Chúa Tể Chi Vương

Chương 8: Tiễn thuật cao siêu (2)


Chương 8: Tiễn thuật cao siêu (2)

Nghe vậy, Triệu Vũ liền tập trung nhìn, quả nhiên phát hiện chỉ một mũi tên duy nhất lại xuyên thủng thân thể hai con chim sẻ.

Nhất Tiễn Song Điêu!

Không ít người đều sợ hãi thán phục.

Trái tim Triệu Vũ đập mạnh một cái, không ngờ rằng Triệu Phong lại có tiễn thuật cao minh như vậy.

Nhất Tiễn Song Điêu, chính là tiễn thuật trong truyền thuyết, tiễn thủ bình thường, hoàn toàn không thể làm được.

Cho dù là Triệu Vũ cũng không nắm chắc lắm, cái này còn phải xem vận khí thế nào.

- Thể hình của chim sẻ rất nhỏ, lại cách nhau rất xa, phi hành trên không, mục tiêu ở trạng thái di động, có thể bằng vào một mũi tên bắn chết hai con chim sẻ, so với “Trường Ưng Tiễn Lưu” của Triệu Vũ cũng không thua kém bao nhiêu.

Một tiễn thủ lên tiếng bình luận.

- Đây chỉ là món khai vị mà thôi Triệu Phong cười nhạt một tiếng.

Lời vừa nói ra, mọi người đều giật mình kinh hãi Chẳng lẽ Triệu Phong còn có tiễn thuật cao minh hơn?

Triệu Phong cũng không giải thích, chỉ chậm rãi kéo cung bắn tên, bắn về phía một mục tiêu ngoài 50m.

Đây là ý gì?

Mọi người lại không hiểu.

50m, chính là trăm bước.

Bắn trúng mục tiêu cách trăm bước, cho dù có bắn trúng hồng tâm đi nữa thì so với Trường Ưng Tiễn Lưu và Nhất Tiễn Song Điêu cũng không tính là gì.

Băng...

Triệu Phong bắn ra một mũi tên, vạch nát hư không, bắn trúng mục tiêu ngoài 50m. Phành...

Mục tiêu chấn động, thế nhưng mũi tên lại không bắn trúng hồng tâm, thậm chí ở rìa mục tiêu cũng không.

Trên trán Triệu Phong chảy mồ hôi đầm đìa, thở phào một hơi.

- Ha ha ha, mũi tên này lại bắn không trúng bia...

Một vài đệ tử trong gia tộc ở xung quanh đều cất tiếng cười to.

Triệu Vũ không khỏi mừng thầm.

Chằng lẽ một tiễn này của Triệu Phong đã thất thủ?

Rất nhiều người đều cảm thấy khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Phong, thế nhưng đối phương vẫn bày ra vẻ mặt trấn định như cũ.

Triệu Vũ Phi với tư cách là người làm chứng, liền lộ ý dò hỏi.

Nàng cảm thấy một tiễn này của Triệu Phong không phải đơn giản như vậy.

- Các người đến nhìn qua là biết.

Triệu Phong tự tin nói

đăng nhập http://ngantruyen.com/đ
ể đọc truyện Mọi người nghe vậy, đều đi đến trước mặt mục tiêu đó.

Mũi tên cắm ở rìa mục tiêu lúc này vẫn còn khẽ rung động.

Triệu Phong gọi một tiễn thủ đến nhổ mũi tên.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn mũi tên đó.

Rất nhanh, mũi tên đã được rút ra

Ở trên mũi tên vẫn có thể nhìn thấy một thi thể màu đen lớn bằng hạt đậu, mơ hồ có thể thấy được vết máu...

Đây là cái gì?

Có người sững sờ.
- Trời đất... Là con ruồi! Một con ruồi!

Một người đệ tử trong tộc liền kinh sợ thét lên.

Cái gì?

Ở đây có không ít tiễn thủ, tất cả đều trọn mắt, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ.

- Trời đất, cách xa 100 bước, bắn chết một con ruồi, hắn làm sao có thể làm được?

- Cách xa 100 bước, muốn nhìn rõ một con ruồi cũng đã vô cùng khó khăn rồi, huống chi con ruồi bay giữa không trung lại không hề có chút quy luật gì...

Sân huấn luyện bắn cung trong chốc lát liền xôn xao...

- Điều này... Điều này sao có thể!

Sắc mặt Triệu Vũ tái nhợt, chăm chú nhìn thi thể con ruồi, nhìn đến thất hồn lạc phách.

Nếu như nói Nhất Tiễn Song Điêu, chỉ cần vận khí tốt thì hắn vẫn có thể làm được, thế nhưng nếu muốn bắn chết một con ruồi nhỏ cách trăm bước thì hắn tuyệt đối không làm được.

Con ruồi là mục tiêu quá nhỏ, lại cách xa trăm bước, với nhãn lực của người thường, căn bản không thể thấy rõ.

Một hồi so đấu tiễn thuật, rất nhanh đã kết thúc.

Ai mạnh ai yếu, cuối cùng đã thấy rõ.

- Trận đấu tiễn thuật này, người thắng trận là Triệu Phong.

Triệu Vũ Phi cũng từ trong khiếp sợ khôi phục lại, mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Phong.

Đây là lần đầu nàng nhìn Triệu Phong với ánh mắt dò xét, thiếu niên trước mắt bình tĩnh trấn định, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt như có như không, có một loại mị lực vượt xa đám người cùng lứa...

- Bây giờ ta đi được chưa?

Triệu Phong thản nhiên đi ra ngoài

Những người ở gần đó rất tự giác nhường ra một con đường.

Con cháu trong gia tộc ở sân luyện bắn cung, phần lớn đều tập tiễn thuật Tiễn thuật của Triệu Phong làm bọn hắn bị thuyết phục, ngay cả Triệu Vũ cũng không còn gì để nói.

Xuyên qua đám người, ra khỏi sân luyện bắn cung, Triệu Phong thở dài một hơi. Hôm nay đến sân luyện bắn cung một chuyến, mặc dù có chút trở ngại, thế nhưng cũng thu được lợi ích không nhỏ.

Triệu Phong vừa mới đi ra khỏi sân luyện bắn cung.

- Ha ha ha... Triệu Phong, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!

Một tiếng cười phóng đãng truyền đến.

Lời vừa dứt, ba thiếu niên đã đi đến cản trước mặt Triệu Phong.

Kẻ cầm đầu là một thiếu niên mặc áo đen, lông mày thô to, mắt như mắt hổ, vẻ mặt đắc ý như thực hiện được âm mưu.

Chính là Triệu Khôn.

- Tiểu súc sinh, lần trước thất thủ trong tay ngươi. Lần này, ta muốn ngươi thua tâm phục khẩu phục, phải quỳ xuống đất xin tha.

Triệu Khôn liếm liếm môi, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Lần này hắn đến tìm Triệu Phong, không chỉ muốn đường đường chính chính đánh bại hắn, mà còn muốn hung hăng giáo huấn hắn một phen.

Đơn giản là vì lần trước bị Triệu Phong một chiêu đánh bại, khiến hắn chịu sự nhục nhã rất lớn...

Triệu Phong phát hiện, Triệu Khôn dẫn theo hai tên đồng bọn hỗ trợ, đều là tu vi nhị trọng võ đạo, đứng ở hai bên, phòng ngừa hắn chạy trốn, rõ ràng là “lai giả bất thiện”.

- Vũ Phi tỷ, tên Triệu Phong kia dường như gặp phiền toái rồi.

Một thiếu nữ đứng bên cạnh Triệu Vũ Phi lên tiếng.

Lúc này, rất nhiều người ở trong sân huấn luyện bắn cung đều phát hiện bên này có chút dị thường.

Triệu Vũ bị thua trong cuộc tỷ thí tiễn thuật, lúc này trên mặt lại có chút vẻ hả hê...

Thế nhưng, đối diện với phiên toái, Triệu Phong vẫn không hề sợ hãi, rất dứt khoát nói:

- Ra tay đi.