Thần Ma Thiên Chủ

Chương 72: Thanh danh lên cao



Trên ghế trưởng lão, Đại trưởng lão từ từ thổ ra một ngụm khí tức,

- Trẻ như vậy mà đã lĩnh ngộ kiếm ý, tiềm lực vô cùng, sau này có thể trở thành một trong tứ đại trụ cột của Thiên Kiếm Tông ta.
- Đấy là tự nhiên.

Lê Thiên Hào và Hoàng Ngọc Thanh mừng phát ngất, Mộc gia tộc có một Mộc công tử, Lê gia có một thiên tài lĩnh ngộ kiếm ý, tương lai nhất định có thể đuổi kịp và vượt qua, sánh ngang với Mộc gia, thậm chí vượt qua Mộc gia tộc, trở thành thủ lĩnh bát đại gia tộc.

Những người khác cũng có cảm xúc tương tự, trận chiến hôm nay thiếu niên Thiên Vũ coi như thanh danh lên cao, vài năm nữa, có thể truyền khắp cả Thiên Phong Quốc.

Cuộc thi tiếp tục tiến hành, nhưng trong mắt mọi người, trận chiến dù đặc sắc thế nào cũng trở nên vô vị.

Cách đó không xa, Tôn Phi nhìn Thiên Vũ, nói với Dịch Thanh:

- Xem ra, khóa này, chỉ có hắn mới có thể tranh cao thấp với Môn Trung.

Dịch Thanh nói:

- Kiếm khí dung hợp kiếm ý đúng là rất cường đại, nhưng, hắn thắng được Môn Trung hay không vẫn chưa nói được, đương nhiên, hai người họ đều có trình độ của đệ tử hạch tâm, cuộc thi tranh giành nội môn thập đại đệ tử đối với hắn mà nói không quan trọng, huống hồ, Thiên Kiếm Tông vẫn là Thiên Kiếm Tông, bên ngoài còn có tứ đại tông môn, ngoài Thiên Phong Quốc, đại tông môn cường đại hơn không ít, cho nên, ánh mắt phải mở rộng một chút, nhất thời cường đại không nói lên điều gì.

Tôn Phi thở dài:

- Đúng vậy! Thủ lĩnh Thiên Phong Quốc chúng ta, Băng Hà công tử cũng chỉ là hạng sáu mươi tám trên Lăng Vân Bảng, khóa tiếp theo không biết sẽ còn xuất hiện bao nhiêu thiên tài kinh tài kinh diễm.

Vòng thi thứ tám rất nhanh kết thúc.

Duy trì kỉ lục toàn thắng có ba người, là Huyết ảnh đao Môn Trung, Thiết Phong và Thiên Vũ.

Duy trì kỉ lục không thua có năm người.
Vòng thứ chín, trận thứ chín.

Huyết đao Môn Trung đấu với Cuồng nhân Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhếch miệng cười nói:

- Môn Trung, lần này ngôi vị hạng nhất của ngươi không giữ được nữa rồi.

- Chỉ là kiếm ý mà thôi, Thiên Linh đại lục lại không phải không có ai lĩnh ngộ kiếm ý và đao ý cao thủ, Môn Trung ta không cần lĩnh ngộ đao ý cũng có thể chiến thắng bất cứ ai.

Môn Trung căn bản không quan tâm Thiên Vũ có lĩnh ngộ kiếm ý thật hay không, đối với hắn mà nói, chỉ cần từng bước chiến thắng đối thủ, đem đao trong tay phát huy đến cực hạn, như vậy là đủ rồi.

Nói xong, khí thế trên người Môn Trung càng thịnh.

- Giỏi lắm Môn Trung, căn bản không bị ta khích tướng.

Tiêu Chiến vốn định lợi dụng Thiên Vũ đả kích Môn Trung, mà ngược lại càng tăng khí thế cho đối thủ, chỉ là đại đạo tam thiên, cách thức cường đại quá nhiều quá nhiều, kiếm đạo chỉ là một trong số đó, hơn nữa, nền móng Thiên Vũ dù sao cũng cạn, tu vi thấp hơn chúng một bậc, không cần phải sợ đầu sợ đuôi.

- Vậy thì chiến thôi!

Tiêu Chiến hét lớn, một quyền mang theo khí kình như kinh lôi ầm ầm đánh ra.

- Phá cho ta!
Môn Trung chạy đến, trường đao trong tay không biết ra khỏi vỏ từ lúc nào, đao mang màu đỏ máu má sát với khí kình của Tiêu Chiến.

Đang...!

Tiêu Chiến không hổ là hạng ba khóa trước, thực lực không hề thua kém Dịch Thanh, khả năng lấy cứng đối cứng càng mạnh, một quyền đánh tan không ít đao mang.

- Đao thứ hai!

Đao mang màu đỏ máu phóng lên trời, nhuộn thắm cả không khí.

Tiêu Chiến không lùi không tránh, hai tay vẽ nửa vòng tròn, một khối khí kình to như cối xay hội tụ trước ngực, chạm vào đao mang.

Ầm!

Khí kình cuộn lên, Tiêu Chiến lùi ba bước, khóe miệng rỉ máu.

Dưới đài, Thiên Vũ thầm nghĩ: Thực lực Tiêu Chiến còn trên cả Quỷ kiếm Lý Cung, vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng đỡ được hai đao của Môn Trung, muốn chiến thắng hắn đúng là có chút khó khăn.

- Đao thứ ba!

Trường đao trong tay Môn Trung lóe lên trong hư không, lập tức, đao mang đỏ máu chói mắt mang theo phong mang vô địch chém về phía Tiêu Chiến.

Rất nhanh!

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy huyết quang lóe lên, đao mang lập tức tiếp cận ba thước.

Lúc này muốn tránh cũng không tránh được, huống hồ cũng không phải phong cách của hắn, nếu ngạnh kháng, chắc chắn sẽ phải thổ huyết lùi lại, đao thứ ba của Môn Trung không đơn giản nói đỡ là đỡ, ngay cả Dịch Thanh cũng chỉ có thể giữ mình không bị thương.

Rống!

Tiêu Chiến thân thể khẽ cong, vầng sáng thanh sắc khuếch tán, một cánh tay chân khí khổng lồ mọc ra từ vai, một quyền đánh vào đao mang.

Kình khí nổi thành vòng tròn, bành trướng.

Răc rắc rắc rắc rắc rắc....

Cột đá cách đó rất xa bề mặt xuất hiện khe hở dày đặc, tựa hồ một cơn gió thổi qua sẽ vỡ vụn.

Môn Trung ngừng thế công, không ra tay lần nữa.

Toàn tràng nhao nhao nghị luận.

- Bả vai Tiêu Chiến sư huynh mọc ra một cánh tay chân khí, thật không thể tin nổi.

- Cánh tay chân khí không giống hình người, giống như chi trước yêu thú, ẩn hiện còn có thể nhìn thấy vẩy chân khí ngưng kết, vàn tay hoàn toàn là móng thú, hơn nữa uy lực cực đại, một quyền có thể chặn đứng đao thứ ba của Môn Trung sư huynh, không mảy may tổn hại.

- Như thế xem ra, lúc Tiêu Chiến sư huynh chiến đấu với Lý Vân, căn bản không thi triển toàn lực, khẳng định là giữ lại để đối phó với Môn Trung sư huynh.

Lý Vân mắt lóe tinh quang, không nói thêm gì.


Đăng bởi: