Chúa Tể Chi Vương

Chương 116: Thiên tài luyện đan (hạ) (2)


Chương 116: Thiên tài luyện đan (hạ) (2)

- Băng Tuyết Liên ngàn năm có thuộc tính thiên về hàn, ẩn chứa tinh hoa của thiên địa băng tuyết, là tài liệu chính quan trọng nhất của “Tuyết Lính Đan”. Tủy não và huyết tủy của Tiêm Mao Linh Hầu có thuộc tính dung hợp, thiên về huyết tính dương cương, khi dung hợp sẽ có linh tính nhất định, dùng để trung hòa với Bâng Tuyết Liên ngàn năm, đây là vị thuốc quan trọng thứ hai. Tam Nha Thúy Diệp có đặc tính thanh não an thần, dung hợp với hai tài liệu đầu tiên có thể tăng thêm hiệu quả an thần...

Triệu Phong một hơi nói rõ nguyên lý và cách phối hợp của tổng cộng ba mươi bốn loại tài liệu.

Sau khi hắn phân tích xong toàn bộ, Quan lão đầu và Vân Dao đan sư đều nghẹn họng nhìn hắn trân trối, không nói nên lời.

Công chúa Vân Hương Mộng thì cảm thấy trái tim run rẩy, không thể tin nổi, thiếu niên trước mắt chỉ mới học tập dược lý đan đạo mấy ngày, thế nhưng không ngờ đã vượt qua cả mình

Một lúc lâu sau...

Quan lão đầu thở dài một hơi, nhìn Triệu Phong một cái thật sâu rồi nói:

- Đáp rất tốt! Vấn đề này đã nằm ngoài phạm vi chúng ta ước định.

Triệu Phong làm sao không biết vấn đề cuối cùng đã nằm ngoài phạm vị ước định giữa hai người.

Dụng ý của Quan lão đầu là muốn ép Triệu Phong phải thu mình, khiêm tốn, nhưng không ngờ thiên phú luyện đan của Triệu Phong lại đạt tới trình độ biến thái như vậy.

- Mấy ngày trước ngươi vẫn không biết gì về dược lý luyện đan, làm sao có thể nhanh chóng giải đáp được thành phân điều chế và nguyên lý phối hợp tài liệu của “Tuyết Linh Đan”, thậm chí còn phân tích rõ ràng như vậy?

Vân Dao đan sư liền nói ra nghi vấn, hoặc có thể xem như chất vấn.

Nàng hoài nghi trước kia Triệu Phong đã từng học qua dược lý đan đạo.

- Ha ha, chuyện này còn phải cảm tạ Vân Dao tiền bối, nếu không có quyển “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám” của ngài thì e răng ta cũng không trả lời được vấn đề cuối cùng.

Triệu Phong nhẹ nhàng cười một tiếng.

Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám?

Quan lão đầu ngẩn ra, sau đó hỏi Vân Dao rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Vân Dao rùng mình, vội vàng kể lại một lượt việc mình đề cử Triệu Phong đọc “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám”.

Vốn nàng đề cử quyển sách này là muốn Triệu Phong biết khó mà lui, người bình thường không mất mười mấy năm thì khó mà nhớ kỹ và lĩnh ngộ được nội dung trong sách

Mà nội dung trong sách chính là căn bản của bất kỳ Luyện Đan Sư nào.

Với người có lịch duyệt và kinh nghiệm sống như Quan lão đầu, làm sao lại không rõ ý đồ của Vân Dao?

- Hừ! Cho dù ngươi có đọc qua “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám” thì đã sao? Nội dung trong sách đó có thể tính bằng đơn vị hàng nghìn, chẳng lẽ ngươi chỉ đọc vài lần là nhớ được thành phần tài liệu của “Tuyết Linh Đan” ?

Công chúa Vân Hương Mộng cười lạnh một tiếng.

Nàng hoài nghi Triệu Phong này chắc chắn có vấn đề.

- Ta không chỉ nhớ thành phần tài liệu của “Tuyết Linh Đan”, mà ta đã ghi tạc toàn bộ nội dung dược lý trong quyển sách đó vào trong đầu rồi.

Triệu Phong có chút giễu cợt đáp.

Ghi nhớ cả quyển sách?

Vân Dao và Vân Hương Mộng đều lập tức chấn động tâm thần.

- Ngươi nói là ngươi đã nhớ toàn bộ “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám”, nhớ hết...

Quan lão đầu cũng đứng bật dậy, không thể kìm chế nổi hưng phấn.

Với gần trăm năm lịch duyệt nhân sinh như óng ta, đã gặp qua rất nhiều thiên tài, tự nhiên cũng biết loại thiên tài “đã nhìn qua là không quên” như Triệu Phong
Ví dụ như Bắc Mặc, đây chính là siêu cấp thiên tài, cũng có năng lực nhìn qua là không quên.

Chẳng qua, nếu chỉ riêng phương diện trí nhớ thì cho dù là Bắc Mặc cũng phải thua Triệu Phong.

Sự cường đại của Triệu Phong cũng không phải có thể dùng những từ như “trí nhớ tốt” và “đã nhìn qua là không quên” để hình dung mà hắn có năng lực trực tiếp “phục chế”.

Đừng nói là những đồ hình và văn tự này, cho dù là một cảnh tượng phức tạp hay chiêu thức võ học cao siêu huyền ảo thì hắn cũng có thể trực tiếp “thu lấy”.

- Không sai, chẳng qua là “nhìn qua thì không quên” mà thôi.

Triệu Phong thoải mái nói.

Trình độ “đã nhìn qua là không quên” cũng quá bình thường hắn căn bản không để vào mắt.

Những lời này lập tức khiến ba người rung động sau đó chìm vào im lặng.

“Nhìn qua là không quên”, nói thì dễ, nhưng loại năng lực này lại có thể khiến cho một thiên tài chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi là bằng với người khác phải chăm chỉ khổ luyện mấy năm.

Huống chi Triệu Phong có thể đem cả “Thảo Mộc Vạn Linh Đồ Giám” học thuộc, mà người khác phải mất mấy năm mới có thể từ từ ghi nhớ và lĩnh ngộ.

Vì muốn nghiệm chứng sự thật này, ba người Quan lão đầu, Vân Dao và Vân Hương Mộng đều thay nhau xuất trận, “tra hỏi” Triệu Phong từng nội dung trong sách

Ba người hỏi không hề có quy luật, không ngừng nêu ra vấn đề liên quan tới dược lý, từ loại thường gặp cho đến loại hiếm thấy, đều không bỏ sót thứ nào.

Thế nhưng cuối cùng cũng không có câu hỏi nào là không bị Triệu Phong trả lời chính xác hoàn mỹ.

Chuyện này quả thật quá đả kích người khác!

Ba người im lặng nhìn nhau, đặc biệt là Vân Hương Mộng và Vân Dao, cả hai đều có vẻ chán chưởng.

Trong lòng Quan lão đầu cũng hưng phấn vô cùng.

Ngày đó, tại cửa khảo hạch thứ ba, ông ta đã nhìn ra ngộ tính siêu nhân của Triệu Phong hắn có thể nắm rõ chuẩn xác từng chi tiết động thái trong lòng bàn tay, đây chính là việc mà bất kỳ thiên tài luyện đan nào cũng phải rèn luyện hàng ngày.

Không nghĩ rằng thiên phú của Triệu Phong ở phương diện luyện đan so với dự liệu còn kinh khủng gấp mấy lần.

- Quan tiền bối, bây giờ ngài sẽ không ngăn cản ta đi khiêu chiến phải không?

Triệu Phong cười hắc hắc hỏi.

Mặt Quan lão đầu lập tức đen lại, gương mặt thoáng co giật, trực tiếp phất tay:

- Đi đi, không gặp phải va vấp trắc trở, ngươi sẽ không biết trời cao đất dày là gì.

Đối với tên chuẩn đệ tử này, Quan lão đầu gần như là bó tay không có biện pháp.

Trong lòng ông ta rất mong chờ tên đệ tử nội môn dự khuyết bị khiêu chiến sẽ hung hăng dạy dỗ tên thiếu niên nhỏ tuổi này một phen, để cho hắn thực sự “trưởng thành”.

- Hì hì, vậy ta cũng đi xem một chút.

Vân Hương Mộng hứng thú nói.

- Đi đi.

Vân Dao đan sư phất phất tay.

Cứ như vậy, Triệu Phong và công chúa Vàn Hương Mộng đều cùng nhau rời khỏi Thảo Mộc Đường, đi thẳng tới Ngoại Môn Đường.

Tại Ngoại Môn Đường, một trận đấu mang “ý nghĩa chân chính” từ lúc Triệu Phong bắt đầu gia nhập tông môn đang chờ đợi hắn.