Thần Ma Thiên Chủ

Chương 34: Chung kết



Bên ngoài, Thiên Vũ cũng có chút kinh ngạc, Lê Huyên thực lực sâu khó đoán, hơn nữa vẫn còn dư lực, nghĩa là còn con át chủ bài trong tay.

- Lê Hải bại, xem ra trong đám tiểu bối Lê gia, chỉ còn Thiên Vũ có thể đánh lại Lê Huyên.

- Nói thật, ta không đánh giá cao Thiên Vũ, không phải vì thực lực của hắn không bằng Lê Huyên, mà là không thể cách không công kích, lúc nãy ngươi cũng nhìn thấy kiếm pháp của Lê Huyên, liên miên bất tuyệt, căn bản không tiếp cận.

- Nói cũng có lý, nhưng Thiên Vũ nói không chừng vẫn còn con át chủ bài, chúng ta cứ chờ xem sao.

- Ừm, bây giờ kết luận có vẻ hơi vội.
Những nhân vật lớn đến xem thi đấu rì rầm nghị luận, ai cũng có lý lẽ của mình.

Trên ghế trọng tài, Tam trưởng lão hài lòng gật gật đầu, Lê gia có được một đệ tử như vậy, tương lai cho dù không leo lên một tầng mới thì cũng không đến nước suy bại.

- Lê Huyên thắng, trận cuối cùng là trận chung kết, người chiến thắng sẽ được thưởng một chiếc Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm, năm trăm hạ phẩm linh thạch, và mười vạn kim tệ, Lê Huyên, Thiên Vũ, hi vọng hai ngươi sẽ dốc toàn lực cho trận đấu tiếp theo, cạnh tranh không oán không hận, đương nhiên, vị trí thứ hai và thứ ba ngoài Linh Giới Trữ Vật hạ phẩm, linh thạch và kim tệ đều như nhau.

- Bây giờ nghỉ ngơi một khắc.

Năm trăm hạ phẩm linh thạch, sao lại ít như vậy? Thiên Vũ có chút không hiểu.
Kì thực là Thiên Vũ có chút hiểu lầm, kiếp trước hắn quá mạnh nên hắn không phải để ý vấn đề linh thạch. Thiên Vũ tưởng Lê gia với tư cách một trong bát đại gia tộc chắc chắn phải có nhiều hơn. Sự thật đúng là như vậy, hạ phẩm linh thạch của Lê gia đều dùng đơn vị vạn để tính toán. Nhưng Lê gia tổng cộng có hơn sáu trăm võ giả, Tụ Linh Cảnh trở lên hơn ba trăm, cho dù mỗi người mỗi năm chỉ dùng ba trăm hạ phẩm linh thạch thì cũng tiêu hao chín vạn miếng, đây là một con số khổng lồ, có thể khiến một gia tộc bình thường phá sản trong mấy năm.

Hơn nữa, Võ giả Tụ Linh Cảnh sơ kì tiêu hao linh thạch tốc độ là ba ngày một miếng, một năm chỉ cần hơn một trăm hai mươi miếng, nhiều hơn cũng thừa, đối với tự thân tu luyện không còn ý nghĩa, cho nên phần thưởng năm trăm miếng hạ phẩm linh thạch là trải qua tính toán kĩ lưỡng, chứ không phải đơn giản nói ra.

Về phần mười vạn kim tệ , nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, trong kí ức Thiên Vũ, phụ thân Lê Thiên Hào tài sản cá nhân cũng chỉ hơn trăm vạn kim tệ, đương nhiên, ông thân là gia chủ Lê gia, căn bản không cần dùng tiền, tất cả đều do Lê gia trả hết, ví dụ mua đan dược, vũ khí hoặc bí tịch, nhưng nếu như là việc riêng tư, vẫn phải dùng tiền của mình.

Ngay tại trận, Lê Huyên móc ra một miếng hạ phẩm linh thạch, nỗ lực hồi phục chân khí tổn hao.
Chân khí theo đó dần dần hùng hậu viên mãn, Lê Huyên hướng ánh mắt về phía Thiên Vũ, thầm nghĩ: Bất luận bây giờ ngươi trở nên cường đại thế nào, ta cũng sẽ đánh bại ngươi, đệ tử Băng Hà Cốc không thể thất bại, trước đây, bây giờ và cả sau này đều không thể.

Đ-a-n-g..g!

Tiếng chuông thông báo thời gian của trận chung kết đã đến, Tam trưởng lão hung hăng thở ra một hơi, cao giọng nói:
- Thời gian đã đến, trận đấu bắt đầu!

Lê Huyên thu linh thạch, từng bước tiến vào võ đài, cùng Thiên Vũ đứng cách nhau mười mét.

Thiên Vũ quan sát Lê Huyên, lên tiếng nói:
- Mấy tháng không gặp, không ngờ muội đã tiến thêm một bước, đạt tới Tụ Linh Cảnh sơ kì đỉnh phong.

Lần trước gặp mặt, đối phương và Lê Đường ngang nhau, chân khí vẫn chưa ổn định, mấy tháng trôi qua, tất cả đều đã thay đổi.

- Tốc độ tu luyện của ngươi ở Thiên Kiếm Tông có lẽ là hàng tuyệt đỉnh, nhưng ở Băng Hà Cốc, không là gì, mọi người tiến bộ còn nhanh hơn ta nhiều.
Vừa lên, Lê Huyên đã dùng ngữ khí đả kích sự tự tin của Thiên Vũ.

Thiên Vũ thản nhiên cười cười.
- Bắt đầu đi!

- Kiếm pháp của ngươi không tệ, không biết so với ta thì thế nào.
Lời vừa dứt, thân hình Lê Huyên mở ra, như một luồng khói xanh xuất hiện cách Thiên Vũ năm bước, trường kiếm trong tay tùy ý vung ra, rung lên mãnh liệt, mũi kiếm bạo phát ra từng đóa kiếm mang như pháo hoa sáng chói, thuận theo kiếm thế bao phủ phía trước.

- Tốt!
Lê Huyên có kiếm pháp thập phần minh, nhưng lại kích thích được chiến ý của Thiên Vũ, Tinh Cương Kiếm xuất vỏ, phản kích với tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt đâm ra ba mươi sáu kiếm.

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...

Mũi kiếm và mũi kiếm chạm nhau, phát ra hỏa hoa chói mắt, che kín thân hình hai người, chỉ có thể nhìn thấy tinh hỏa văng khắp nơi.

Ba năm trước kiếm pháp của Lê Huyên đã nổi tiếng Lê gia, trong vòng ba năm bái nhập Băng Hà Cốc, kiếm pháp càng thêm đột phi mãnh tiến, lúc này toàn lực triển khai, mắt thường không thể nắm bắt được quỹ đạo tích kiếm, như tia chớp trên trời, tinh quang trong đêm, lóe lên rồi biến mất.
Trước đây Thiên Vũ không có thiên phú tốt như vậy, bị người ta gọi là phế vật, củi mục, từ sau khi Thiên Vũ thức ký ức kiếp trước, dung hợp linh hồn, lĩnh ngộ lực đại tăng, bất luận là võ kĩ gì đều đắc thủ, có thể trong một thời gian ngắn đột phá đến cảnh giới cao nhất, có thể nói là một sự tồn tại yêu nghiệt.

Cầm kiếm trong tay, Thiên Vũ ra sức thi triển Cô Phong Tuyệt Sát Kiếm, kiếm pháp như thiên mã hành không không chút dấu vết, thu phóng tự tại, lại như linh dương leo núi, một kiếm có thể chặn đứng ba kiếm của đối phương, tung hoành ngang dọc.Hắn cũng không cần bộc lộ kiếm ý làm gì.

Hai người đánh từ trung tâm võ đài đánh ra, lại từ bên ngoài võ đài đánh lên đài biểu diễn, kiếm kĩ kịch liệt khiến đám thanh niên Lê gia không khỏi hoảng sợ, mắt không dám chớp, chăm chú đứng nhìn, chỉ sợ để lỡ một màn đặc sắc.

Trên ghế khách quý, tất cả các đại nhân vật đều hít ngược một hơi lãnh khí.
- Quả không thể tưởng tượng, chúng vẫn là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi sao? Thậm chí còn cao minh hơn những lão tiền bối bấy lâu nay chìm đắm trong kiếm pháp.

- Hổ phụ sinh hổ tử mà, tương lại quả nhiên là tuổi trẻ thiên hạ.

- Được xem trận đấu này, thật không uổng công.
Những lời nghị luận không hề ảnh hưởng đến hai người, chiến cục càng đánh càng kịch liệt.

- Đăng phong tạo cực!

Bằng sức mạnh cường đại,Thiên Vũ không sợ đối phương chân khí trùng kích, một kiếm kinh tài kinh diễm đột nhiên đâm ra, như du sơn ngoạn thuyrm, quan sát sơn hà.

Lê Huyên trợn mắt, trường kiếm trong tay nhuộm một màu xanh ngọc, một kiếm nghênh xuất, miệng quát khẽ:
- Vỡ cho ta!

Cót két!

Tinh Cương Kiếm trong tay Thiên Vũ phát ra những tiếng rên rỉ, là dấu hiệu của sự nứt vỡ.

Nhưng cũng khó trách, Lê Huyên trường kiếm là Lưu Ly Kiếm nổi tiếng của Băng Hà Cốc, còn Thiên Vũ chỉ là Tinh Cương Kiếm bình thường, hai bên căn bản không cùng một tầng cấp, đương nhiên không thể duy trì quá lâu.

Xiu xiu xiu xiu...

Tinh Cương Kiếm hóa thành hàng trăm hàng ngàn mảnh vỡ, bay về phía Lê Huyên như những con châu chấu.

- Thật xảo trá! Nhưng cũng vô hiệu với ta.
Bị Thiên Vũ dùng một chiêu quỷ dị, trong lòng Lê Huyên nảy sinh phẫn nộ, tay trái vẽ trước người một vòng tròn lớn, tạo thành một bức màn chân khí màu lưu ly, ngăn cản những mảnh vỡ.

- Ha ha ha! Tiếp ta một quyền!

Mất đi trường kiếm, Thiên Vũ khí thế không giảm mà tăng, khí huyết trong người rầm rầm chảy, lao đi như tên bắn, một quyền đánh tới.

Binh!

Một thanh âm như tiếng chẻ tre vang lên, bức màn chân khí vỡ tan.
Lê Huyên mượn thời cơ ngắn ngủi, thân thể bay ngược ra ngoài, kiếm giao tay trái, ngón trỏ tay phải giơ lên, nhanh chóng vuốt dọc thân kiếm.

- Là Điểm tinh kiếm quyết, lần này Thiên Vũ nguy rồi.

- Chỉ có điều làm vậy, Lê Huyên đã gián tiếp chứng minh kiếm pháp của nàng không bằng Thiên Vũ.

- Vậy thì đã sao, võ kĩ quyết đấu chỉ xem kết quả, không xem quá trình.

- Nói cũng đúng.

Giữa những tiếng kinh hô, từng đường tinh quang như những lưỡi dao sắc bén bắn ra, phong tỏa toàn bộ phương vị tránh né của Thiên Vũ, trừ phi ương ngạnh kháng cự, bằng không chẳng còn cách nào.



Đăng bởi: