nhật kí yêu

Chương: ly biệt


Thời gian có thể là thứ tôi căm ghét nhất trên đời này , nó trôi sao mà nhanh đên vậy .Tuần nào cũng mau đến ngày chủ nhật, cái ngày mà bao nhiêu người mong tới nhưng tôi thì không bởi nó đem đến cho tôi sự nhung nhớ ,sự mong chờ ,sự ngóng trông. Tôi lúc nào cũng mong được tới trường được gặp Đạt , chỉ cần ngắm thôi thế cũng đủ .
Chúng tôi lại bắt đầu thi HK2 , thi xong rồi mỗi chúng tôi đều tự tin về kết quả của mình. Qua tuần sau chỉ đến lớp chơi thôi vì đã hết chương trình rồi, tuần đó Đạt không đi học mãi cho đến khi tôi biết ...
-Ê ! Đạt rút hồ sơ khỏi trường rồi nha, nó không về nữa .
Một thằng bạn trong lớp chơi chung khá thân với Đạt nói
Cả lớp đều ừ hử , nhưng cũng không ai quan tâm cứ tưởng Đạt nghỉ học vì nó chỉ ăn chơi học hành chả tới đâu .Nhưng còn tôi , Đạt không về nữa nghĩa là sao,tại sao mọi thứ bất hạnh tồi tệ luôn đến với tôi . Có một điều điều mà tôi chưa kịp nói với Đạt là tôi thích nó mà...vẫn chưa nói ..chưa nói mà .Trong khung cảnh lúc này , sân trường , bàn ghế ,phòng học này đều toàn là hình ảnh của Đạt .Tôi mong là mọi chuyện như một trò đùa mà thôi , ngày mai rồi Đạt sẽ đến trường, sẽ nói chuyện với tôi sẽ như lúc trước vậy .Nhưng không thể nào ,tôi không bao giờ nói được với Đạt nữa nói rằng :"Tôi thích cậu thích rất nhiều cậu biết không " .Ngày hôm đó trở về tôi khóc rất nhiều khóc trong bóng tối , một bóng tối với nhiều sự đau đớn, sự tự trách ,sự hối tiếc và cả trách móc:" tạị sao đi mà không lời từ biệt với tôi dù chỉ một câu tôi đi cậu cũng không nói được sao ? nó khó đến vậy sao?" tôi nghĩ thầm. Rồi nước mắt cứ tuôn cứ trào không gì có thể kiểm soát , tôi nấc nhẹ tiếng khóc trong đêm để không ai có thể nghe thấy.
Sáng hôm sau, tôi cố tỏ ra bình thường và đi đến lớp .Mấy đứa có chọc là chắc về nhà khóc chứ gì "lão gia" đi rồi tôi chỉ cười nhẹ cho qua chuyện ,trong giờ truy bài cái thằng bạn lại reo lên tin
-Đạt đi Mĩ rồi , nó qua ở cùng với mẹ nó .
Qua Mĩ ư! sao lại thế được làm thủ tục cũng mất mấy tháng sao có thể nhanh như vậy là đi rồi. Rút hồ sơ nghĩ học, hay vào Sài Gòn thì sau này còn có cơ hội gặp nhưng sao lại đi Mĩ làm sao đây . Tôi cố nén giọt nước mắt lại nhưng dường như là không thể ,tôi chạy một mạch ra phía sau vườn trường thút thít và từng giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má ,tôi lau không kịp nó cứ chảy cứ tuôn trào ra .Tự nói với mình là không được khóc, đây là ở trường mà mọi người sẽ thấy ,sẽ nhận ra tình cảm của mình, không được, không được ,vạn lần không được.

Đăng bởi: