Cám Ơn Em Vẫn Mỉm Cười

Chương: Cám Ơn Em Vẫn Mỉm Cười Phong Bạo – 8 (End)


Phiên ngoại

Cám ơn em vẫn cười

Thích Phong x Bạo Bạo Long

Tác giả: Dịch Tu La



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương cuối



Thích Phong vừa tới cửa quán bar, chợt nghe thấy một tiếng thét thảm thiết phát ra từ ngõ nhỏ bên cạnh.

“Ai!” Anh quay đầu chạy ra đầu ngõ, đuổi tới thì kẻ hành hung đã trốn mất, chỉ còn một người nằm úp sấp trên mặt đất.

Anh vội chạy tới xem xét, “Là cậu?”

Người có hơi thở mỏng manh nằm trên mặt đất, còn là ai ngoài Tiểu Linh Dương, ban ngày hai người còn đối mặt đấu nhau trên sàn thi đấu, sao trong nháy mắt đã trở thành bộ dạng be bét thế này.

Thích Phong không chút nghĩ ngợi lấy di động ra, vừa muốn bấm số, tay phải của Lăng Dương đột nhiên nâng lên, kéo anh lại, “Không cần báo cảnh sát.”

Tiếng cậu yếu đến không thể yếu hơn được nữa.

“Cậu đã như vậy rồi còn không báo cảnh sát sao?”

“Không cần báo cảnh sát,” Lăng Dương lặp lại lần nữa, tiếng vẫn yếu ớt, “Cũng không cần gọi xe cứu thương, người ở bên trong sẽ nghe thấy.”

Thích Phong khó xử.

Giọng nói của Lăng Dương đầy tuyệt vọng, “Làm ơn.”

Thích Phong sau một hồi do dự, cắn răng, cất di dộng, nâng Lăng Dương dậy, “Cậu vẫn phải tới bệnh viện.”

Lăng Dương cuối cùng cũng không còn sức nói chuyện, giật giật môi, Thích Phong mơ hồ nhận ra lời cảm ơn.

Lăng Dương dù bị thương không nặng, nhưng cũng may là bị thương ngoài da, nội tạng may mắn thay không có vấn đề, chỉ có tay trái...

“Muốn tôi gọi điện báo cho đồng đội của cậu không?”

Lăng Dương vốn đang cúi đầu không nói gì chợt ngẩng đầu, hốt hoảng nói, “Không cần.”

Cậu dùng ánh mắt gần như cầu xin nhìn Thích Phong, “Ngàn vạn lần không cần.”

Thích Phong xem thời gian lúc này, cách lúc anh ra ngoài đã vài giờ.

“Vậy làm sao bây giờ? Cậu có còn bạn bè nào khác không?”

Lăng Dương trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói, thanh âm bé như tiếng muỗi kêu, “Thật ra tôi cũng có rất nhiều bạn...”

Thích Phong nhìn cậu nửa ngày, thở dài một cái, thuận tay kéo cái ghế dựa lại, “Hiểu rồi, đêm nay tôi ở lại đây vậy.”

“Mai cậu không cần thi đấu sao?”

“Trận đấu lúc sáng của tôi xong rồi,” Thích Phong không quan tâm nhìn tay cậu, “Cậu cũng vậy.”

Lăng Dương ôm lấy đầu gối, gục đầu vào khuỷu tay.

Không khí trầm mặc muốn chết, Thích Phong cũng không phải người nói nhiều, nhưng lúc này cũng cảm thấy có chút quá yên tĩnh.

Mà anh lo lắng hơn, là cứ tiếp tục yên lặng như thế, tâm trạng Lăng Dương có khi sẽ thật sự hỏng mất.

“Tôi đưa cậu tới bệnh viện, rồi ở lại với cậu, cậu dù sao cũng nên nói cho tôi chút gì đó chứ?”

“Nói gì?”

“Nói cậu vì sao lại thảm đến nông nỗi này.”

Lăng Dương lại trầm mặc, một lúc lâu sau, cậu bắt đầu kể tưng chuyện cũ của cậu cùng Mạnh Hổ, theo dòng ký ức mà bắt đầu, đến tận buổi tối đau buồn muốn chết này, đem những chuyện chỉ hai người bọn họ biết nhớ lại, cứ thế một đoạn ký ức nói cho người xa lạ mới gặp chưa đầy một ngày này.

Thích Phong từ đầu tới cuối thực sự ngồi nghe, không một lần ngắt lời cậu, Lăng Dương nói là giải thích, không bằng nói là thì thầm với bản thân, những chuyện cũ này, không biết là nói cho Thích Phong nghe, hay là nói cho bản thân cậu nghe.

Thích Phong nghe xong chuyện cũ của cậu, ngược lại không nói lời an ủi nào, “Cho nên lý do cậu không báo cảnh sát là do thân phận của bạn gái Mạnh Gia Hổ?”

Lăng Dương lắc đầu, “Tôi không muốn cho Mạnh Hổ biết chuyện này, tuyệt đối không muốn.”

Căn phòng lần thứ hai yên tĩnh trở lại, cuối cùng lại là di động của Thích Phong phá vỡ im lặng, anh lấy di động ra nhìn, không ngờ người gọi đến lại là Hạ Gia Uy.

Vừa rồi làm thủ tục kiểm tra cho Lăng Dương nhập viện, vội vàng không ngừng nghỉ, sau khi sắp xếp xong, mới phát hiện đã khuya. Anh gọi cho Mộ Dung, biết Thích Ảnh đã muốn xỉu, Hạ Gia Uy bên này có lẽ đã ngủ, cũng chỉ nhắn tin ngắn gọn cho cậu, không nghĩ đối phương vẫn chờ tới bây giờ.

Bạn học vô tâm vô tư bạo bạo long của chúng ta trên thực tế quả thật đã ngủ mất, ngủ thẳng được một nửa thì tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có bóng dáng Thích Phong, tìm di động thì mới biết đối phương báo không về được.

Hạ Gia Uy nhất thời không có chỗ giải tỏa, tuy cậu trước đó trong lòng đã ăn dấm, nhưng chủ động từ chối cùng bị từ chối là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cậu chỉ cảm thấy bản thân lại bị Thích Phong đùa giỡn.

Thích Phong vừa bắt máy, liền suýt nữa bị giọng Hạ Gia Uy gào điếc tai, cánh tay đưa ra, đem di động cách tai một khoảng xa, nhưng vẫn nghe thấy tiếng Hạ Gia Uy.

“Thích Phong cậu lại trêu tôi hả? Cậu lớn như vậy sao lại cứ thích trêu đùa tôi? Thấy tôi ở bên cạnh ngốc nghếch chờ đợi cậu rất vui vẻ phải không? Ông đây sau này sẽ không bao giờ... Tin lời cậu nói nữa!”

Hạ Gia Uy gào xong thì cúp máy, Thích Phong gọi lại, thì đầu bên kia đã tắt máy.

Lời nói của Hạ Gia Uy vừa rồi cũng vô cùng rõ ràng rơi vào tai Lăng Dương, lúc này thấy tình hình như vậy, trong lòng cũng hiểu được bảy tám phần.

“Thật xin lỗi,” Lăng Dương không biết giờ phút này còn có thể nói gì.

“Cậu lại còn xin lỗi,” Thích Phong cũng không khách khí với cậu, “Tôi chờ bảy năm, vất vả mới chờ được tảng đá nở hoa, cậu cho là loại đồng tình này tôi dễ dàng giành được sao? Tôi khó khăn lắm mới bắt được một lần đấy.”

Lăng Dương ngược lại bị thái độ tự cao tự đại này của anh làm nở nụ cười, “Cũng kể cho tôi chút chuyện của các cậu đi.”

Hai người quen biết trên mạng chưa đến một năm, quen biết ngoài đời chưa đến một ngày, lại như hai người bạn biết nhau nhiều năm mà nói chuyện một đêm, nhưng tâm sự chưa từng để lộ cho người khác, đều không giấu diếm mà kể cho đối phương nghe.

“Vậy giờ làm sao đây, cậu ta hiểu lầm cậu, cậu không muốn giải thích cho cậu ta?” Lăng Dương hỏi.

“Khi cậu ấy tức giận nghe không lọt giải thích, khi không tức giận thì cái gì cũng không giải thích được, cậu ấy rất dễ cáu giận, nhưng cáu giận xong thì cũng mau quên. Cậu ấy không giống cậu, cái gì cũng giấu trong lòng, cậu ấy đầu óc rất đơn thuần, làm người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.”

“Chính vì thế nên mới hấp dẫn cậu phải không?”

Thích Phong nghĩ nghĩ, “Có thể.”

Lăng Dương quay đầu đi chỗ khác, “Thực ra tôi cũng muốn vĩnh viễn đơn thuần như thế.”

“Sau khi lành vết thương, cậu có tính toán gì không?”

Lăng Dương lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Nếu không cậu tới Lâm Sơn tìm tôi đi.”
Lăng Dương ngẩng đầu nhìn anh.

“Em tôi phải xuất ngoại, hơn nữa cũng không có ý định tiếp tục đánh 33, đội chúng tôi thiếu một tế tự.”

Lăng Dương cười khổ nhìn nhìn tay mình, “Tôi còn có thể đánh sao?”

“Vết thương nhỏ này của cậu, khi bọn tôi huấn luyện còn bị nặng hơn, dưỡng tầm nửa tháng sẽ không sao,” Thực ra Thích Phong cũng biết, tay Lăng Dương bị thương rất nghiêm trọng, trong một hai tháng tuyệt đối khó lành, nhưng anh hiện tại muốn ngăn đối phương nghĩ ngợi nhiều.

Lăng Dương nhếch miệng, “Tôi sẽ nghĩ thêm.”

Trời tờ mờ sáng, Lăng Dương mới miễn cưỡng ngủ, Thích Phong ngủ gật trên ghế, thì hộ sĩ ca sáng gọi Lăng Dương đi làm kiểm tra.

Ở phòng chờ CT, Lăng Dương thấy Thích Phong nhìn về hướng nào đó, hỏi, “Cậu đang nhìn cái gì thế?”

“Bên kia có hai người nhìn rất quen, hình như là học sinh trường tôi.”

“Ai?” Lăng Dương cũng quay đầu nhìn xung quanh.

Thích Phong lắc đầu, “Cũng có thể là tôi nhớ nhầm,” Anh chuyển đề tài, “Cậu thật sự không muốn báo cho đồng đội của cậu? Bọn họ giờ chắc đang chờ ở sân đấu, cậu định giải thích sự vắng mặt của mình thế nào?”

Lăng Dương cúi đầu, “Tôi không biết phải nói thế nào, tôi không muốn gặp lại cậu ấy.”

Vừa dứt lời, di động Lăng Dương để trên người Thích Phong liền vang, người gọi đến hiển thị là Tiểu bạch long.

“Tiếp hay không tiếp?” Thích Phong cầm di động ra hiệu cho cậu.

Lăng Dương vô cùng quyết tâm lắc lắc đầu.

Bạch Lung gọi vài cuộc thấy đối phương không tiếp, lại tiếp tục nhắn tin liên tục cho Lăng Dương, trận chung kết sắp bắt đầu rồi, vẫn không thấy bóng dáng Lăng Dương, một bên là Mạnh Hổ sắc mặt thâm trầm dọa người, Bạch Lung căn bản không dám hỏi anh hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Mạnh Hổ hiện giờ trong lòng đang nghĩ đến chuyện khác, anh tối hôm qua sau khi tỉnh rượu thì đã là đêm khuya, quán bar đã đóng cửa. Anh miêu tả hình dáng cùng quần áo Lăng Dương cho chủ quán, biết được Lăng Dương đã sớm rời đi cùng một người đàn ông.

Anh chạy tới sàn thi đấu thì gặp Hồ Lê, lại nghe được chuyện thêm mắm dặm muối từ miệng hắn nói ra, đợi đén khi Phạm Bối Bối lo lắng nói cho anh hướng Lăng Dương đi, thì anh đã nghe đủ ba lần.

Bạch Lung quay lại bên cạnh Mạnh Hổ ngồi xuống, cân nhắc nên mở miệng như thế nào.

“Không phải đã dặn cậu, tối qua họp khẩn, cậu sao lại không về?”

“Tớ uống rượu.”

“Cậu uống say?” Bạch Ling nhíu mày, “Vậy Lăng Dương có hay không ở với cậu...”

“Đừng có nhắc đến Lăng Dương với tớ!” Mạnh Hổ thô lỗ ngắt lời anh, Bạch Lung trong lòng trầm xuống, từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên Mạnh Hổ nhắc đến Lăng Dương với loại thái độ này.

Trọng tài đã bắt đầu đếm ngược, năm phút nữa không đến coi như bỏ thi, trong thính phòng rộ lên những lời thảo luận hoang mang, rất nhiều người hâm mộ đến xem trận chung kết quyết đấu giữa FOX vs Tiểu Linh Dương này, đột nhiên bỏ thi chẳng lẽ là do Tiểu Linh Dương sợ sao?

Hồ Lê dù bận vẫn ung dung ngồi trên sàn đối, tựa hồ đã sớm đoán trước được trò vui.

Bạch Lung lại một lần nữa điên cuồng gọi vào điện thoại Lăng Dương, lo lắng hiện tại của anh đã không còn là trận đấu có thể diễn ra hay không, mà là Lăng Dương có thể nào đã gặp chuyện không may hay không.

“Cậu thực sự không tiếp sao?” Thích Phong ngắm di động của Lăng Dương, số cuộc gọi nhỡ hiện lên đã đến hai chữ số.

Lăng Dương nhìn tay bị thương, tiêu cự tầm mắt lại hoàn toàn không nằm ở đó.

“Cậu còn muốn tiếp tục là rùa đen rụt cổ đến bao giờ?”

“Tôi chỉ...”

“Nếu cậu không tiếp, tôi thay cậu tiếp, mặc kệ cậu có bịa ra lý dó gì, dù sao cũng phải cho đồng đội của cậu một lời.”

“Đừng!” Lăng Dương giơ tay ngăn, Thích Phong lại nhanh hơn một bước ấn nút loa ngoài.

Tiếp rồi! Bạch Lung vội cầm di động giơ lên bên tai, vừa muốn mở miệng, di động đã bị Mạnh Hổ đoạt đi.

“Cậu rốt cuộc có biết tiếp điện thoại không?” Thanh âm tức giận của Mạnh Hổ theo loa ngoài phát ra, “Cậu có nhớ hôm này là trận chúng kết không? Chúng ta khó khắn đánh tới đây, rốt cuộc là vì ai?”

“Cậu bây giờ có đến cũng không có tác dụng nữa, nhờ ơn cậu, đội chúng ta đã bị phán bỏ thi. Từ nhỏ đến giờ, cậu nói đông là đông, nói tây là tây, tôi có quản cậu không? Muốn đến thì đến, không muốn đến thì không đến, gọi điện liên tục cũng không bắt máy, cậu có còn chút ý thức trách nhiệm nào không?”

Thích Phong hoàn toàn không dự đoán được sự tình sẽ trở nên như vậy, lúc này nói cũng không được, mà cúp máy cũng không xong, Lăng Dương cũng không tiêp tục cố đoạt lại, chỉ im lặng nghe, trong hốc mắt như có nước mắt đảo quanh.

Bác gái ở bên cạnh nghe không nỗi nữa, “Ai nha nha, đứa nhỏ này sao lại kỳ cục như thế, để bác dạy dỗ cậu ta một chút.”

Lăng Dương thấy bác gái gặp chuyện bất bình định ra tay, vội lấy di động cúp máy, ấn tắt máy, tất cả mọi người trong đại sảnh đều cố ý hay vô tình mà nhìn về phía cậu.

Thích Phong lúc này cũng bắt đầu hối hận, như lời Lăng Dương miêu tả cho anh ngày hôm qua, anh hoàn toàn không ngờ người bên kia điện thoại chính là người theo lời Lăng Dương chiều chuộng cậu, nâng niu cậu trong lòng bàn tay, anh vốn nghĩ cho dù không có tình yêu, hai người ít nhất vẫn còn tình nghĩa anh em.

“Cậu có ổn không,” Thích Phong cẩn thận hỏi, anh cố gắng một đêm, tâm tình Lăng Dương cuối cùng cũng có chuyển biến tốt đẹp, cứ thế bị đạp trở lại vực sâu vạn trượng.

Lăng Dương dụi dụi đến đỏ cả hốc mắt, ngẩng đầu nhìn trời, “Quên đi, cứ như vậy lại tốt, ít nhất sau này không cần lo gặp mặt sẽ xấu hổ.”

Cậu mở di động, lấy SIM ra, “Sau này cũng không gặp lại nữa...”

Hạ Gia Uy gặp lại Thích Phong, thì đã là hai ngày sau, hai ngày này, cậu cũng hết giận, cũng hiểu được mình cáu giận vô cớ, sau đó lại không có tin gì từ Thích Phong, bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“... Cậu hai ngày nay đi đâu thế?” Hạ Gia Uy lấy cớ đến phòng Thích Phong mượn đồ, ở đó lại chỉ có Thích Phong. Thích Phong rõ ràng có chút tiều tụy, như hai ngày liên tiếp này đều không được nghỉ ngơi.

Thích Phong vừa thấy bộ dạng lo lắng mà muốn giấu rất không tự nhiên của Hạ Gia Uy, tâm trạng ức chế tích lũy hai ngày vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói. Tuy anh luôn cố tình trêu chọc làm đối phương tức giận, có khi cũng hiểu là cậu quá mức vô tư, nhưng giờ phút này, anh cảm thấy vô cùng may mắn người mình coi trọng là một sinh vật đơn bào đơn thuần tới cùng cực như thế.

Thích Phong nghĩ nghĩ, “Tôi trên đường tới quán bar, nhặt được một con linh dương nhỏ. Nó nói với tôi, nó yêu phải thiên địch của nó là lão hổ. Tôi đem linh dương đi tìm lão hổ thổ lộ, không ngờ lão hổ cũng thầm mến nó nhiều năm, hai con vật từ nay về sau hạnh phúc sống bên nhau trọn đời.”

Khóe miệng Hạ Gia Uy run rẩy, “Cậu có muốn bịa truyện cổ tích thì cũng nên bịa có lý chút đi, lại còn linh dương với chả lão hổ, cậu nghĩ tôi với cậu tin được? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Vậy được rồi,” Thích Phong sắp xếp một câu chuyện khác, “Tôi ở quán bar cứu được một người bị thương, cậu ấy cùng bạn từ nhỏ ở bên nhau mười sáu năm, thổ lộ bị từ chối, bị tình địch dẫn người đánh trọng thương, lúc sau lại bị người bạn từ nhỏ cậu ấy thích mắng chửi. Cậu ấy vô cùng đau lòng, từ nay về sau hai người trở thành người qua đưỡng, vĩnh viễn không gặp lại.”

Hạ Gia Uy bị câu chuyện ngắn gọn này lay động, nửa ngày sau mới hỏi, “Vậy chuyện vào cậu kể mới là thật?”

Thích Phong hỏi lại, “Cậu thích cái nào?”

Hạ Gia Uy nghĩ nghĩ, “Chuyện có lão hổ.”

Thích Phong gật gật đầu, “Thế mới nói cậu tâm tư đơn thuần.”

Anh ôm lấy cậu, “Nếu không tôi sao có thể thích cậu được.”

<Phiên ngoại hoàn>

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sở dĩ phiên ngoại chọn góc nhìn của Phong Bạo, chính là vì muốn từ cách nhìn của bọn họ đưa ra chuyện xảy ra trước tiểu thuyết, đem đêm quan trọng nhất kia ghép vào. Tuy tôi biết mọi người đều thích phiên ngoại ngọt ngào như đường mật, nhưng tôi cho rằng phải như vậy mới có thể đem chuyện trước đây của Tiểu Linh Dương viết hoàn chỉnh. Đúng là từng có bước ngoặt như vậy, cậu ấy mới có thể gặp Lãng ca, từ nay về sau bắt đầu cuộc sống hạnh phúc vô tâm vô tư của cậu ấy. Về phần cảnh ăn sạch bạo bạo long, vốn không định viết, xin hay tha thứ cho bệnh bất trị không muốn viết H cho cặp phụ của tác giả ==! [...] (đoạn này tác giả nói về COEVC xuất bản ở bên Bông, nên t ko dịch nữa ~) Cảm ơn bạn đã theo dõi, hẹn gặp lại ở hố mới *vẫy* From A Zú: *Chìm trong đống nước mắt* Đọc xong chương này thấy ngồi edit đúng là tự ngược mà; A; Già rồi chịu không nổi kích thích; A; Vừa edit vừa nghĩ, nếu lúc điện thoại bắt mà Mạnh Hổ không cướp đt mắng em Dương, nếu là Tiểu bạch long hỏi han lo lắng cho em Dương, rồi ít ra hai bên không từ mặt nhau không nhìn mà lỡ cả 2 lời tỏ tình 2 bên như thế, thì thế nào nhỉ...? Mà thôi, như Dịch tỷ nói, nếu không có chuyện này thì làm sao Lãng ca với em Dương đến với nhau được ~~~ Cái này không tính là bộ, là mẩu ngoài của 1 bộ, nhưng vẫn tính là thứ đầu tiên ê đuýt hoàn được, hạnh phúc quá đê; A; Xin hãy chờ đón sự trở lại của tiểu Diệp Thành và tiểu Thiếu Phàm trong 1 ngày không xa *và có thể là hố mới nữa; A;*

END.