Thần Ma Thiên Chủ

Chương 27: Tộc hội bắt đầu


Đợi bọn Lê Đường rời đi rồi, thiếu niên bên cạnh Lê Hải nói:
- Lê Hải ca, đệ ủng hộ huynh, tên Lê Đường đâu có gì lợi hại.


Lê Hải lắc lắc đầu:
- Không, nói một cách nghiêm túc, thực lực của hắn không thua gì ta thậm chí còn mạnh hơn một chút, phải biết Tuyết Sơn Trang sát nhân đao pháp là Thiên Phong Quốc đệ nhất, không ai có thể địch nổi, nhưng thắng thua đâu đơn giản chỉ so võ lực.

- Đúng, gần đây Lê gia có nhân vật lợi hại nào mới không.
Lê Hải hỏi.

- Ngũ cường vẫn là Lê Hải ca huynh, Lê Huyên, Lê Đường, Lê Minh và Lê Phong, những người khác có lẽ huynh không cần quan tâm.

- Thiên Vũ thì sao?

- Thiên Vũ? Vẫn là một tên phế vật, cùng lắm chỉ là Huyền Khí Cảnh tầng thứ sáu mà thôi.

- Kì lạ, năm năm thời gian vẫn là Huyền Khí Cảnh tầng thứ sáu, bình quân mỗi năm tăng được một tầng, hay là các ngươi nhầm?

- Sao có thể, tên đó trừ là con trai gia chủ ra, cái gì cũng không biết, đúng là làm mất mặt Lê gia ta.

- Nếu như không có đệ tử nào lợi hại, vậy thì khả năng giành vị trí thứ nhất của ta có sáu phần chắc chắn rồi.
Lê Hải rất có niềm tin với bản thân. Hắn tin chắc hơn ba năm sinh tử ma luyện, đối với tương lai phát triển của hắn có động lực không thể dao động.

-----

Thời gian ba ngày thoáng cái đã qua.
Tộc hội cuối năm bắt đầu.

Sáng sớm.
Thiên Vũ tắm rửa xong, chỉnh sửa qua loa y phục, mang theo Tinh Cương Kiếm đi ra võ đài Lê gia.

Trên võ đài người chen người, náo nhiệt phi phàm, gần như tất cả hạ nhân và võ giả đang sống trong Lê gia đều đến xem tộc hội luận võ, ngoài ra, một số nhân vật tai to mặt lớn của Phong Lê Thành cũng đến đây, tranh thủ cơ hội quan sát lớp thực lực mới của Lê gia.

Nhìn bốn phía, Thiên Vũ tìm một ghế tuyển thủ tương đối yên tĩnh ngồi xuống.

Trên ghế khách quý, Lê Thiên Hào và Hoàng Ngọc Thanh ngồi sát bên nhau, bên phải Lê Thiên Hào là một là một vị trung niên áo gấm, hình thể hơi có vẻ phúc hậu, giơ tay giơ chân đều có uy lực vô hình, rõ ràng là một vị đại nhân quyền cao chức trọng, hơn nữa chức vụ không phải lớn bình thường.

- Lê gia chủ, không biết vị nào là con trai ngài?
Trung niên áo gấm mỉm cười nói.

Lê Thiên Hào đã phát hiện chỗ Thiên Vũ, chỉ tay nói:
- La thành chủ, người kia chính là khuyển tử, để ngài chê cười rồi.

Trung niên áo gấm không phải ai khác, chính là Thành chủ Phong Lê Thành, nắm giữ binh mã một thành, bản thân lại là một Võ giả Thân Thể Cảnh sơ kì, chỉ có điều dù hắn là ai, trước mặt Lê Thiên Hào cũng phải thấp hơn một bậc, với tư cách một trong bát đại gia tộc Lê gia, không phải là thứ một thành chủ nhỏ bé có thể sánh được, nói một cách khó nghe, Phong Lê Thành là của Lê gia, thành chủ ra bất kì quyết định quan trọng nào đều phải cân nhắc ý tứ Lê gia.

La thành chủ hướng ánh mắt sang phía Thiên Vũ, cẩn thận phân tích, nghi hoặc nói:
- Xem ra lời đồn không thể nào tin, người này rõ ràng là Huyền Khí Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, chỉ thiếu một bước là vào Tụ Linh Cảnh.

Hoàng Ngọc Thanh bên cạnh Lê Thiên Hào lộ ra một nụ cười tự hào,
- Nói thật, ngay cả những người làm phụ mẫu như chúng ta cũng ngạc nhiên, xem ra rèn luyện bên ngoài đối với nó rất có tác dụng.
- Ha ha, Lê gia tộc hội lần này không đơn giản rồi, ta đang nóng lòng chờ đợi đây.
Bằng linh hồn lực cường đại, Thiên Vũ biết có người đang quan sát mình, hơn nữa không chỉ một, một là phụ mẫu và La thành chủ, một là tam thúc và con trai Lê Minh, ba là theo sư phụ vân du tứ hải, phiêu đãng giang hồ Lê Hải.

Lê Minh tu vi còn thấp hơn hắn, chỉ là Huyền Khí Cảnh tầng thứ chín hậu kì, Lê Hải thì cường đại hơn nhiều, đã là Tụ Linh Cảnh sơ kì cảnh giới, hoặc là hắn có võ kĩ hay công pháp nào đó lợi hại, nhưng ở bên ngoài lang bạc từng ấy năm, không thể coi thường, huống hồ lần này quay về, sư phụ Nhạc Khách chắc chắn phải truyền cho hắn một hai đòn sát thủ, hòng giúp hắn đoạt được ngôi vị số một.

- Thú vị, ta nói rồi mà, thời gian năm năm sao có thể là Huyền Khí Cảnh tầng thứ sáu được, thì ra đã đạt đến Huyền Khí Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong.
Lê Hải khẽ gật đầu, thần thái không hề có vẻ coi trọng, trong mắt hắn, chỉ có Lê Đường, Lê Huyên mới là đối thủ.

Đột nhiên, một luồng khí thế cường đại nổi lên, khiến tất cả mọi người đều phải yên lặng, hướng ánh mắt về phía Đông.
- Ha ha ha ha, tộc hội cuối năm sao có thể thiếu Lê Phách Thiên ta được.

Đoàn người tự động rẽ ra, một người đàn ông trung niên dáng người khôi ngô long hành hổ bộ đi tới, người này thân khoác cẩm bào màu tím, chỗ ống tay áo là một vòng hỏa nhật, đường viền có những hoa văn tinh mỹ, đôi mắt hổ trợn trừng, đi đến đâu đám đông đều phải nín thở, chỉ sợ làm ông ta để ý.

Người này chính là đại bá của Thiên Vũ, Trưởng lão nội môn Tử Dương Tông Lê Phách Thiên.
Bên cạnh ông ta là Lê Phong và Lê Đường, hai người đi theo Lê Phách Thiên, đắc chí cao ngạo, tựa hồ người khiến đám đông sợ hãi chính là hai người bọn hắn.

Cũng khó trách sao chúng huênh hoang như vậy, Lê Phách Thiên ở Lê gia rất có quyền lực, mặc dù không bằng Lê Thiên Hào nhưng địa vị không hề thấp hơn, có lúc thậm chí còn đối nghịch với Lê Thiên Hào làm ông khó xử, Lê Thiên Hào cũng chẳng biết làm thế nào, đối phương là Trưởng lão nội môn Tử Dương Tông, ở Tử Dương Tông cũng là một nhân vật có quyền uy, bản thân tu vi cực cao, đạt đến Thân Thể Cảnh hậu kì, có thể nói là Lê gia đệ nhất cao thủ, mà Lê gia mặc dù là một trong bát đại gia tộc, nhưng so với bát phẩm tông môn Tử Dương Tông vẫn còn kém xa, có lẽ chỉ có Mộc gia, gia tộc đứng đầu bát đại gia tộc mới có thực lực tương đương.

- Phách Thiên ca, không ngờ tộc hội cuối năm lần này kinh động cả huynh.

- Đúng vậy, Phách Thiên huynh mấy năm không về rồi! Đợi lát nữa Lê gia tộc hội kết thúc, chúng ta đi uống vài chén, tẩy trần cho huynh.
Những đại nhân vật xung quanh thi nhau nịnh nọt Lê Phách Thiên, so với Lê Thiên Hào còn khúm núm hơn, giống y như một đám nô tài.

Lê Phách Thiên phẩy phẩy tay,
- Được rồi, Lê Phách Thiên ta sẽ nể mặt các ngươi.
Nói xong, sải từng bước lớn lên ghế khách quý, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoàng Ngọc Thanh rời đi, nhãn thần mang theo một tia uy nghiêm và bá khí không thể từ chối.

Lê Thiên Hào sắc mặt khó coi, Hoàng Ngọc Thanh biết tình thế không so người cường, đứng dậy nói,
- Đại ca, mời ngồi.

- Được rồi, vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh.
Hắn đĩnh đạc ngồi xuống, bàn tay đặt lên bàn, phát ra một tiếng chát trầm đục.

Xa xa, trong mắt Thiên Vũ lóe ra lửa giận.
Hồi tưởng lại chuyện cũ, Thiên Vũ mới biết, thế giới này tại sao Thiên Vũ bị bắt nạt mà không nói lại với phụ mẫu, nguyên nhân lớn nhất là vì có Lê Phách Thiên. Lê Phách Thiên rất giỏi bao che khuyết điểm, cho dù là con mình sai ông cũng bảo vệ đến cùng, lúc đó khó tránh cùng phụ thân Lê Thiên Hào phát sinh xung đột, hơn nữa Lê gia cũng không phải của mình Lê Thiên Hào, bên dưới còn Trưởng Lão Hội, với thân phận Trưởng lão nội môn Tử Dương Tông của Lê Phách Thiên, trưởng lão ủng hộ ông ta nhất định rất nhiều, đến lúc đó chuyện đâu lại hoàn đấy, không giải quyết được gì.
Huống hồ chuyện của tiểu bối tốt nhất để tiểu bối tự giải quyết, Lê Thiên Hào nếu như can thiệp, uy vọng chắc chắn sẽ giảm, vừa hay đúng ý nguyện của một số người.
Lê Phách Thiên cảm tri nhạy cảm, lập tức phát giác ánh mắt Thiên Vũ, tự hồ kinh ngạc về tu vi của hắn, quay sang Lê Thiên Hào bên cạnh nói:
- Ba năm không về, phế vật biến trở lại thành người thường, đáng tiếc, tam cường vẫn không có phần của nó.

Lê Thiên Hào trầm giọng nói:
- Phiền huynh nói chuyện tôn trọng chút.

La thành chủ thấy hai người to tiếng, đứng ra làm người hòa giải nói:
- Hôm nay là Lê gia tộc hội, đừng để người ngoài chê cười, Phách Thiên huynh, đợi mấy hôm nữa đệ mời huynh một chén.

- Hắc hắc, La thành chủ đã mời ta sao dám từ chối.
Lê Phách Thiên cũng không muốn cùng Lê Thiên Hào trực tiếp phát sinh xung đột, đối phương đã bắc thang thì hắn tội gì không xuống.


Đăng bởi: