Tiên Tuyệt

Chương 692: Thảo Hải bộ lạc, tín ngưỡng Chân Thần (Thượng)


Chương 692: Thảo Hải bộ lạc, tín ngưỡng Chân Thần (Thượng)

Ba lão nhân Vu tộc già nua ở hàng đầu lồm cồm bò lên phía trước, trong tay mỗi người cầm một vật, quỳ trước bàn đá khổng lồ kia, vô cùng cẩn thận đặt vật ấy lên trên bàn đá, sau đó cung kính nói:

- Kính thần, xin tiếp thu hiến tế thành kính nhất của tín dân ngài!

Vũ La nấp trong Thiên Phù Chi Quốc vẫn nghe rõ môn một thanh âm bên ngoài. Hắn cũng sửng sốt một chút mới kịp phản ứng: Mình có thể nghe hiểu lời nói của cỗ ý thức từ thượng giới giáng xuống kia là rất bình thường, nhưng có thể nghe hiểu lời của Vu tộc, chuyện này hết sức kỳ quái.

Ba lão nhân Vụ tộc vừa lên tiếng rõ ràng là một tràng âm tiết huyên thuyên kỳ quái, không giống như tiếng của Nhận tộc ở Trung Châu. Thế nhưng sau khi ngôn ngữ kỳ quái này lọt vào tai Vũ La, hắn lại có thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Vũ La sinh lòng nghi hoặc, bèn ra sức tìm kiếm nguyên nhân. Hắn tìm được một lúc chợt phát hiện Ngọc Sát lệnh mà Tả Sư Dạ Vũ cho hắn bấy lâu nay vẫn cất giấu bên mình. Hắn bèn lấy Ngọc Sát lệnh ra, vừa lúc lão nhân Vu tộc bên ngoài đang tỏ ra cung kính nói gì đó, lần này Vũ La không hiểu là có ý gì.

Hắn chợt hiểu ra, thì ra Ngọc Sát lệnh này còn có diệu dụng khác.

Giống như ý chí Tiên Nhân kia giáng xuống thế giới này, nếu ngôn ngữ không thông chẳng phải là phiền phức hay sao? Tự nhiên các Tiên Nhân có thủ đoạn vượt qua chướng ngại này, mà trong Ngọc Sát lệnh của Tả Sư Dạ Vũ cũng có thủ đoạn có thể giúp cho Vũ La trực tiếp hiểu được ngôn ngữ, không cần phải phí sức học tập, phân biệt cách phát âm của ngôn ngữ.

- ... Kính xin thần ban cho phúc trạch Kỳ Tích cứu vớt tộc ta.

Vũ La cất Ngọc Sát lệnh vào người, lão nhân Vu tộc kia đã nói xong, hắn chỉ kịp nghe được nửa câu cuối như vậy.

Trên bầu trời, đạo hào quang khổng lồ hư ảo kia quét xuống, cuốn lấy ba vật nằm trên bàn đá. Lúc này màu sắc của đạo hào quang kia chợt trở nên nồng đậm, bao phủ ba vật kia, khiến cho Vũ La không thể thấy rõ đó là thứ gì. Nhưng hiển nhiên cỗ ý thức kia cũng không hài lòng, trong giọng nói mang theo chút ít mệt mỏi cùng thất vọng:

- Hỡi tín dân, tế phẩm của các ngươi không đủ cho ta ban phúc trạch Kỳ Tích, nhưng ta sẽ phá lệ, ban cho các ngươi Vũ Dũng!

Ba lão nhân Vu tộc rõ ràng hết sức thất vọng, nhưng cũng không dám nói thêm gì, sụp lạy:

- Tộc ta tạ ân...

Một điểm sáng mờ mờ từ trong đạo Thần Hỏa ở lỗ tròn chính giữa bàn đá bay lên, trong ba lão nhân Vu tộc, có một người vội vàng nhưng cẩn thận giơ tay ra đón lấy vật kia.

Cỗ ý thức giáng xuống thản nhiên nói tiếp:

- Nếu muốn phúc trạch Kỳ Tích, hẳn là các ngươi cũng đã biết phải dâng lên tế phẩm gì. Hãy phái dũng sĩ trong tộc đi tìm, dâng lên đầy đủ tế phẩm, lúc ấy các ngươi sẽ nhận được.

Giọng nói kia càng ngày càng trở nên mơ hồ, đạo Thần Hỏa giữa bàn đá cũng càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng cỗ ý chí kịa dần dần lui khỏi thế giới này, thông đạo không gian dần dần khép lại giữa một tràng tiếng nổ trầm đục.

Một lão nhân nâng điểm sáng Vũ Dũng trong tay mình, liếc nhìn sang hai lão nhân kia, sắc mặt cả ba người đều lộ vẻ lo lắng.

- Có thể có được thần ban Vũ Dũng cũng coi như tạm được...

Một lão nhân nói chưa dứt lời, đã bị một người khác bên cạnh cắt lời:

- Nhưng Vũ Dũng chỉ có thể giúp cho chiến sĩ mạnh nhất tộc ta gia tăng lực lượng lên một cấp, còn cách mục tiêu của chúng ta quá xa.

Ba người khẽ thở dài một cái, lão nhân đang cầm điểm sáng Vũ Dũng trong tay kia rõ ràng có địa vị cao nhất trong ba người. Lão quét nhìn mọi người vẫn còn đang quỳ rạp dưới đất, cao giọng nói:

- Cương Chuy cùng Thiểm Điện tới đây, những người khác đều giải tán hết đi!

Đám Vu tộc thi lễ với ba người, rối rít tản đi, đám cỏ xung quanh dường như chui xuống đất, biến mất không thấy. Bên cạnh bàn đá khổng lồ kia chỉ còn lại ba lão nhân cùng hai người trẻ tuổi.

Trong hai người trẻ tuổi này, người bên phải có thân hình cao lớn, cao chừng chín thước, toàn thân ngăm đen óng ánh, dường như được bôi một lớp dầu.

Trên da thịt y hiện ra đủ các loại hình xăm.

Từng khối cơ bắp nổi vồng lên thật cao, khiến cho làn da y trông như muốn nứt toác ra, chỗ nào trên cơ thể y nuôi dưỡng cổ trùng cũng không thể nhìn ra được. Hai đùi y vì cơ bắp phát triển quá mức, cho nên không thể khép lại, chỉ có thể đứng dạng chân ra theo hình chữ Bát. Cơ bắp trên cánh tay y cũng phát triển rất lớn, trong trạng thái buông thõng tự nhiên không thể chạm đùi được.

Nếu y có một thân lông lá rậm rạp nữa, đây chắc chắn là một con đại tinh tinh.
Ngang hông y quấn một chiếc khố bằng da hổ, lão Nhị nổi vống lên sau chiếc khố, như muốn chứng tỏ năng lực cường hãn của lão Đại mình.

Sau lưng y đeo một chiếc búa thép to đến mức dọa người, trên đó đầy vết thương, hiển nhiên cũng thân trải trăm trận như chủ nhân của nó.

Người còn lại có vóc dáng cân đối, cơ bắp cũng hết sức tráng kiện, tỏ ra con người khỏe mạnh, nhưng không đến mức sắp sửa bùng nổ như Cương Chuy.

Sắc mặt Thiểm Điện vô cùng lãnh đạm, trên người y khoác một chiếc áo choàng da thú rộng thùng thình. Hẳn là trong bộ lạc này có rất ít người thân khoác áo bào như vậy.

Hình xăm và cổ trùng trên thân thể y nổi lên, nhưng vì áo choàng che khuất cho nên không thể nhìn rõ.

- Thủ lĩnh...

Hai người tiến tới, cùng nhau cung kính nghiêng mình thi lễ lão nhân cầm Vũ Dũng trong tay.

Thủ lĩnh bộ lạc nhìn hai người một cái, sau đó giơ Vũ Dũng trong tay lên:

- Dốc hết toàn lực tộc ta cũng bất quá được chút thương hại của thần, ban cho Vũ Dũng.

- Nếu là lúc bình thường, Vũ Dũng là một phần phúc trạch không tệ, có thể thoải mái gia tăng một trong hai người các ngươi lên một cấp. Nhưng bây giờ... Còn xa mới đủ.

Cương Chuy tỏ vẻ bất mãn:

- Thần quả thật là hà khắc, hiện tại là lúc sinh tử tồn vong của bộ lạc chúng ta, y lại không chịu trợ giúp chúng ta. Chúng ta hiến tế đúng hạn hàng năm, y nhận được nhiều lợi ích như vậy, không chịu che chở chúng ta, thật sự là làm cho người ta thất vọng.

Những lời bất kính như vậy, Cương Chuy lại nói ra dõng dạc đường hoàng, nhưng những người khác lại không hề tỏ ra bất mãn. Vũ La lập tức hiểu ra, có lẽ dáng vẻ thành kính khi nãy của bọn họ chỉ là giả vờ. Quan hệ giữa bộ lạc này cùng với cỗ ý chí giáng xuống khi nãy chẳng qua là tín ngưỡng giả, khoác chiếc áo tín ngưỡng bên ngoài lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Thiểm Điện trầm giọng nói:

- Thủ lĩnh, chúng ta cũng hiểu rất rõ ràng thái độ của thần, y luôn luôn là như vậy, xem ra chúng ta đã bị dồn vào bước đường cùng.

Thủ lĩnh thở dài, sắc mặt hai lão nhân bên cạnh lão cũng tỏ ra ảo não, yên lặng không nói.

- Ngươi nói không sai, nếu như không thể nhận được phúc trạch Kỳ Tích, e rằng bộ lạc chúng ta chỉ còn đường diệt vong. Thần muốn cái gì, không cần ta nói các ngươi cũng biết.

Thủ lĩnh khẽ cắn răng:

- Giữ hai người các ngươi lại là vì các ngươi là chiến sĩ hùng mạnh nhất trong bộ lạc chúng ta. Hiện tại ta phái hai người các ngươi ra ngoài, bất kể thế nào cũng phải mang vật kia về. Xin hãy hợp tác chân thành, tạm thời gác lại tất cả ân oán riêng tư. Phải biết rằng đây là chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của tộc ta!

Hai người cũng hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn tới đối phương, chỉ giơ ngón cái tay trái lên chỉ chỉ vào ngực mình, vái thủ lĩnh một vái:

- Xin ngài yên tâm.

Thủ lĩnh đối với thái độ hai người cũng rất bất đắc dĩ, băng dày ba thước há chỉ do giá lạnh một ngày...

- Nếu có thể đem vật kia về, đạt được phúc trạch Kỳ Tích, nhất định cũng là một trong hai người các ngươi thừa nhận phần phúc trạch này, phần Vũ Dũng coi như là bù đắp cho người còn lại.

Hai người gật đầu.

Thủ lĩnh lại nói:

- Thời gian cấp bách, các ngươi chuẩn bị động thân đi thôi, cần người nào cứ việc đi chọn.

Hai người không nói nửa lời, lập tức rời đi.

Chiến sĩ ưu tú trong bộ lạc nhiều như vậy, ý của thủ lĩnh là tùy tiện cho hai người chọn, ai nhanh chân hơn một bước là có thể chọn được thủ hạ ưu tú hơn.