Ca Ca Anh Thích Em Không

Chương 10: Ca Ca Anh Thích Em Không ATEK? – Chương 10




Anh thích em không?

Bánh khúc gỗ nhật bản

Chương 10

Thật kỳ quái, hai người này quá ngu ngốc, đến bây giờ vẫn nhầm lẫn ta với Tiểu Nhiên.

Vào học thì Tiểu Nhiên lấy quyền lực hội trưởng hội học sinh đuổi hai người kia đi.

“Bọn họ so với mấy người trước còn phiền hơn.” Ta ở bên cạnh Tiểu Nhiên thì thầm.

“Không cần để ý bọn họ.” Em trai ta không thèm để ý chút nào.

Thử nghĩ cũng phải, dựa theo năng lực Tiểu Nhiên, “Giáo huấn” hai người kia một chút cũng không thành vấn đề.

Chỉ cần có Tiểu Nhiên, chuyện gì cũng có thể giải quyết, huống chi đây chỉ là hai người mang bệnh khuẩn thần kinh trong người?

Lúc về đến nhà, dì Vương lập tức chạy tới, nhìn dáng vẻ vội vàng của dì, hại ta tưởng trong nhà bị trộm.

“Hai người trở về là tốt rồi. Mau đến xem.” Dì kéo chúng ta đi tới sô pha phòng khách.

Nguyên lai là có một thiếu niên đang ngủ.

“Dì Vương, y là ai?” Ta ngồi xổm người nhìn thiếu niên tái nhợt ngủ mê man trên sô pha.

“Dì cũng không biết! Lúc dì mua đồ ăn trở về thì thấy y té xỉu trước cửa nhà.” Dì Vương nói xong đi đến nhà bếp lấy chút cháo đợi thiếu niên tỉnh lại ăn.

Nhìn dáng vẻ thiếu niên đại khái rất giống ta, thanh thanh tú tú, “Rất đẹp!”

Nghe thấy lời ta nói, Tiểu Nhiên kéo ta ra, nắm lấy mặt ta, hắn thành thật nói:

“Ca đẹp hơn y.”

Mặt nóng nóng, ta nghĩ nhất định đã đỏ hết rồi.

“Tiểu Nhiên, tương lai em nhất định là một hoa hoa công tử...” Hễ một chút liền dùng mật ngữ dụ dỗ ta.

“Em sẽ không nói với người khác, chỉ nói với anh.”

Thật xấu hổ...

Đem mặt chôn trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, kìm lòng không được nở nụ cười.

Em trai ngốc thật thích nói lời này...

Là ai nói hắn lãnh đạm? Tuyệt không đúng!

“... Đói quá...”

Nghe thấy thanh âm yếu ớt, theo trực giác ta cảm thấy thiếu niên đã tỉnh lại rồi, vội đẩy Tiểu Nhiên đang ôm ta ra.

“Ca!” Hắn bất mãn động tác bị đẩy ra, Tiểu Nhiên kháng nghị một tiếng, lại đem ta ôm về.

Mặc dù hắn đã lớn, lại cao không ít, nhưng em trai ta vẫn thích làm nũng nha!

Nhón chân xoa xoa đầu hắn, “Hình như y đói.”

“Để y đói một lúc cũng không chết, anh cũng đừng lo lắng. Đến, hôn một cái.”

Tiểu Nhiên hôm nay xảy ra chuyện gì? Mặc dù trước kia cũng hôn lại ôm, nhưng hôm nay dường như đặc biệt nhiệt tình!

“Nói gì đó?!” Chỉ trích lấy khủy tay thụi hắn một cái, thấy hắn kháng nghị, không đành lòng hôn hai má của hắn, đang muốn quay qua xem tình huống thiếu niên lại bị Tiểu Nhiên ôm trở về, ở trên môi ấn xuống một nụ hôn thật sâu.

Đến lúc hắn rời khỏi thì, ta chỉ có thể thở dốc...

Đúng lúc này, dì Vương bưng một chén cháo đi ra.

“Đại thiếu gia, mặt của cậu rất đỏ! Có phải lại phát sốt hay không?”

Ta cúi đầu, liếc nhìn Tiểu Nhiên, tiểu tử này lại cười như kẻ trộm!

“Đói...” Thiếu niên nằm trên sô pha lại than nhẹ.

“Dì Vương, để y ăn chút cháo đi!” Tiểu Nhiên nhìn người này đói đến bất tỉnh.

Thời đại này lại có người đói đến bất tỉnh, thật là... Khó đỡ được. (Sao lại không có?: V)

Dì Vương đút xong một chén, thiếu niên kia dường như đã thanh tỉnh hơn.

“Còn muốn ăn hay không?” Dì Vương hỏi y.

“Còn.” Thiếu niên nhanh chóng trả lời.

Khi y ăn xong chén cháo thứ bảy, ta rất hiếu kỳ hỏi: “Sao cậu lại bất tỉnh trước cửa nhà tôi?”

Thiếu niên đỏ mặt, có lẽ nghĩ đến chuyện bản thân đói đến bất tỉnh, hơn nữa còn để người ta thấy, cảm thấy rất mất thể diện đi!

“Ta... Ta là... Bỏ nhà đi.”
Bỏ nhà đi?

Ta ngơ ngác một lát, không nhịn được... Vỗ tay, “Cậu rất lợi hại nha!”

Tiểu Nhiên hít một hơi thật sâu, không thể không nhắc nhở: “Ca giá trị làm anh của anh.”

“Tiểu Nhiên, tìm ngày nào đó chúng ta bỏ nhà đi có được không? Xem ra rất vui!” Ta thích thú bừng bừng.

“Ca, căn nhà này cũng chỉ có anh và em, nếu cùng nhau bỏ đi cũng chỉ có thể coi là đi du lịch.”

“Đúng vậy a! Vậy... Anh một mình bỏ nhà đi là được.”

“Anh dám?!” Tiểu Nhiên dữ tợn một câu.

Híc... Lại hung ta...

“Không dám nữa!” Mạc Ngôn, ngươi thật rất không chí khí nha! Ta không khỏi tự mắng chính mình.

“Cậu tên gì? Vì sao bỏ nhà đi?” Em trai ta hài lòng xoa xoa mặt ta, lại chuyển hướng hỏi thiếu niên.

“Tôi là Tống Khuông Văn, nguyên nhân bỏ nhà đi là... Trốn người.”

“Trốn người? Có phải cậu nợ tiền người ta không?” Ta đánh giá hắn, Tống Khuông Văn này không giống như người thiếu nợ nha!

“Phải... Mà cũng không phải...”

“Vậy thì tại sao?” Tiểu Nhiên không kiên nhẫn hỏi.

“Tôi nợ tiền, nhưng không phải vì nguyên nhân này mà bỏ nhà đi...”

“Vậy thì tại sao?” Nhận lấy chén cháo Tiểu Nhiên cầm cho ta, bữa tối hôm nay may mà không phải chỉ có cháo trắng, còn có cá...

“Bởi vì tôi mượn tiền của cháu tôi, ai ngờ...”

Tống Khuông Văn chưa nói xong, ta liền khẩn cấp hỏi, “Hắn bắt cậu trả lại gấp đôi sao?”

“Không phải...” Mặt của y lại đỏ lên, dùng thanh âm cực nhỏ nói ∶ “Hắn muốn tôi gả cho hắn...”

Thiệt sao! “Cháu cậu bao nhiêu tuổi?”

“Hắn... Hai mươi bốn tuổi.”

Ta và Tiểu Nhiên nhìn nhau, ta lên tiếng hỏi ∶ “Vậy cậu bao nhiêu?”

“Mười tám...”

“Cháu của cậu lại nhỏ hơn cậu?” Thật kỳ quái nha!

“Đúng vậy! Bởi vì mẹ hắn là chị của tôi, mẹ sinh chị lúc 18 tuổi, chị tôi lúc hai mươi bốn tuổi thì mẹ mới sinh tôi ra...”

“...” Ta thật bội phục mẹ y!

“Vậy cậu đang trốn cháu mình?” Tiểu Nhiên hiểu rõ vấn đề.

“Đúng vậy!” Tống Khuông Văn cúi đầu.

Ta suy nghĩ một chút, “Có phải cậu không thích hắn?”

“... Không phải là không thích...” Giọng càng ngày càng nhỏ, là xấu hổ sao!

“Nếu thích, cậu trốn cái gì?” Không rõ, thích là được nha!

“Ta... Ta... Ta là nam! Hắn cũng là nam!” Y nắm chặt tay, kích động nói.

“...” Nghe y nói câu này, ta cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Nam cùng nam... Không được sao?

“Được rồi, bây giờ cũng đã muộn, có chuyện gì ngày mai nói!” Tiểu Nhiên nói xong ôm ta đi lên phòng.

“Tôi có thể ở đây?” Tống Khuông Văn nghe Tiểu Nhiên như có ý để y ở lại, không khỏi cao hứng hỏi.

“Đúng vậy! Cậu nói dì Vương dẫn cậu đến phòng khách đi! Có chuyện gì ngày mai nói tiếp.” Tiểu Nhiên nói như vậy.

“Ca, sao anh không vui?” Tiến vào phòng, Tiểu Nhiên lập tức đóng cửa.

“Tiểu Nhiên... Hôm nay anh muốn ngủ một mình.” Trong đầu ta toàn là câu Tống Khuông Văn vừa nói.

Nam cùng nam...

“Ca!”

“Được rồi! Em cũng đã lâu không về ngủ phòng mình rồi, không ngủ sẽ có rất nhiều bọ.” Mặt của ta đang cười, chính là tâm cười không nổi...

Ta không thể ở cùng Tiểu Nhiên, bởi vì chúng ta đều là nam...

“Ca! Anh này ngu ngốc!” Tiểu Nhiên mặt giận ôm chặt ta.

.: