Thần Ma Thiên Chủ

Chương 24: Phong Lê Thành Lê gia


Thanh Hà, Phong Lê Thành đệ nhất đại hà, dài hơn hai ngàn bảy trăm dặm, chỗ rộng nhất đạt đến hai mươi dặm, chỗ hẹp nhất chỉ hơn hai ba dặm.

Trên sông thuyền mộc qua lại chi chít như sao trên trời.

Thiên Vũ dắt ngựa đứng ở đầu thuyền, ánh mắt phóng ra xa, ở đó có một tòa thành khí thế hùng hậu, vuông vắn, chính giữa sừng sững một tòa tháp cao, cách vài dặm vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.

- Vị thiếu hiệp này, về nhà thăm người thân à?
Thuyền phu đang chèo thuyền rẽ sóng quạt nước, nhìn thấy Thiên Vũ thân khoác lam y, lưng đeo bảo kiếm, dù con thuyền lắc lư thế nào cũng không thể làm hắn dao động, không kìm được lên tiếng hỏi.

Thiên Vũ gật đầu nói:
- Ba năm rồi không về nhà!

Tộc hội cuối năm hai lần trước Thiên Vũ đều không về, có về cũng chỉ thêm mất mặt, lần này thì không giống vậy, cho dù gia tộc không thông báo, hắn cũng trở về, lấy lại tôn nghiêm vốn thuộc về mình.

- Về là đúng, ở đâu tốt bằng nhà.
Thuyền phu tựa hồ nhớ đến người vợ ở nhà, nở một nụ cười ấm áp, cũng không còn thấy mệt.

Thiên Vũ kì thực có chút mâu thuẫn, về nhà phải gặp phụ mẫu, hắn mặc dù đã dung hợp linh hồn với Thiên Vũ của thế giới này, tiếp nhận toàn bộ tình cảm, nhưng khống chế thân thể vẫn là mình.

Thuyền cập bến, Thiên Vũ ném mười kim tệ cho thuyền phu.
- Thiếu hiệp, không cần nhiều vậy đâu.
Thuyền phu sững người, thật thà nói.

Thiên Vũ phẩy tay, nhảy lên ngựa, chạy về phía Phong Lê Thành.

Nhìn theo bóng dáng Thiên Vũ, thuyền phu vừa ngưỡng mộ vừa mừng rỡ, ngưỡng mộ là võ giả hào sảng tiêu sái, chưa bao giờ lo lắng chuyện tiền bạc, mừng rỡ là mười kim tệ có thể mua cho vợ mấy bộ quần áo đẹp mà vẫn còn dư hơn nửa, có lẽ nàng sẽ thích lắm.

Phong Lê Thành.

Cho binh sĩ thủ thành xem lệnh bài Đệ tử Lê gia, Thiên Vũ trực tiếp cưỡi ngựa phi thẳng vào thành.

Lê gia tọa lạc ở phía nam Phong Lê Thành, chiếm địa bàn ngàn mẫu, địa thế khoáng đạt, trước cửa bày một đôi sư tử đá cao đủ hai đầu người, đại môn màu son, đinh đồng vòng đồng sáng lóa, gia đinh đứng cửa y phục sáng sủa, trung khí mười phần, rõ ràng là tu vi hữu thành Võ giả Huyền Khí Cảnh.

- Thiên Vũ thiếu gia, là Thiên Vũ thiếu gia về.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, đám gia đinh ngước nhìn, sau khi nhìn rõ thiếu niên áo lam, tất cả đều sáng mắt, cao giọng hét.

- Thiên Vũ thiếu gia, để thuộc hạ dắt ngựa.
Một gia đinh vội vàng chạy đến, nhận lấy lấy dây cương.

Xuống ngựa, Thiên Vũ hỏi:
- Phụ thân mẫu thân ta có nhà không?

Gia đinh kia nói:
- Gia chủ và chủ mẫu đều có nhà, thuộc hạ đã cho người đi thông báo rồi.

- Tốt, ta đi thỉnh an họ ngay đây! Vào đại môn, dưới sự hướng dẫn của gia đinh, Thiên Vũ đến trước cửa đại sảnh.
Hít một hơi thật sâu, Thiên Vũ sải bước đi vào.

Đại sảnh rộng mênh mông, bên trong đứng một nam một nữ, nam độ bốn mươi tuổi, mặt trắng vô sắc, thân hình cao lớn, đứng ở xa mà một luồng uy nghiêm vô danh tán phát, khiến người ta không thể nhìn thẳng, nữ nhìn mới chỉ ngoài ba mươi. dung mạo cực mỹ, ung dung quý phái, một đôi mắt sáng ngờ giống y như mắt Thiên Vũ, thân hình chẳng thua kém gì các thiếu nữ.

Hai người chính là phụ thân Lê Thiên Hào và phụ mẫu Hoàng Ngọc Thanh của Thiên Vũ.

- Phụ thân, phụ mẫu.
Đến giờ phút này, Thiên Vũ tự nhiên khấu bái, giống như có một sức mạnh vô hình đang chi phối hắn.

Hoàng Ngọc Thanh mặt mang chút kích động, đi đến đỡ Thiên Vũ, nói:
- Quay về là tốt, quay về là tốt.

Lê Thiên Hào mỉm cười gật gật đầu, đang định nói gì, đột nhiên ồ một tiếng,
- Vũ Nhi, con đạt đến Huyền Khí Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong rồi.

- Là thật sao?
Hoàng Ngọc Thanh nhìn thấy con trai, quá kích động, nên không phát hiện ra điểm này, bây giờ nhìn lại, khí tức Thiên Vũ tinh thuần to lớn, thiếu một chút nữa có thể ngưng luyện ra chân khí, không phải Huyền Khí Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong thì là cái gì.

- Vũ Nhi, rốt cục là chuyện gì?

Về lý mà nói, Hoàng Ngọc Thanh phải mừng mới đúng, thân là Trưởng lão ngoại môn Đông La Tông, tu vi đạt đến Thân Thể cảnh sơ kì, phu quân lại là Gia chủ Lê gia, bà cũng hi vọng con trai con gái mình không thua kém người khác, bị người khác gọi là phế vật, bây giờ con trai đột nhiên biến thành thiên tài, ngược lại làm bà có chút trở tay không kịp.

Lê Thiên Hào mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt bạo lộ nhiều suy nghĩ.

Thiên Vũ sớm đã tìm ra lý do, hắng hắng giọng nói:
- Con cũng không biết chuyện gì, đột nhiên tự thông suốt, cảm thấy tu luyện rất đơn giản, giống như ăn cơm uống nước.
Càng là lời nói dối phức tạp, thì càng dễ bị bóc trần, Thiên Vũ biết rõ điều này.

- Đột nhiên thông suốt?
Lê Thiên Hào có chút không hiểu.

Hoàng Ngọc Thanh ngẫm nghĩ, nói với chồng:
- Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, ở Đông La Tông có một đệ tử, thời gian mới nhập môn rất bình thường, thiên phú trung hạ đẳng, nhưng qua một hai năm, đột nhiên trở nên thông minh, tu vi liên tục đột phá, bây giờ đã là đệ tử hạch tâm.

- Nói như vậy, Vũ Nhi của chúng ta cũng là thiên tài.
Lê Thiên Hào không quan tâm đến đệ tử nào đó của Đông La Tông, ông chỉ quan tâm đến con trai của mình.

Hoàng Ngọc Thanh nói:
- Nói chính xác, là hậu thiên thiên tài.

- Mặc kệ là hậu thiên thiên tài hay tiên thiên thiên tài, đều là thiên tài, ha ha, Vũ Nhi của ta là thiên tài, ta vui quá.
Lê Thiên Hào cười lớn, ý khí phong phát.


Đăng bởi: