Thần Ma Thiên Chủ

Chương 49: Kẻ sẽ lấy đầu ngươi!



Vẫn Thạch trấn, một thị trấn nhỏ vắng vẻ gần Vẫn Thạch sơn mạch.

Diện tích trấn không rộng, cũng không có những tòa kiến trúc cao lớn, bốn phía dùng những hàng rào gỗ đơn giản vây lại, ý đồ chỉ là ngăn chặn sự tấn công của những con yêu thú cấp thấp, dù sao ở những nơi hoang vu thế này, yêu thú qua lại rất nhiều, hơi không chú ý, sẽ trở thành đối tượng săn mồi của chúng.

Trên con đường cách Vẫn Thạch trấn không xa, người thiếu niên đang thả dần bước ngựa.

- Theo như tư liệu ghi chép, ba ngày trước Huyết Thủ đi vào khu vực này, một trăm dặm vuông quanh đây chỉ có Vẫn Thạch trấn là có người ở, trừ phi hắn sống ở đây một thời gian rồi lại di chuyển sang nơi khác!

Thiếu niên chính là Thiên Vũ, cách thời điểm nhận nhiệm vụ đã một ngày hai đêm, một ngày hai đêm đó, hắn di chuyển không ngừng, đến Vẫn Thạch trấn cách Thiên Kiếm Tông đúng ba ngàn dặm.

- Mặc kệ, vào trước rồi tính.

Hai chân hơi dùng lực, Thiên Vũ thúc động Hắc tông mã chạy vào Vẫn Thạch trấn.

Vào trong trấn, Thiên Vũ xuống ngựa, vừa dắt vừa đi.

Hoàn cảnh trấn không tốt cho lắm, con đường gồ ghề những bùn với đá, cửa hiệu hai bên đường cũng rất cũ kĩ, có vẻ như không được sửa chữa trong một thời gian dài, so với Thanh Phong trấn, đây chẳng khác gì thôn xóm, hai bên căn bản không cùng một cấp độ.

Đương nhiên, Thiên Vũ không để ý đến sự chênh lệch đó, hắn đến là để giết chết Huyết Thủ, làm xong sẽ rời đi luôn.

Trung tâm trấn có một tửu lầu cao hai tầng, có lẽ, đây là nơi náo nhiệt nhất Vẫn Thạch trấn, tiếng người hỗn loạn.

Lầu hai.

Ngồi ở vị trí gần cửa sổ là một đại hán vạm vỡ, hắn mặt y phục màu nâu, mái tóc dài cuồng dã vắt trên vai, cầm chén rượu với những ngón tay thô ráp, chai sần, cứng đơ như những khối thiết thạch. Về khuôn mặt, rất đang sợ, những vết sẹo chằng chịt cơ hồ đã phá hủy hoàn toàn dung nhan hắn, chỉ có đôi mắt tinh anh là vẫn tán phát ra khí tức tàn bạo.

- Đúng là Huyết Thủ, tâm kế thật quá thâm trầm.
Từ trong đoàn người vọng ra một giọng nói trong trẻo.

Huyết Thủ dừng bước chân, nhìn về phía giọng nói, sắc mặt âm trầm nói:
- Ai?

- Kẻ sẽ lấy đầu ngươi.
Thiên Vũ chậm rãi bước ra từ đoàn người.

Huyết Thủ quan sát Thiên Vũ, thấy hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, lưng đeo trường kiếm, tuổi mới chỉ độ mười lăm, thanh tú tuấn dật, khí tức thuần túy, lập tức cười lạnh nói:

Biết rõ ta là Võ giả Tụ Linh Cảnh trung kì còn muốn lấy đầu ta, thật không biết chữ tử viết như thế nào.

Nếu như Thiên Vũ là Võ giả Tụ Linh Cảnh hậu kì, Huyết Thủ căn bản không có ý động thủ mà sẽ tìm đường chạy trốn, nhưng từ dao động chân khí có thể nhìn ra tu vi Thiên Vũ chỉ là Tụ Linh Cảnh sơ kì, ngay cả đỉnh phong cũng chưa đạt đến, mặc dù chân khí có chút cổ quái, vô cùng sắc bén, như hợp thành từ những lưỡi dao sắc nhọn, nhưng trong mắt hắn vẫn chưa là gì.

Sắc mặt Thiên Vũ không đổi, nói:
- Rõ ràng là Tụ Linh Cảnh trung kì tu vi, vậy mà có thể giả làm Tụ Linh Cảnh sơ kì đỉnh phong, có lẽ là tu luyện công pháp phụ trợ nào đó! Ta rất có hứng thú.

Loại công pháp phụ trợ này không có tác dụng nâng cao thực lực, nhưng có lúc phát huy hiệu quả vượt quá thực lực bản thân, ví dụ giống như đối phương, ẩn giấu thực lực của mình, đợi kẻ thù khinh suất, đột nhiên phản công lại, cũng có thể hạ thấp tu vi bản thân, đi vào một số di tích cổ địa có tu vi cấm chế.

Huyết Thủ nhíu mày, từ ngữ khí đối phương hắn cảm nhận được một chút nguy cơ, tựa hồ sẽ có điều gì đáng sợ phát sinh, nhưng suy nghĩ đó vừa xuất hiện đã lập tức bị hắn phủ định, làm sao có thể, một Võ giả Tụ Linh Cảnh sơ kì, cho dù hắn là thiên tài cũng đấu không lại mình, nghĩ đến đây, Huyết Thủ nhếch miệng hung hăng nói:
- Người chết thì không cần biết nhiều.

Địa bạo thiên kinh!

Lời còn chưa dứt, Huyết Thủ dậm mạnh một chân xuống đất, mặt đất đột nhiên nứt ra, một khe hở đen kịt như hình tia chớp kéo dài tới vị trí Thiên Vũ.

Liền ngay sau đó!
Một tiếng nổ vang bạo phát.
Những mảnh đá vụn tựa như ám khí, chiu... chiu... văng khắp nơi, bao trùm một khoảng rộng hơn tám trượng, kiến trúc hai bên lập tức thủng trăm ngàn lỗ, đám người đứng gần đó bị xuyên như sàng, hoảng sợ đổ nhào xuống đất, chết không nhắm mắt.
Nhìn lại địa điểm nổ, ở đó đã thành một cái hố rộng nửa trượng, sau ba thước, thi cốt đều không còn.

- Ha ha ha..., Huyết Thủ ta bảo ngươi canh ba chết, ngươi tuyệt đối không thể sống đến canh năm. Kiếp sau đầu thai làm người, đầu óc nhớ phải sáng láng hơn một chút.

Lâu lắm rồi Huyết Thủ mới thấy thoải mái như ngày hôm nay, không tốn một chút sức lực, chỉ đáng tiếc là đối phương bị nổ tung thành tro bụi, kim phiếu gì đó đều không còn, sau một hồi tiếc rẻ, Huyết Thủ cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, bản thân mình đã có tài sản hơn trăm vạn, thêm bớt một chút cũng không hơn gì.

Đám giang hồ độc hành sớm đã lùi ra xa hơn, quay sang nhìn nhau, tên Huyết Thủ cũng lợi hại thật! Một Võ giả Tụ Linh Cảnh sơ kì ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, thi cốt không còn, may mà lúc nãy không bị choáng váng, nếu không có lẽ người chết bây giờ là mình.

Huyết thủ đang chuẩn bị rời đi thì một điểm kiếm quang đột nhiên phóng đại trước mắt hắn, liền sau đó, Thiên Vũ thân khoác y bào màu trắng, như bóng ma xuất hiện giữa ban ngày, nhưng lại mang theo khí chất xuất trần thoát tục, trong chốc lát, hiện lên trước mắt.

Phốc phốc!

Một đường huyết tiễn từ cổ Huyết Thủ Đồ Tể bắn ra, phun xa ba mét.

- Ngươi vẫn chưa chết!
Huyết Thủ mỗi câu nói ra, cổ đều tuôn ra một lượng máu lớn.

Đứng sau Huyết Thủ năm bước, Thiên Vũ thu kiếm vào vỏ, thản nhiên nói:
- Cũng muốn nói thêm với ngươi vài câu, đáng tiếc!

Xoạt!

Mắt Huyết Thủ ánh lên một tia tự giễu, đầu nghiêng sang một bên, từ trên cổ rơi xuống, thân thể cũng đổ vật theo, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Xoay người, Thiên Vũ khẽ lắc đầu.

Những giang hồ độc hành vẫn chưa rời đi, há miệng, tròn mắt ngạc nhiên.

Họ chỉ nhìn thấy Thiên Vũ xuất kiếm, sau đó Huyết Thủ đầu rơi xuống đất, ở giữa phát sinh những gì thì mơ hồ như trong sương mù.

Kiếm xuất, đầu rơi!

Dứt khoát như vậy, là loại kĩ nghệ gì chứ.
Giống như sát thủ ẩn tàng trong bóng tối, không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải có người mất mạng, tuyệt đối không để lại lần sau.

- Người này, đáng sợ quá!
Một giang hồ khách thì thầm nói.

Một người khác cũng nói:
- Ta tựa hồ nhìn thấy bóng dáng Tuyết công tử trên người hắn, cũng trẻ như vậy, cũng không ra tay thì thôi, ra tay là phải có người chết.

- Nhưng hắn muốn đạt tới cảnh giới Tuyết công tử, có một người là đối thủ lớn nhất của hắn.

- Ai?

- Còn ai vào đây nữa, chính là tam đệ tử Tuyết Sơn Trang La Kì, người này thiên phú không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng luôn làm những việc người thường khó có thể làm được, mười đao đánh bại Khoái đao Ngô Sơn, một đao chém đứt thác nước, dùng khí thể dọa rơi Xích luyện điểu, Trang chủ Tuyết Sơn Trang liệu định, hắn là người có hi vọng lãnh ngộ đao ý nhất trong các đệ tử, đến Tuyết công tử cũng chưa chắc có được đánh giá đó.

- Đao ý! Đùa à? đao khách tu vi đạt tới Thân Thể Cảnh cũng khó lãnh ngộ đao ý, vạn người may ra mới có một, cả Thiên Phong Quốc chỉ có trang chủ Tuyết Sơn Trang một người đạt tới cảnh giới đó mà thôi.

- Ngươi cảnh giới gì, trang chủ Tuyết Sơn Trang cảnh giới gì, những lời ông ấy nói có thể là giả sao? Huống hồ ông ấy cũng chỉ nói là có khả năng nhất, đâu có nói nhất định.

- Vậy cũng đúng, nhưng thực lực người này so với La Kì thấp hơn không ít, muốn đối phó với hắn, vẫn còn phải đi một quãng đường dài.


Đăng bởi: