Chúa Tể Chi Vương

Chương 113: Khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết (1)


Chương 113: Khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết (1)

Chức vụ của đệ tử mới nhập môn. Căn ban đều phân công xuống cho từng người, có người vui có người vui.

Mà người được phân công cho làm chuyện tốt thì cũng rất ít.

Nhưng mọi người cũng không có lựa chọn nào khác, làm đệ tử ngoại môn, hơn nữa còn là người mới, bọn họ không phải nghi ngờ chính là những người có địa vị thấp nhất.

Trong đó, xui xẻo nhất chính là Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm, bọn họ đều phải làm những công việc bản nhất và cay đắng nhất, công việc được phân công cũng rất lớn, dưới tình huống như vậy, bọn họ cũng khó mà dư ra được thời gian để tu luyện.

Tuyên bố xong nhiệm vụ, vị phó chấp sự cũng thu hồi cuốn sách trong tay, chuẩn bị rời đi.

A?

Triệu Phong sửng sốt, đứng yên tại chỗ, ngạc nhiên vô cùng.

Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, tại sao mình lại không có?

Bất luận Vân Hương Mộng, Tiêu Vẫn, hay là Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm cũng đều được phân nhiệm vụ, dù là nhiệm vụ tốt hay xấu.

Thế nhưng, vị phó chấp sự kia từ đầu tới cuối lại không đề cập tới Triệu Phong.

- Đợi đã! Chấp sự đại nhân!

Triệu Phong hô lên, gọi Vương phó chấp sự.

- Có chuyện gì? Ta chỉ phụ trách tuyên bố chức vụ, công việc cụ thể đều do những người khác chịu trách nhiệm.

Trên mặt Vương phó chấp sự có chút không vui, ánh mắt hờ hững lướt qua Triệu Phong.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Một luồng uy áp tinh thần vô hình, như ẩn như hiện vờn quanh bốn phía.

Mọi người ở đây lập tức cảm thấy hô hấp gấp gáp, tâm thần không khỏi bất an, lúc này mới thực sự ý thức được người đứng đối diện chính là phó chấp sự của thế giới Tông môn.

Dĩ nhiên, cũng có một số người nhìn Triệu Phong với ánh mắt hả hê.

Trong đó bao gồm cả Liễu Nguyệt Nhi, chẳng qua trong lòng nàng cũng âm thầm đổ mồ hôi thay Triệu Phong một phen.

- Xin hỏi Vương phó chấp sự, tại sao vừa rồi không có tuyên bố chức vụ của ta?

Triệu Phong cẩn thận nói, trên mặt đầy vẻ cung kính.

Hắn biết rõ, thực lực của Vương phó chấp sự trước mặt so với sư tôn Quảng Quân Hầu còn cường đại hơn gấp mấy lần.

Làm phó chấp sự, tu vi của đối phương ít nhất phải trên Thoát Phàm Cảnh ngũ trọng, cho dù là đệ tử nội môn cũng không dám lỗ mãng đắc tội với hắn.

Triệu Phong vừa nói ra lời này, những người ở đây cũng sửng sốt, trên mặt lộ vẻ nghi vấn.

Tất cả mọi người đều được phân công chức vụ, tại sao Triệu Phong lại không có?

- Ngươi tên gì?

Vương phó chấp sự mặt không thay đổi hỏi.

- Triệu Phong.

Thiếu niên đứng dưới nắng sớm gió nhẹ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Triệu Phong tiến vào Tông môn, không để lại bất kỳ nhược điểm nào, hắn cũng không tin đối phương có thể làm gì được hắn.

- Ngươi chính là Triệu Phong?

Vương phó chấp sự lộ ra một tia kinh ngạc, nhất thời trở nên khác thường, dùng một ánh mắt hoàn toàn mới mà đánh giá hắn.

Uy áp tinh thần vô hình tràn khắp bốn phía đột nhiên biến mất hoàn toàn.

Người tâm tư cẩn thận sẽ phát hiện thần thái của Vương phó chấp sự trở nên hòa ái hơn một ít, dường như có chút coi trọng Triệu Phong.
- Chính là vãn bối.

Triệu Phong đáp, không ngờ rằng Vương phó chấp sự lại biết mình.

- Khụ khụ, bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù cho nên tạm thời chưa chọn được chức vụ cho ngươi.

Trên mặt Vương phó chấp sự cố nặn ra vẻ tươi cười.

A?

Vẻ mặt của một vài đệ tử ở bên dưới lập tức trở nên cổ quái, tại sao Vương phó chấp sự lại đột nhiên trở nên khách khí như vậy?

Tất có chuyện khác thường xảy ra.

Ánh mắt Triệu Phong hơi lóe lên.

Chẳng qua, Vương phó chấp sự cũng không nói gì thêm, liền xoay người rời đi.

Làm phó chấp sự, thân phận của hắn không tầm thường chỉ phụ trách tuyên bố nhiệm vụ, những chi tiết cụ thể khác thì không cần hắn lo.

Tiêu Vẫn và công chúa Vân Hương Mộng có chút kinh dị đánh giá Triệu Phong.

Ở cửa khảo hạch thứ hai, thực lực mà Triệu Phong biểu hiện ra đã khiến bọn họ giật mình, thế nhưng cũng không để trong lòng, bởi dù sao đi nữa thì tư chất của Triệu Phong cũng quá bình thường.

Mà lần này chỉ có một mình Triệu Phong là chưa xác định được chức vụ, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

Liễu Nguyệt Nhi cũng có chút căm tức, vốn muốn nhìn Triệu Phong mất sạch thể diện, nào ngờ đối phương lại được phó chấp sự coi trọng hơn nữa còn được đãi ngộ đặc thù.

Ngay cả hai vị sư huynh của Triệu Phong là Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm cũng vô cùng khó hiểu, trong đầu đầy nghi vấn.

Triệu Phong lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không hiểu rõ lắm.

Tổng cộng có hai mươi mốt đệ tử ngoại môn, ngoại trừ Triệu Phong ra, hai mươi khác đều đến nơi được phân công để nhận việc.

Ngày hôm đó, Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm cũng đi tới báo cáo với người phụ trách chức vụ của mình.

- Bực mình! Không ngờ ta lại cùng chỗ với tên súc sinh Trần Phong mặc dù đều ở khu phế tích của Thảo Mộc Đường. Thế nhưng cuộc sống của hắn lại thoải mái hơn ta rất nhiều...

Sắc mặt Nam Cung Phàm tái mét.

- Chỗ dược điền của ta vừa vặn do tên Quy Phong Vân trông coi, quản lý mười mấy nông công, nhưng phần việc của ta thì nặng nhất.

Vẻ mặt của Dương Thanh Sơn cũng rất khó coi.

Triệu Phong nghe xong sắc mặt cũng hơi đổi.

Trần Phong Quy Phong Vân, còn có một tên Hầu Viên càng mạnh hơn.

Ba người này hiển nhiên là cá mè một lửa với Tuyền Thần.

Ngày hôm đó, Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn đều tới khu vực của mình thực hiện nghĩa vụ mà Tông môn giao cho.

Tiến vào Tông môn, trong mắt người bên ngoài thì đây là điều rất vẻ vang không khác gì cá chép vượt Long Môn.

Thế nhưng có ai biết, địa vị của đệ tử ngoại môn trong Tông môn chỉ là hàng chót, phần lớn chỉ làm việc vặt trong Tông môn, không nhận được bồi dưỡng thực sự.

Triệu Phong đột nhiên nhớ tới sư tôn Quảng Quân Hầu đã từng nói:

- Sau khi tiến vào Tông môn, mục tiêu thứ nhất của ngươi chính là phải nhanh chóng trở thành “đệ tử nội môn”. Bơi vì đệ tử ngoại môn, căn bản không được Tông môn xem trọng và bồi dưỡng, có đôi khi chết một hai đệ tử ngoại môn thì cao tầng của Tông môn cũng sẽ không truy cứu.

- Chỉ có trở thành đệ tử nội môn mới được Tông môn xem là trọng điểm để bồi dưỡng và bảo vệ. Lúc đó, cho dù là “Vân Hải chân nhân” cũng không dễ dàng động tới ngươi.

Địa vị của đệ tử ngoại môn trong Tông môn chính là con kiến, mặc cho người khác đùa bỡn, cho dù bị đùa giỡn tới chết thì cao tầng của Tông môn cũng sẽ không truy cứu.

Chỉ có trở thành đệ tử nội môn thì mới có thể xem như bước vào vòng tròn (*) của Tông môn.

(*) ý là thực sự gia nhập