Thần Ma Thiên Chủ

Chương 31: Thiên Vũ chiến Lê Đường



Bên kia, Lê Tiểu My vô tư ha ha cười lớn.
- Muội nói rồi mà! Thiên Vũ sẽ thắng.

Nghe vậy, Lê Huyên nhíu mày, khoảnh khắc vừa rồi rõ ràng nàng cảm nhận thấy sức mạnh Thiên Vũ bạo tăng gấp đôi, nếu không sao có thể dễ dàng đánh bại Lê Tuấn.

- Thiên Vũ thắng, trận thứ ba, Lê Hải đấu với Lê Minh!
Tam trưởng lão mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy gì, dù sao tu vi Thiên Vũ cũng cao hơn Lê Tuấn một bậc, thắng là chuyện đương nhiên.

Lê Hải và Lê Minh giao thủ vô cùng kịch liệt, hơn nữa tác phong hai người đều như nhau, mỗi một chiêu, mỗi một thế đều tàn nhẫn quyết đoán, tuyệt đối không dây dưa dài dòng, nhiều khi mọi người cảm thấy hai người họ tựa hồ như có thù oán với nhau, liều mạng cũng phải đẩy đối phương vào chỗ chết.

- Lê Minh, muốn trách thì trách tu vi ngươi không đủ!
Cuối cùng, Lê Hải cũng phải phát huy ra thực lực vốn có, liên hoàn hai chưởng đánh bay Lê Minh ngoan cố.

- Lê Hải thắng, trận thứ tư, Lê Huyên đấu với Lê Cẩn!
Trong đám người, Lê Cẩn ngẫm nghĩ, giơ tay nói:
- Ta bỏ quyền.

Tam trưởng lão gật gật đầu, quay sang nói với tuyển thủ cuối cùng Lê Lâm:
- Bây giờ ngươi có thể lựa chọn đối thủ ình, thắng thì thế chỗ người đó, thua thì bị đào thải.

Lê Lâm nhìn Lê Huyên, Lê Đường và Lê Hải, lắc lắc đầu, cuối cùng nhìn Thiên Vũ, vẫn lắc lắc đầu:
- Tam trưởng lão, ta bỏ quyền!

Ba người trước hắn tuyệt đối không thắng được, về phần Thiên Vũ mặc dù không phải Võ giả Tụ Linh Cảnh, nhưng từ hai trận đấu trước có thể thấy, Võ giả Tụ Linh Cảnh trở xuống tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, sao phải tự chuốc nhục vào thân, chi bằng trực tiếp nhận thua, dù sao cũng đến bước này rồi, hắn không còn tâm tư nghĩ đến tam cường nữa.

- Vậy được, bây giờ còn lại bốn người, là Lê Đường, Thiên Vũ, Lê Hải và Lê Huyên. Trận đấu đầu tiên là Lê Đường và Thiên Vũ, trận đấu thứ hai là Lê Hải và Lê Huyên, người chiến thắng sẽ được vào trận chung kết, cùng người kia tranh giành vị trí thứ nhất Lê gia tộc hội. Tiếp theo vẫn còn trận đấu quyết định thứ hai thứ ba, các ngươi có ý kiến gì không?
Tam trưởng lão nhìn khắp bốn người.

Bốn người bao gồm cả Thiên Vũ cùng lắc lắc đầu.

Tam trưởng lão lại nói:
- Đã vậy các ngươi nghỉ ngơi tại chỗ một khắc, tranh thủ phục hồi chân khí hao tổn, tránh lát nữa xuất hiện tình huống chân khí không đủ.
Nói xong, ông ngồi phịch xuống, nâng chung trà lên uống.

Trên sân, chỉ còn lại bốn người đang đứng nhìn nhau, nhưng nói một cách chính xác là Lê Đường, Lê Hải và Lê Huyên đang nhìn nhau, chỉ có Lê Đường vì một nguyên nhân nào đó quay sang liếc Thiên Vũ, tựa hồ như đang nói với hắn, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi biết tay, hai người còn lại thì gần như bỏ qua Thiên Vũ, họ tranh giành nhau vị trí thứ nhất, mà Thiên Vũ với Huyền Khí Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong tu vi, căn bản không có tư cách nhúng tay.

Thiên Vũ mỉm cười thoải mái, quay lại vị trí của mình nghỉ ngơi.

- Lê Huyên, đến đây chấm dứt nhé, chắc muội mới chỉ dùng ba phần thực lực, không biết ta nói có đúng hay không.
Lê Hải đã coi Lê Huyên là đối thủ lớn nhất của mình, lên tiếng dò xét.

Lê Huyên nhẹ nhàng vén mớ tóc tơ lòa xòa trên trán, lạnh nhạt nói:
- Trừ hai người các ngươi, không ai đủ tư cách khiến ta động dụng sáu phần thực lực trở lên.

- Sáu phần trở lên, đừng khoe khoang, đợi ta giải quyết Thiên Vũ, sau đó sẽ cho muội lĩnh ngộ Tuyết Sơn Trang Bạo Tuyết Đao Pháp.
Lê Đường cười lạnh.

Lê Huyên quay người đi về chỗ của mình, chỉ để lại một câu,
- Ta ở Băng Hà Cốc đã gặp rất nhiều thiên tài kinh tài kinh diễm, có đại sư huynh Băng Hà công tử, nhị sư huynh " Tuyệt Chưởng " Vô Tướng, tam sư huynh Thạch Thiên, so với họ, người chỉ là thiên tài trung đẳng thôi, chưa đủ năng lực khiêu chiến vượt cấp, cho nên đấu với ta, ngươi thua là cái chắc.

Vòng chung kết còn chưa bắt đầu, Lê Hải đã cảm thấy hào khí kiếm bạt cung giương, hơi thở có chút dồn dập, đến bây giờ, hắn không chỉ chiến đấu vì vị trí thứ nhất nữa, mà nhiều hơn là chiến đấu để chiến đấu, dù sao mọi người đều là thiên tài, lại phải cùng nhau phân thắng bại.

Thời gian một khắc nhanh chóng qua đi.
Không cần tam trưởng lão thông báo, Thiên Vũ và Lê Đường đến giữa trung tâm võ đài, đứng cách nhau khoảng chừng mười mét.

- Đừng có giãy giụa vô ích, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta, đánh bại ngươi, ta còn phải đánh bại Lê Huyên và Lê Hải.

Lê Đường không đợi được đến lúc cùng Lê Huyên giao thủ cho nên cảm hứng với Thiên Vũ giảm đi không ít, chỉ muốn tranh thủ giải quyết thật nhanh.

Thiên Vũ nói:
- Nôn nóng là điều tối kị của võ giả, chỉ riêng điểm này ngươi đã thua rồi.

- Đừng phí lời, bại cho ta.
Lê Đường vận chân khí, bộ quần áo màu trắng không gió tự bay, bên ngoài cơ thể xuất hiện khí lưu trắng tuyết, khiến nhiệt độ phạm vi mấy trượng vuông quanh đó tụt giảm, hắn dậm chân thật mạnh, giống như tung cánh bay lên, vô số đòn thủ đao điên cuồng chém về phía Thiên Vũ.

Thiên Sơn Mạn Tuyết!

Chiêu này là đao chiêu, nhưng được Lê Đường diễn hóa thành thủ đao, uy lực mặc dù giảm đi không ít, nhưng đối phó với võ giả dưới Tụ Linh Cảnh thế là đủ.

Xuy xuy xuy xuy xuy!
Không khí bị mở ra, thủ đao màu trắng tầng tầng lớp lớp, xuất hiện khắp nơi.

- Phá cho ta!

Nâng sức mạnh lên năm phần, Thiên Vũ không lùi không tiến, song quyền liên hoàn đánh ra, giống như trăm mũi tên phát cùng một lúc, như nước sông cuồn cuộn, dùng tư thái ngang ngược chặn đứng vô số thủ đao.
Lập tức, âm thanh không khí bạo liệt vang lên liên tiếp, khiến trung tâm võ đài cũng phải xuất hiện gió lốc loạn lưu, dễ dàng thổi bay một con mãnh hổ.

Lê Đường sắc mặt vụt biến:
- Sao có thể, thủ đao của ta uy lực mặc dù không bằng một nửa lúc dụng đao, nhưng thế nào một Võ giả Huyền Khí Cảnh cũng không chặn được.

Hắn không biết, sức mạnh thân thể Thiên Vũ sớm đã vượt qua một vạn cân, năm phần là hơn năm ngàn cân, tương đương sức mạnh hai con trâu nước đang chạy điên cuồng.

- Khống hạc cầm nã thủ!

Công thế vụt biến, Lê Đường y phục bồng bềnh, trong quá trình bay, năm ngón tay phải cong lên như móc câu, thuận thế móc xuống vai Thiên Vũ.

Khoảnh khắc đó, Thiên Vũ có cảm thấy như bị ác điều nhắm tới, biết không thể để cho đối phương khóa lại, nếu không cho dù không bị thương thì cũng mất khống chế.

Ba!

Phiêu Ảnh Bộ thi triển, thân thể Thiên Vũ bay lướt ra ngoài, chỉ để lại một tàn ảnh mờ mờ chỗ cũ.

Lê Đường trút giận xé tan tàn ảnh, ngẩng đầu nhìn, trước mắt đột nhiên xuất hiện một điểm.

Là kiếm khí!

Kiếm khí sắc bén đến cực điểm!
Tựa như vừa xuất hiện đã đến trước mặt Lê Đường.

- A!

Lê Đường không ngờ đối phương vẫn còn lực phản kích, hơn nữa vừa ra tay đã khiến hắn không thể tránh né, tựa như đã đến cảnh giới quỷ thần khó đoán.

- Gãy cho ta!

Lê Đường rống lên một tiếng giận dữ, tay phải trắng toát như ngọc thạch, hai ngón tay kẹp lấy hư không, định ngăn cản công kích của Thiên Vũ, chuẩn bị kẹp gãy Tinh Cương Kiếm.

Thiên Vũ cười lạnh.
- Nằm mơ!

Tinh Cương Kiếm thế đi bất định, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, kiếm quang hư huyễn tràn ngập, điểm liền mấy cái.

Xuy!

Ngón tay ẩn chứa chân khí của Lê Đường xuất hiện một lỗ máu, những tia máu nhỏ bắn ra tung tóe, bị kiếm quang triệt để cắt nát, hóa thành hư vô.

- Đường Nhi!!! Ngưng băng chỉ bị phá!
Sắc mặt Lê Phách Thiên đột nhiên chuyển sang khó coi, gần như không dám tin vào mắt mình.

Lê Thiên Hào và Hoàng Ngọc Thanh cũng có chút không tin, mặt dù họ biết Thiên Vũ rất mạnh, nhưng sao có thể mạnh đến mức độ đó, không lẽ nó chuẩn bị vượt cấp đánh bại Lê Đường?

- Không ổn!

Lê Đường liên tiếp lùi về phía sau, thò tay ra sau lưng rút bảo đao.
Đao dài bốn thước một tấc, rộng hai tấc sáu phân, thân đao nhẵn sáng như tuyết, toàn thân âm khí khiến người ta không lạnh mà run, chứng tỏ nó không phải là loại đao người thường vẫn dùng, mà là một thanh bảo đao độc nhất vô nhị, một thanh đao giết người. Trên thực tế cũng chính là vậy, thanh đao này ở Tuyết Sơn Trang có tên tân tuyết đao, chỉ có đệ tử nội môn mới được sử dụng.

- Đại tuyết liên thiên!

Tân tuyết đao vừa vào tay, khí thế Lê Đường đại thịnh, rung tay, đao quang nhoang nhoáng đầy trời, phản trùng xuống vị trí Thiên Vũ, tựa như băng tuyết mùa đông tới sớm.

Thiên Vũ hai tay cầm kiếm, đại lực vung vẩy.

Tất cả đao quang bay đến đều bị chém nát, không thể tiến thêm một tấc, đủ thấy tốc độ vung kiếm của Thiên Vũ nhanh và dày đến thế nào.

- Tuyết thượng gia sương!

Lê Đường được đà, đao quang ẩn hàm sương khí bức nhân, dễ dàng đông kết hơi nước trong không khí, tựa như cả võ đài đều bị băng phong.


Đăng bởi: