Giới Hạn Nào Cho Chúng Ta

Chương 1: Giới Hạn Nào Cho Chúng Ta Chương 1


New Hampshire, ngày 20 tháng 11..
Những cơn gió lạnh dường như đang bao trùm lên toàn khu vực Bắc Mĩ, Hoài Trang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa kính, gió lạnh cộng thêm những bông tuyết nhè nhẹ rơi lại làm cho không khí trở nên buồn chán biết chừng nào..thở dài một hơi , cô lại đưa mắt về phía trước tập trung lái xe, đoạn đường này khá vắng, lâu lâu mới thấy một chiếc xe chạy ngược chiều lại, mùa này ít người đến đây cũng đúng , thường thì người ta chỉ đi ngắm lá vàng khi bắt đầu vào thu , thời gian này thì đã hơi trễ một chút rồi, lá hai bên đường đã rụng gần hết , chắc trên đỉnh núi cũng không còn, nhớ lại ngày trước khi còn quen nhau , hai người cũng thường xuyên đến đây ngắm lá vàng ,mà ngày đó cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô lại dời đến đây sống..nói đến đây sống chi bằng nói là cô đang chạy trốn đi, chạy trốn người ta cũng được , trốn bản thân cũng không sao, miễn là không gặp nhau nữa là vui rồi.
Hoài Trang qua đây đã gần sáu năm, mới lấy bằng quốc tịch năm ngoái, tính là sau khi lấy chồng sẽ cũng nhau xây dựng một tổ ấm cho riêng mình, ai ngờ mọi chuyện xảy ra rồi dự tính đó chắc không biết đến nào mới thực hiện được nữa , vì bên này đâu dễ để tìm một người yêu mình thật lòng chứ, đàn ông con trai thì nhiều lắm nhưng nói thật để tìm một người có thể tin tưởng , yêu thương , giao trọn con tim thì Hoài Trang cũng đã thử rồi, và lúc đó cô cứ ngỡ anh là tình yêu của trọn đời mình , cho đến ngày đó, khi nhận ra giữa hai người thực chất chẳng là gì ..xa nhau như thế khiến cô cảm thấy buồn bã , tự kỷ cũng một thời gian nhưng rồi cô lại quyết định rời đi , quyết định phải sống tốt trở lại nhưng có điều không phải ở đó, mà sẽ đi một vùng lân cận khác , theo lời người ta hay nói, làm gì có lỗi thì bỏ xứ đi chẳng hạn, nhưng đó có phải là lỗi của bản thân cô đâu ..
Mỉm cười đầy chua chát, bây giờ quy lỗi cho ai thì cũng không còn quan trọng nữa rồi, dù gì cũng đã đi xa hơn một chút , chỉ mong những ngày tháng sau cô sẽ có một cuộc sống yên ổn, nguôi ngoai phần nào đi nổi buồn trong lòng là được rồi..

Đăng bởi: