Trường Học Của Nữ Hoàng

Chương 30: Trường Học Của Nữ Hoàng Chương 30


Ruy nhấc nó bay ra nhà, và thả nó xuống ở gần nhà kho của mình... Anh dắt chiếc mô tô hàng hiệu ra... Đương nhiên là no ngồi lên... Chả cần nói thêm, tất nhiên là anh chạy như gió... Nó sau lưng ôm cái eo của Ruy chặt thật chặt vì sỡ té... (T. T)

Ruy lên tiếng: Em sợ hả?

Nó gục đầu trên lưng Ruy: Ko, hơi thôi, ^^~...

Ruy: Em buồn ngủ à??

Nó im lặng... Nhắm mắt... Nhớ lại buổi hôm nào, Nó và Ruy còn là 1 cặp với nhau... Dù rằng ngày hôm nay, nó với Ruy cũng đc là 1 cặp... Nhưng Trái tim nó đã đâu còn thuộc vể ANh nữa... Và hôm nay, trái tim nó bổng dưng yếu mềm đy, có lẽ nó sắp thích Ruy... Hoặc Nó cãm thấy mình có lỗi với Ruy... Anh đã làm tất cả cho nó... CHo nó những gì nó cần mà anh chả cần đòi hỏi gì cả... ANh yêu nó đến mức như thế, Mà nó đáp lại anh = 1 tình yêu ko phải là tình yêu nữa... Nó như là 1 mụ phù thủy, 1 con ác quỷ ác độc...

Ruy vẩn típ tục chạy với 1 tốc độ cực nhanh... Tóc nó bay thẳng trong chiêu gió, Mái tóc vàng óng ả.. Mà bị xem như "hàng giã" thấy tức rồi à!! >"

Ruy nói: Em dậy đy tới nhà rồi kìa

Nó mở mắ: Ưm... À ừ.. - Leo xuống xe...

RUy; Em buồn ngũ lắm à... Vậy sao làm bài đc chứ em...

Nó: Muốn ngủ cũng phải làm... Làm đc 1 bài là em tĩnh luôn chứ gì..

Ruy cười: Ừ...

Anh vuốt nhẹ làn môi nó... Rồi bật cười: Em ăn sao thế nay... Còn thức ăn đây này...!!

Nó bất ngờ, đỏ mặt: Ơ,... Tại...

RUy cười (ông này lúc nào cũng cười.. Chết chắc ởng cũng cười luôn quá): Thôi vào nhà đy... Anh về...

Nó gật, vãy tay chào Ruy... Ruy leo lên xe phóng 1 mạch về tới. Nhà... Nó thỳ đặt từng bước chân nẳng nề về nhà... Mở toanh cảnh cửa... Mọi thứ trống rỗng... Giờ này người hâu ăn cơm và làm việc riêng hết rồi... Ko thấy 3 nó tưởng 3 đã ngủ... Trồng vắng nơi con tim nó, Nó nhớ từng phút giây bên Windy và Snow... Nhớ sữ ân cần, tận tụy cũa Ruy... Nhớ cái vẻ lạnh mà ám của ZEro... Nhớ sự bon chen, yêu thương, nhường nhịn cũa Sha... Và nó rất nhớ vẻ yêu thương, chiều chuộng, ấm áp của KEnny hồi ấy... Bây giờ gả đang ghét ấy... Nó lại tức,... No quay về phòng mình làm bài tập...

Làm xong bài cũng đã 10h >"

Qg dột nhiên gõ cửa, nó mời vào, ổng nói với vẽ lo lắng: Công chúa ậ, nếu người làm bài xong rồi thỳ... Phiền người hãy nói với Vua 1 tiếng,.. Bảo Vua ăn cơm đy ạ... Sáng giờ Vua chưa ăn gì vao bụng â

Nó bất ngờ: Thê à, sao pố ta lại ko ăn cơm?

QG nhỏ nhẽ: Chắc tại ko ai ăn với Vua nên...

Nó nhíu máy: Thôi, thỳ ngươi về phòng đy... Lát ta gọi...

Nó bước ra khỏi phòng, ngeh tiếng lục đục trong nhà bếp... Cái giờ này thỳ gia nhân đều “sờ líp bin” hết rồi... Nên nó bước tới.. Ai dè bô nó...

Nó chống cằm: Bố làm gì thế ạ...

Bố nó giật mình, đứng dậy thỳ... Bị đụng đâu đau điêng cả người...: Ơ, con về hồi nao thế,... Chả qua bố định.. Chiên côm thơi mừk

Nó: Ừm hứ,.. Thế sao pố ko ăn cơm?

Pố nó: Tại pố nhớ con, ăn ko vào? Uống chả vào...

Nó: Ờ,...

Pố nó vừa chiên cơm vừa hỏi chuyện: Thê hôm nay con với Ruy thế nào? Ăn có ngon = nhà mình nấu hông?

Nó: Cũng đc, ngang nhau mừ... Nhưng toàn món con thích.. Lãng mạn lắm pố...

Pố: Pố thấy Ruy yêu con thật lòng..

Giọng nó trầm xuống: Da, Ruy yêu nó thật lòng... - Nó đang cảm thấy có lỗi thật sữ với RUy... Nó lui về phòng... Bố nó hơi bị ngạc nhiên nhưng phải chiên cơm ăn nên đánh thôi...

Nó về phòng, ôm gói dắp chăn, nhưng vẩn thấy lãnh, Hôm nay nó khác hơi bị lã lẫm.. Nó thấy sự có lổi của nó đang dâng trào lên 1 ngày rõ... 1 đông hồ nó dường như chả ngủ đc... Nó bước ra khỏi phòng, Tôi phòng pố nó...

Gỏ cửa...

Pố nó: Vào đy...

Nó mở cửa vào, pố nó lên tiếng: Soa con ko ngủ, qua phòng bố làm gì?

Nó: Con muốn ngủ với pố! - Mặt hơi bị đõ

Pố cười: Thôi đc rồi, qua ĐÂY VỚI PỐ...

Nó leo lên giường, đắp mềm, ôm eo pố nó, nhắm mắt và ngủ... Nhưng 1 tật xấu ko thề bỏ đc là nó luôn ngậm ngón tay út khi ngủ... Pố nó vẩn đọc sách, ngó qua nhìn nó,... Ổng hơi bị bất ngờ...

Pố nó: Con sao mút tay như con nít thế kia?

Nó mỏ mắt: Ưm... COn hổng hiểu tại sao nữa... Từ khi ở Cô nhi Viện thỳ con như thế, bí mật này có mổi pố, snow và Windy biết thôi ạ - nó nháy mắt...

Pố nó mơ màng: RỒi, pố hiểu tãi sa con lại có tất đó rồi!!

Nó tò mò, nhìn pố: Soa vậy pố?

Pớ: Thỳ hồi nhỏ, pố ngủ với con, con cứ ngậm ngón tay út của bố mãi.. Buông ra 1 cái là on khóc ầm trời...

Nó hơi ngượng: Thế á, con hư tại pố...

Bố nó cười: Ừm, cưng như cục... Cục gì cho quý giá ta!!

Nó: Cục ngọc

Bố: Thôi, bố hông thích ngọc... Vàng đy há... À mà thôi, vàng giờ rớt giá thê thẵm... Hay kim cương dy há con..

Nó pó tay... Cứ gật đầu... Pố nó cười mỉm: Ừm.. Nhắc lại chuyện con còn nhỏ vui thật,... Nhớ con hồi đó bám theo pố mãi... Ngủ với pố mà con khóc suốt... Chả cho pố ngủ, bắt bố hát ru cho con... Nhõng nhẽo ghê - bố nhéo gò má nó

Nó: PỐ thương con hông?

Pố nó: Hổng thươn mà cưng như kim cương thế à!!

Nó cười; Hồi đó, con rất ghét 3 mẹ... Vì họ đã bỏ con... Ghét lắm... Nhưng từ lúc đó... Con mới hiểu ra.. Con yêu pố nhiều..- Hôn lên má pố nó

Pố cười: Ừm, thôi ngủ đy há con,... Mai đy học nữa...

Nó gật nhắm mắt và ngủ...

Sáng hôm sau, nó ngủ hơi bị “phê” nên dậy trễ và cuói cùng là đy học trễ... Nó rất cố gắng chạy thật nhanh, fly thật tốc độ nhưng, nó vừa đến trường là cổng tr` sắp đóng...

Nó mệt mỏi, chặn lại: Đừng ĐÓng...
Ổng thầy giám thị cười nham nhở: Hi em, đy học trễ... Cấm vào Trường...

Nó nheo mày; Cần thế không thầy,... Hay thầy trả thủ riêng...

Giám thị: Thầy ghét em cay đắng...

Nó; Thầy trả thủ, em hổng nói gì hết á.. Nhưng thầy cũng phải nể mặt EM chớ... Dù gì Em cũng là Con cưng của Vua mà

Giám thị: Em là con ai cũng thế, tôi ko thiên vị... E hèm, nhưng vỉ em là CÔng Chua nên thầy cho em vào trường... Nhưng chép cho thầy 1 bản kiêm điểm..

Nó gật: Vâng... Giờ cho em xin vào trường đy thầy...

GT: Thôi, em vào đy...

N1o chạy cấp tốc lên lầu vào phòng học... May là bà cô hôm nay bị ốm nên ko dạy đc.. Nó bước về chỗ ngồi/.. Oh mY Gosh cái lớp ồn ào... Đứa thỳ đọc truyện, đứa thỳ trang điểm tút lại vẽ đẹp...

NÓ thỳ ngồi 1 chỗ. Làm gì? Nói chuyện đt.. (Rảnh ghê).. Nó gọi cho snow...

Snow: Alo, cậu gọi tớ có gì hông?

Nó: À, đĩnh hỏi cậu tại sao chưa có về đây... ĐỪng nói, kế típ là tiệc của ai đó nữa nha

Snow; Chuẩn, tiệc ông Nắng.. Mệt ổng ghê...

Nó: Windy đâu? Soa tớ gọi nó hông đc...

Snow: Máy cậu ấy hết pin... Cậu khỏe hông? Mọi chuyện ở đó sao rời!!

Nó: Tốt. Có điều là hơi nhớ 2 người thôi...

Windy chen vào: Cho tớ nói...

SNow: Nè, nói với windy đy

Windy: Nè, cậu và Ruy sao rồi!!

Nó: Vẩn như thế...

Windy: Ờ, Ruy là người đẹp trai đó, cậu ko giữ anh ta là mất như chơi

Nó: Biết rồi... Hôm nay tớ đy học trễ, Hận cái ộng thầy giám thị, tự nhiên trả thù riêng à!!

Snow: Sao ổng trả thù?

Nó; Nhớ hông, bữa tớ viết BKD chọc ổng, tùm lum hết.. Nên ổng ghét.. Suýt nữa là ko đc bước chân vào trường...

SNow windy cười té ghế: Cho cậu chừa cái tật chọc thầy cô giám thị? Vậy giờ cậu ở đâu?

Nó cười; Thỳ nhồ cái danh giá Con Vua của tớ nên đc vào trường mà bị viết BKD... Khổ.. Hận ổng

Windy: Ừ, ai bảo cậu thích chọc ổng

Nó cười: Ờ mà công nhận tớ có sỡ thích khác là chọc tức Ổng, Mặc dù biết ổng dữ.. À Khi nào các cậu về..

WIndy: Tối nay

Nó: Nhớ mang ít đồ “xơi” về

WIndy: Biết rồi cô nương,,... Cúp nha

Nó: Ừm...

Cúp máy xong, nó gục mặt xuống bàn.. Nó nhìn kenny, tim nó hơi bị đau, Thật sự Nó ko quên đc Kenny... Vỡ vụn từng mảnh trái tim... Gió thỳ cũng đâu vơ hết đc nổi buồn của nó.. Mưa thỳ cụng thế.. Tuyết lạnh đơ cả chân cũng ko lạnh = trái tim nó dánh cho Kenny... Quay lưng lại hết tất cả nhửng gì từng thuộc về Kenny... Nó cố gắng sống cuộc sống vui vẻ bên pố nó này, Ngọc hoàng,.. Snow WIndy Và cã Ruy... Chắc điều đó sẽ dễ làm nó quên Kenny nhanh chóng hơn.. Nó ghét cảnh ngày hôm nay...

Thời gian trôi thật nhanh... Giờ đã đến giờ tan trường... Nó về nhà với vẽ mặt hơi bị buồn...

Ruy thấy thế nên bước lại gần nó: 2 em, đang buồn hả?

Nó nhìn Ruy và cười: À, ko gì cả

Ruy cảm thấy có 1 khoảng cách khá xa giữa nó và Ruy, Hiện tại anh đang rất rất rất muốn nối lại khoảnh cách này lại gần... Nó cũng cảm thấy thế nhưng cũng chả biết làm gì...

Rồi chiếc xe nhà nó cũng tới, nó lặng lẽ ra về chả nói tiếng nào... RUy cũng thế... Khoảng cách dường như xa vời vợi cho cò nó bay còn mỏi cánh... Nó bước lên xe, ngồi xuống, đóng cửa... Nó nhìn thẵng vào phía trước... Nó đâu hay có 1 người đang lặng lặng nhìn theo nó... Sự vô tâm của nó khiến ai đó phải ngẩn ngơ, phải lo lắng và trái tim phải đổ nát vì nó... Anh hiểu và nó cũng hiểu... Nó đến với anh quá vội vàng... Anh biết, anh hiểu, chính anh là người làm đổ vỡ tất cả tình yêu khi xưa mà nó và anh đã vun đắp... Anh cảm thấy 1 cái gì đó thật khó suy nghĩ bám lấy anh.. Vỡ nát hết tất cả, nếu như,... Và nếu như có 1 cách nào đó làm nó và anh và khoảng cách ấy đc thu hẹp lãi thỳ anh sẽ làm.. Nếu cần hi sinh, anh cũng sẽ như thế... Trái tim dường như chỉ có 1 mình nó.. 1 mình nó chiếm hữu cả trái tim anh, Trái tim ko bao giờ ngũ yên vỉ nó...

...-0-...

Quay lại với nó... Bước vào nhà là thấy 2 cái giọng ko lẫn vào đâu đc của Snow và Windy...

Nó mở toanh cửa, snow quay đầu lại: Học về rồi hả?

Nó: Ừ, mới về hử, có mang cái gì ăn đc về hông?

Windy: Có, cậu cái gỉ chà ăn... Tui tớ có mang sô cô la, rồi thêm bánh mà cậu thích...

Snow: À, ngọc hoàng nhắc cậu nhiều lắm đó... Ổng nhớ cậu rồi...

Vua hơi buồn: Híc, ổng định dành “tục tưng” với ta đây mừ.. Hận ổng

Nó: Thôi mà bố, dẫu sao có vẫn yêu bố nhất, thưởng pố nhất mà... - Nó sà vào lòng bồ

Snow: À, cuậ viết BKD chưa... Thấy ai có sỡ thích điên như cậu, chọc ai hổng chọc, chọc ngày ông thầy Giám tHị

Pố nó: Con giống pố quá >"

WS: Ôi pó tay,,,

Pố nó; Phải ông giám thị, khoài tự nhận mình đẹp trai lắm đúng hông!!

3 đứa: Dạ... CHính là ổng

Pố: Ừ, hồi đó bố cũng hay gây thù với ổng... =]]~... Chắc ổng quên mất pố r`

Nó thôi pố, tụi con về phòng...

N1o về phòng bỏ cặp xuống... Là tức tốc lấy giấy sẵn viết 1 bản kiểm điễm thật sốc phá ổng... Bài viết của nó như sau