá.”

Hắn xoay đầu lại, nhìn cô gái thật lâu, hắn không có nói, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn giúp nàng, nếu quả thật có thể mượn chuyện lần này diệt trừ Tây thái hậu, vậy trong toàn bộ hậu cung này, đã không có ai có thể thương tổn nàng nữa, mà hắn, cũng có thể yên tâm ra đi.

“Về hậu sự của quốc sư, ta sẽ an bài thỏa đáng.” Phong Phi Duyệt đứng bên cạnh, lúc này, nàng chẳng thể giúp được gì.

Mạch Thần Lại đối diện nàng, hai mắt vẫn dịu dàng như vậy, “Ta muốn đưa sư phụ trở về Vân Triều, ông ấy phiêu bạc cả đời, nên trở về nhà rồi.”

Phong Phi Duyệt tiến lên, đi đến bên cạnh Mạch Tu, về nhà? Tròng mắt cô gái rũ xuống tràn ra vài phần bi thương, “Ngày đó Đông thái hậu chết thảm, cũng không có chôn cất trong hoàng lăng, hai người bọn họ nếu đã có tình ý như vậy, đưa về Vân Triều, còn không bằng chôn cất bọn họ chung một chỗ tốt hơn.”

Mạch Thần Lại một hồi lâu không nói gì, qua giây lát, mới thở dài một tiếng gật đầu, “Nàng nói đúng, ngủ cùng huyệt, cũng sẽ không tịch mịch.”

Phong Phi Duyệt cũng không ở lâu, hỏi han vài tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.

Lâm Doãn canh chừng bên ngoài, thấy nàng đi ra, cũng không hành lễ, liếc mắt ‘xì’ một tiếng rồi quay mặt sang bên. Phong Phi Duyệt lơ đãng, bước chân nhẹ nhàng, đúng lúc nhìn thấy gò má cô gái thì ngừng lại, “Lâm Doãn, cô có lời gì muốn nói với bổn cung không?”

Sắc mặt cô gái đầy bất mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận quay sang nhìn hoàng hậu, Phong Phi Duyệt giật mình, chờ cô ta mở miệng. Lâm Doãn gắt gao siết chặt hai nắm tay, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, nộ ý kia chuyển thành một loại oán thán, rõ ràng như vậy. Phong Phi Duyệt hiển nhiên không ngờ đến, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hừ!” Cô gái lại ‘xì’ một tiếng, dứt khoát xoay người sang chỗ khác tựa lên cửa điện, Lâm Doãn cũng không dám cãi lời của Mạch Thần Lại, nhưng thấy Phong Phi Duyệt hồn nhiên không biết gì, cô lại cảm thấy không đáng thay hắn.

Nhìn nộ khí trong mắt Lâm Doãn, Phong Phi Duyệt càng phát hiện ra trong lòng cô ta có chuyện, vừa định hỏi tới, lại thấy Mạch Thần Lại từ bên trong đi ra, “Không phải đi rồi sao?”

“Ta thấy Lâm Doãn nha đầu này ấp a ấp úng, có mấy lời muốn hỏi cô ấy.” Phong Phi Duyệt không nghi ngờ gì, thành thật nói.

Mạch Thần Lại gật đầu, cũng không nói gì, ánh mắt theo đó quét về phía Lâm Doãn, cô gái thấy thế, cúi đầu, tự lách người đi vào trong nội điện, “Không cần hỏi, ta chỉ là không nhìn được có người không để khổ tâm của sư phụ vào mắt,” Cô gái sải bước, cuối cùng, quay đầu lại bổ sung một câu, “không liên quan đến người.”

Phong Phi Duyệt kinh ngạc đứng sựng một chỗ, Mạch Thần Lại mở miệng, bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng so đo với con bé, nó còn nhỏ, nói chuyện không biết chừng mực.”

Khẩn trương của Lâm Doãn, nàng nhìn thấy trong mắt, Phong Phi Duyệt kéo môi cười khẽ, xem ra, tiểu nha đầu này là động tâm rồi, “Ta sẽ không, thời gian không còn sớm nữa, huynh trở lại đi.”

Trong điện, Lâm Doãn một mình canh giữ bên đại đỉnh, âm thầm lặng lẽ, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cũng không quay đầu lại, chỉ là cúi mặt hờn dỗi. Mạch Thần Lại bước tới bên cạnh cô, trầm giọng nói, “Nếu như con còn như vậy nữa, tự mình trở về Vân Triều trước đi.”

Lâm Doãn nghe vậy, vành mắt ửng đỏ, không nhịn được nức nở thành tiếng, Mạch Thần Lại thấy cô ta tựa vào vách tường không nhúc nhích, chỉ là co rúm hai vai lại, nói xong một câu, trong lòng lại không đành, “Được rồi, lại khóc, dược liệu bên trong của ta đều sắp ướt cả rồi.”

“Không khóc nữa, con muốn đi theo người.” Cô gái buồn bực lên tiếng, lời nói lại kiên định dị thường.

“A,” Mạch Thần Lại cười yếu ớt, khóe miệng cũng theo đó kéo lên một độ cong đẹp mắt, “ta sắp sửa thành người mù rồi, con còn đi theo ta làm gì?”

“Chỉ cần đi theo, người cũng sẽ không biến thành người mù,” Cô gái vừa ngẩng đầu, cặp mắt theo hai chữ cuối cùng rơi xuống mà lần nữa đỏ lên, “cho dù thật sự có một ngày như vậy, con cũng sẽ theo người, chữa khỏi ánh mắt của người.”

Mạch Thần Lại nghe vậy, trong lòng không khỏi vui mừng, hắn nhấc cánh tay lên, bàn tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô gái mấy cái, “Đúng, sư phụ tin tưởng con.”

Bên trong đại đỉnh kia, bọt nước tung tóe, nước thuốc tùy thời vẩy ra ngoài làm bỏng mu bàn tay, Mạch Thần Lại thu hồi khóe miệng cười, hai tay đặt dọc theo đại đỉnh, ngày đó, Phong Phi Duyệt vô tình ngã vào phòng luyện đan, lại dưới cơ duyên trùng hợp bị mình ném vào miệng đại đỉnh này chế thuốc, hết thảy, đều đã được định trước cả rồi. Hai mắt, bị hơi nước tràn ra ngoài hun có chút đau, hắn khép mắt lại, thở ra một hơi thật sâu.

Hương nhang mạn đà la tím đã luyện thành, hương thơm thanh nhã, trộn lẫn trong trầm hương, càng khiến người ta không thể nghi ngờ. Hoàng đế bảo tiểu nha hoàn đi theo bên cạnh Tây thái hậu tìm cơ hội đốt trong Từ An Điện, bí mật này, trừ vài người, không một ai biết được.

Hành lý đã sắp xếp gần xong hết, Lâm Doãn xoay người sang một bên, chỉ thấy Mạch Thần Lại đưa lưng về phía mình, chắp tay đứng trước cửa phòng luyện đan, trên mặt, tận hưởng tia dương quang cuối cùng của nơi này, “Sư phụ.” Cô gái khẽ gọi, cũng tiến lên.

“Chuẩn bị xong cả rồi?” Nam tử chỉ là nhàn nhạt hỏi một tiếng, ngay cả vẻ mặt cũng rất lãnh đạm. Lâm Doãn thu dọn một bọc hành lý đơn giản, gật đầu, “Chỉ là chút vật dụng mang theo tùy thân, dược liệu đã sớm thu dọn mấy ngày trước rồi.”

“Vậy thì lên đường thôi.” Mạch Thần Lại một tay đẩy cửa điện ra, cũng không quay đầu lại nói.

“Sư phụ,” Cô gái do dự, cuối cùng đuổi theo một bước, “không nói với hoàng hậu một tiếng sao?”

Mạch Thần Lại bước một chân ra, bóng lưng kiên đĩnh đứng trên hành lang dài, Lâm Doãn thấy động tác hắn cứng ngắc, thần sắc lập tức lộ ra vài phần ảo não, “Để con đỡ người.”

“Mạch...” Lâm Doãn vừa định tiến lên, lại nghe thấy âm thanh Phong Phi Duyệt từ đằng xa vọng tới, quay đầu nhìn lại, nàng đã đi đến sau lưng hai người, “Định đi hôm nay sao?”

“Đúng,” Bất đắc dĩ, Mạch Thần Lại xoay người, “ta nhớ nhà đến sốt ruột, suýt chút thì quên nói lời từ biệt với nàng.”
Phong Phi Duyệt giãn mặt ra bật cười, trên mặt, rõ ràng mang theo chút không nỡ, nhìn ánh mắt cảnh giác của Lâm Doãn, nàng thu hồi những lời níu giữ, “Ta tiễn huynh một đoạn nhé.”

“Không cần đâu,” Mạch Thần Lại khéo léo từ chối, con ngươi không hề có tiêu cự rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “xin lỗi...”

Phong Phi Duyệt giật mình, mà Lâm Doãn nghe vậy, lại lui ra ba bước, nàng tiến lên trước, Mạch Thần Lại nghe thấy tiếng bước chân đến gần, trái tim run lên, mượn cớ bước sang bên cạnh một bước, tránh để hai người đối diện nhau, “Mạch, vì sao lại nói xin lỗi?”

Cặp đồng tử ấm áp ôn hòa kia hướng về đằng xa, trong cổ họng hắn khẽ nhấp nhô, lời nói ra, giống như ngàn vạn ngôn từ ngưng đọng thành một câu, “Ta cho rằng, cả đời này ta có thể bảo vệ nàng.”

Phong Phi Duyệt nhìn một bên sườn mặt hắn, cặp mắt thâm thúy kia sau khi thu hồi từ nơi đằng xa, che giấu nói, “Nàng là hoàng hậu, đây cũng là trách nhiệm của ta.” Lâm Doãn nhìn bóng dáng hai người, cô tựa lưng vào trụ đồng vàng ròng, tình yêu của Mạch Thần Lại, quá mức ẩn nhẫn, cũng quá mức thận trọng, cho dù không cẩn thận thốt ra khỏi miệng một lời từ sâu trong tâm khảm, hắn đều phải cẩn trọng từng chút một, bảo vệ cảm thụ của Phong Phi Duyệt.

“Bảo hộ huynh cho ta, đã quá đủ rồi,” Cô gái hồi tưởng những chuyện đã qua, mạnh mẽ hít sâu một hơi, nở nụ cười, “huynh nên có hạnh phúc của mình, không thể cứ nhất mực vì ta được.”

Mạch Thần Lại mỉm cười, đúng lúc Phong Phi Duyệt ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi mày kiếm kia nhướn lên, phong thần tuấn lãng, khí vũ bất phàm. Hắn vẫn ôn hòa như vậy, một nụ cười, là có thể dễ dàng xua tan bất an của người khác, “Cho nên, sau này... Nàng phải tự bảo vệ mình thật tốt.”

“Ta biết rồi.” Phong Phi Duyệt đồng ý, hai người tận lực khiến mình bình tĩnh lại, nhưng lời nói ra khỏi miệng, vẫn khó tránh khỏi dẫn đến sầu não, quanh quẩn trong lòng, xua đi không được.

Trầm mặc một hồi lâu, cũng không ai nguyện ý mở miệng trước, tựa như, phần an tĩnh này bị phá vỡ, phải đối mặt, chính là từ biệt.

“Huynh...”

“Ta...”

Hai người đồng thời mở miệng, Phong Phi Duyệt cắn môi, cứ thế đem lời trong miệng nén trở về. Mạch Thần Lại rũ tầm mắt xuống, hai mắt bị ánh sáng rọi vào tránh khỏi cô gái phía trước, hắn chỉ biết, không thể để Phong Phi Duyệt mở miệng trước, nàng muốn giữ hắn lại, còn hắn thì khó lòng làm như vậy. Mà hắn cũng biết, chỉ cần nàng mở miệng, mình từ trước đến giờ đều chưa từng cự tuyệt. Trong lòng, mâu thuẫn vạn phần, rất nhiều lời, quanh đi quẩn lại trong cổ họng, cuối cùng, chỉ thốt ra vài chữ, “Ta... Phải đi rồi.”

Phong Phi Duyệt không biết phải nói gì, chỉ có thể khó khăn gật đầu, “Đi đường, bảo trọng.”

Bước chân nhấc lên, giống như đúc bằng chì nặng nề, Mạch Thần Lại không dám ở lại lâu, chỉ sợ nàng nhìn ra manh mối, hắn xoay người, trong mắt Phong Phi Duyệt chợt có chút chua xót, nàng nhấc tay áo lên lau nhẹ, đúng vào lúc này, đầu gối nam tử lại đụng vào lan can bên cạnh một cái, trong lòng hắn kinh hãi, may mà, sau lưng cũng không có gì khác thường.

Nam tử ép mình trấn định, nhích chân trái bước sang bên cạnh một bước rồi lúc này mới đi lên trước. Trên tay Lâm Doãn cầm bọc y phục, vài bước đi đến bên cạnh hắn, vươn một tay ra muốn đỡ, lại bị Mạch Thần Lại trở tay đè xuống, lại gần bên tai cô nói, “Ta không nhìn thấy gì nữa rồi, con đỡ ta, đừng để nàng ấy nhìn ra sơ hở.”

Cô gái giật mình, sợ hãi nhìn vào đôi đồng tử đen nhánh kia của nam tử. Đáy đầm tĩnh mịch, quả nhiên không có chút tiêu điểm, chỉ là nhìn chằm chằm vào một chỗ. Lâm Doãn vươn tay che miệng lại, ngước mặt nhìn sang Phong Phi Duyệt phía đối diện, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Lúc này, cô mong muốn biết bao được bất chấp tất cả mà xoay người lại, nói hết toàn bộ mọi chyện cho nàng biết, hắn lặng lẽ trả giá, hắn âm thầm bảo vệ, nàng không nên một chút cũng chẳng biết gì như vậy.

Ngón tay, đột nhiên bị nắm thật chặt, Lâm Doãn lần nữa nhìn sang Mạch Thần Lại, chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn kia, hiện ra vẻ kinh hoảng cô chưa từng nhìn thấy, mặc dù hắn đã chuẩn bị tốt, nhưng không ngờ, sau khi mù rồi, thế giới sẽ trở nên đen tối như vậy.

Một lần cuối cùng, xoay người rời đi, thế nhưng đến gương mặt của Phong Phi Duyệt hắn cũng không nhìn thấy.

Hắn nghĩ, may mà, hắn vẫn còn nhớ dáng dấp của cô gái, không phải nhớ, mà là khắc ghi trong lòng thật sâu, không cần nhìn, cũng có thể nhớ cả đời.

Sau lưng, Phong Phi Duyệt nhìn hai người nắm chặt tay, trong mắt nàng, loại lôi kéo sợ hãi này, gần như trở thành thân mật, “Mạch...”

Nàng không nhịn được, gọi ra miệng.

Mạch Thần Lại dừng chân, nhưng vẫn như cũ không quay đầu lại.

“Nếu như có thể, sẽ trở lại thăm ta chứ?”

“Nếu như có thể...” Nam tử nặng nề lặp lại, hai mắt tràn đầy bi thương khép lại thật chặt, “ta sẽ quay trở lại, thăm nàng.”

Lời vừa nói xong, bàn tay hắn giữ chặt Lâm Doãn tăng thêm sức lực, cô gái thấy vậy, trở tay giữ chặt ngón tay hắn, từ từ đi về đằng trước.

Phong Phi Duyệt đứng nguyên một chỗ, nhìn thân ảnh hai người dần dần đi xa, nàng theo lên trước vài bước, trong lòng, mất mát không thôi.

Phía chân trời, hoa tuyết rơi xuống, phiêu du bay múa, dính lên đầu ngọn cây, càng tăng thêm vài phần tiêu điều. Phong Phi Duyệt vẫn không nhúc nhích, nhìn bóng dáng Mạch Thần Lại dần nhạt màu trong tầm mắt mình, trên lông mi, có bông tuyết dính vào, nàng đưa tay gạt đi, chỉ thấy bộ xiêm y màu trắng của nam tử cùng khung cảnh tinh khiết kia dung nhập vào nhau, bóng lưng, hiện ra vẻ tĩnh mịch chưa bao giờ có. Trong lòng đột nhiên dâng lên chút không nỡ, bao trùm toàn thân, Phong Phi Duyệt cắn môi dưới, cũng không cảm thấy lạnh chút nào.

Lần đầu tiên trong phòng luyện đan, Mạch Thần Lại nói, “Là sống hay chết, phải xem vận may của cô.”

Mà quả thực, là tạo hóa trêu ngươi...

Khiến bọn họ đi đến bước ngày hôm nay.

Vì để luyện ra nhang hương mạn đà la tím, khiến hai mắt Mạch Thần Lại trầm trọng nhanh hơn, từ đó trong lúc không đề phòng mà bị mù.

Mà hết thảy đây, nàng vĩnh viễn đều sẽ không biết.

Lâm Doãn đỡ nam tử một đường đi thẳng ra ngoài, từ xa nhìn lại, đã không còn thấy bóng dáng Phong Phi Duyệt đâu.

“Sư phụ...”

“Đừng khóc,” Mạch Thần Lại nghe ra nghẹn ngào trong lời nói của cô gái, “sư phụ, cũng không cảm thấy tiếc nuối, những gì nên nhớ, ta đều đã nhớ.”

Điều tiếc nuối duy nhất, chính là...

Hắn không tuân thủ được lời hứa của mình, bảo vệ nàng cả đời.

Trái tim, vô cùng an định, hắn biết, bên cạnh Phong Phi Duyệt đã có người bảo vệ, vậy là đủ rồi.

***