Giới Hạn Nào Cho Chúng Ta

Chương 7: Giới Hạn Nào Cho Chúng Ta Chương 7


Thế là sau một màn chào hỏi ấn tượng như vậy , bây giờ Hoài Trang cảm thấy ngại vô cùng , vì tự nhiên thấy người ta mới tắm ra lại đánh rơi cả giỏ đồ , mất mặt không tả nổi, lại thở dài một hơi, cô bỏ hết đồ vào máy rồi bấm nút giặt sau đó bước lên nhà trên định nấu đồ ăn sáng , nhưng nhìn lên đồng hồ đã gần 12 giờ trưa nên Hoài Trang quyết định nấu món gì đó ăn cơm .
Mở tủ lạnh thấy còn một ít rau , nên cô quyết định sẽ luộc chúng rồi chiên thêm quả trứng ăn với cơm, chưa kịp làm gì thì từ trên lầu có tiếng bước chân , hình như người đó đang bước xuống đây , không hiểu sao Hoài Trang cảm thấy hồi hộp vô cùng, chắc không phải anh ta định kiếm gì ăn chứ, thôi hay là cô nên lên phòng trước để anh ta ăn xong rồi cô hả xuống , đang chờ anh ta bước tới phòng bếp rồi cô sẽ đi lên nhưng rốt cuộc anh ta chỉ bước thẳng tới cửa , trước khi mở cửa bước ra còn quay lại nhìn nhìn cô một cái rồi bước thẳng ra ngoài trên tay còn cầm theo chìa khoá , chắc chìa khoá xe.
Vậy là người đó đã đi rồi , thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ chắc anh ta chỉ về đây một chút rồi đi thôi , không gì quan trọng , thế là Hoài Trang nhanh tay nấu ngay bữa cơm đạm bạc bỏ vào cái bụng đang réo lên vì đói của mình.
Ăn uống xong xuôi, cô quay lại phòng dọn dẹp xung quanh một lượt , sau đó xuống tầng hầm lấy quần áo , sắp xếp gọn gàng đâu vào đó..sau khi mọi việc đã hoàn thành , Hoài Trang mới thay đồ sửa soạn một chút , vì cô cần mua ít đồ nên sẽ ra ngoài một lúc, nhìn lên đồng hồ đã hơn 2 giờ chiều, giờ đi một chút rồi về phụ giúp cô Thanh nấu bữa tối là vừa.
Vừa bước xuống cầu thang thì đúng lúc người thanh niên đó cũng bước từ dưới lên, trên tay còn cầm theo ít đồ ăn , chắc là pizza hay gì đó..Hoài Trang có chút bất ngờ, cứ tưởng hồi nãy anh ta đã rời đi rồi chứ ai ngờ chỉ là ra ngoài mua đồ ăn .
Hoài Trang cố đứng nép qua một bên khi thấy anh ta sắp bước ngang qua mình, lại thấy mặt anh ta lạnh tanh, không lấy một tia cảm xúc khi thấy mình , Hoài Trang thầm nghĩ chắc anh ta cảm thấy không vui khi có người lạ trong nhà chăng , thôi thì tỏ ra không có chuyện gì thì hơn , chỉ thấy anh ta bước ngang tới trước mặt mình rồi đứng lại, quay mặt nhìn thẳng vô cô rồi mở miệng “ ăn không”
Hơi bất ngờ khi nghe anh ta hỏi vậy , Hoài Trang vội lắc đầu “ tôi..tôi ăn rồi, cảm ơn” , không lẽ mình đã nghĩ hơi nhiều, chắc anh ta không hẳn là không thích mình ở đây , liếc mắt nhìn gói thức ăn trên tay anh ta, đó không phải là thức ăn dành cho cá sao, vậy ý của anh ta là...thật quá đáng mà , ngay sau đó chỉ thấy anh ta nhếch môi cười khẩy rồi bước lên phòng không quan tâm Hoài Trang đang câm lặng không nói nên lời ở phía sau .
Buổi tối hôm đó , Hoài Trang tính ở trên phòng không xuống ăn cơm, vì biết thế nào anh ta cũng có mặt ở đó nhưng vì ở chung nhà , mà cô Thanh lại đối xử tốt với mình như vậy, mà giờ có chút chuyện nhỏ , Hoài Trang không nên để trong lòng , huống gì anh ta cũng không ở lại đây lâu , đợi đến vài ngày nữa anh ta quay về Boston thì tốt rồi.
Nghĩ nghĩ một hồi , liền nghe tiếng Tina bên ngoài vừa gõ cửa phòng vừa nói “ chị Trang ơi , chị có sao không , tại giờ Mẹ em chưa thấy chị xuống ăn cơm , sợ chị không khỏe nên bảo em lên hỏi chị nè”
“ ờ chị không sao , tại nãy chị thấy hơi nhức đầu nên có uống thuốc giảm đau ..nãy giờ chị mới ngủ dậy” cô không biết nên nói thế nào nên chọn đại một lý do như vậy
Giọng Tina có vẻ hơi lo lắng một chút “ vậy giờ chị thấy đỡ chưa , có cần đi khám bác sĩ không chị ?”
Hoài Trang liền đứng dậy mở cửa, thấy Tina đang đứng ngay ngoài cửa “ à chị đỡ nhiều rồi, cảm ơn cưng , giờ chị em mình xuống ăn cơm hé”
Hoài Trang mỉm cười vui vẻ, dắt tay cô bé đi xuống lầu, lúc bước tới lầu hai, cô đưa mắt nhìn về phía căn phòng , thở dài một hơi , thôi kệ tới đâu thì tới.. Lúc bước tới nhà ăn , thấy anh ta đã ngồi sẵn ở đó, tay bấm điện thoại , hai mắt lúc này nhìn nhìn về phía cô, lại thấy miệng anh ta nhếch thêm một nụ cười, y như hồi lúc chiều, làm Hoài Trang khó chịu vô cùng.
Quay mặt đi hướng khác cố không chú ý đến anh ta, nhìn thấy cô Thanh đang đứng làm thức ăn, còn chú Dũng thì ngồi trên bàn đọc báo “ dạ con chào cô chú, cho con xin lỗi , con xuống hơi trễ..”
Chưa kịp nói hết Tina đã chen vào “ Mẹ , chị Trang nói hồi nãy bị nhức đầu , Mẹ có thuốc nào cho chỉ uống với”
Nghe Tina nói cô Thanh quay lại nhìn Hoài Trang “ có sao không con , nếu không khỏe cứ ở trên phòng xíu hả xuống , cô sắp xong rồi xíu là ăn cơm xong rồi uống thuốc nghỉ ngơi nhe”
Thấy cô Thanh quan tâm mình như vậy , Hoài Trang lại thấy mủi lòng “ dạ con đỡ nhiều rồi , cảm ơn cô”
“Thiệt không ?” Cô Thanh nhìn Hoài Trang mặt hơi nghi ngờ một chút rồi cười hì hì nói tiếp “ à quên , đây là con trai cô nó mới về hồi sáng..cô có nói qua với con rồi đó”
Lúc này Hoài Trang không muốn chú ý đến anh ta cũng không được rồi “ dạ , lúc sáng con có gặp qua rồi” Hoài Trang giả vờ cười cười rồi quay mặt đi hướng khác
Cô Thanh nhìn có vẻ rất vui , gắp đậu xào từ trong chảo ra , mỉm cười nhìn cô “ con cô tên Johnny, tên tiếng Việt là Lâm Anh , năm nay nó 24 rồi , hình như nhỏ hơn con phải không ?”
Ồ thì ra cậu ta mới 24 , vậy mà cứ tưởng , Hoài Trang cười cười nhìn cô Thanh “ dạ nhỏ hơn con ba tuổi”
Hoài Trang vừa nói xong câu đó , liền thấy cậu ta quay sang nhìn nhìn mình mà không nói gì , thầm nghĩ chắc cậu ta tưởng cô nhỏ hơn hay bằng tuổi mình mới có thái độ như vậy , bây giờ biết cô lớn tuổi hơn cậu ta nhiều chắc sẽ không như vậy nữa..
Nghe Hoài Trang nói vậy , cô Thanh mỉm cười gật đầu rồi quay sang nhìn con trai mình “ à Lâm Anh , lần này con ở lại bao lâu, rồi học hành tới đâu rồi con ?”
“ cũng bình thường à” cậu ta chỉ nói vậy còn ở lại bao lâu thì không trả lời, Hoài Trang tưởng thái độ của cậu ta khi thấy một người lạ như cô ở trong nhà mình nên mới vậy không ngờ lúc nói chuyện với cô Thanh , mẹ mình cũng chẳng khác chút nào , thầm nghĩ chắc là vì sinh đẻ từ nhỏ bên này nên mới như vậy , lạnh nhạt và bất cần hết sức..
Đăng bởi: