Giới Hạn Nào Cho Chúng Ta

Chương 9: Giới Hạn Nào Cho Chúng Ta Chương 9


Sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì Hoài Trang cũng quyết định đi xuống lầu , đứng trước cửa phòng , Hoài Trang suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng gõ cửa, phải mất mấy phút cậu ta mới mở cửa bước ra, hình như cậu ta không cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy cô thì phải , mà lại mở miệng cười cười nhìn Hoài Trang rồi hỏi “ có chuyện gì ?”
Cô chẳng đắn đo nữa mà mở miệng nói ngay “ cậu có thể mở nhạc nhỏ hơn một chút được không ?”
Cậu ta không trả lời ngay mà chỉ nhìn cô một lúc rồi mới mở miệng “ tôi có thói quen nghe nhạc như vậy , nếu cô đã ở đây thì từ từ tập làm quen đi”
Hoài Trang không ngờ cậu ta lại nói vậy, nếu biết trước cô đã không cất công xuống đây rồi, nghĩ lại cũng đúng đây là nhà của người ta , cô lấy tư cách gì mà phàn nàn chứ, thở dài một nơi , cô chỉ nói xin lỗi vì đã làm phiền rồi lặng lẽ quay trở lại phòng.
Trở lại nằm trên giường Hoài Trang có cảm giác buồn bã không chịu được, đúng là cậu ta không thích sự có mặt của cô trong nhà này , từ lúc gặp tới giờ cậu ta chẳng có câu nói nào nghe được, nghĩ nghĩ một hồi thôi quên đi cứ mặc kệ cho rồi , bây giờ đã hơn 11 giờ không ngủ thì mai làm sao mà đi làm , cố nhắm mắt mơ mơ màng màng bên tai hình như tiếng nhạc đã không còn nữa..sau đó vì quá mệt nên cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Hoài Trang tranh thủ dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong cô bước xuống lầu đã thấy vợ chồng cô Thanh ở đó, cô liền mở miệng chào hỏi , Cô Thanh nhìn Hoài Trang cười cười nói “ Hoài Trang tối qua ngủ không được hay sao mà mắt thâm quầng hết vậy con ?”
“ dạ tối qua con ngủ hơi trễ, cảm ơn cô” Hoài Trang đâu dám nói chuyện mình đã xuống phàn nàn chuyện Johnny mở nhạc to làm cô không ngủ được chứ, bây giờ nghe cô Thanh nói vậy thì chắc mắt cô đã như gấu trúc rồi
Đang cười nói vui vẻ với cô Thanh bỗng nghe trên lầu có tiếng bước chân đi xuống , Hoài Trang quay mặt lại liền thấy Tina và con trai cô Thanh bước xuống, Tina nhanh nhảu chạy lại bàn ăn ngồi kế Hoài Trang , cười cười nói “Ba Mẹ, chị Trang chào buổi sáng”
“ chào cưng” Hoài Trang mỉm cười nhìn cô bé, rồi quay lại liền nhìn thấy cậu Johnny đó đã ngồi đối diện với cô ,Hoài Trang miễn cưỡng nở nụ cười “ chào buổi sáng”
Chỉ thấy cậu ta không có phản ứng gì , cuối đầu ăn bữa sáng , thấy vậy cô cũng không nói thêm gì nữa , chỉ có cô Thanh là lên tiếng “ Johnny chị Trang chào con sao con không chào lại hả, cái thằng này..”
“ dạ không sao đâu Cô” Hoài Trang giả vờ cười cười nhìn cô Thanh
Ăn uống xong chú Dũng liền rời nhà, Hoài Trang và Tina phụ cô Thanh dọn dẹp xong cũng nhanh chóng lên phòng sửa soạn chuẩn bị đi làm.
Vừa bước xuống cầu thang Hoài Trang đã thấy Johnny đứng ngay cửa phòng cậu ta, hai tay bỏ vào túi quần , hình như đang chờ gì đó, thấy vậy cô chỉ nhìn một cái rồi bước thẳng xuống lầu, cậu ta không có phản ứng gì mà chỉ đi theo phía sau, nhưng Hoài Trang lại không dám quay đầu lại, cái cậu trai này , tính tình khó chịu cô không đụng tới thì hơn .
Xuống tầng trệt đã thấy cô Thanh và Tina đứng đó Hoài Trang mỉm cười nói “ xin lỗi đã để hai người đợi”
“ chị Trang nè hôm nay chúng ta có thêm một người đến tiệm nữa đó..” Tina nhanh nhảu mở miệng
Ý của cô bé là...chắc không phải chứ, cậu ta cũng đi nữa à, lúc này Hoài Trang mới đưa mắt quay lại nhìn Johnny, chỉ thấy cậu ta vẫn tư thế đó, hai tay bỏ vào túi quần nói “ đi được chưa ?”
Thật tình Hoài Trang không nghĩ cậu ta cũng sẽ đi đến tiệm, vì thường con trai sinh đẻ bên này đâu thích đến tiệm nail của gia đình chứ, đang thắc mắc thì Tina lên tiếng “ em nói chị Trang nghe anh em trước giờ ít đến tiệm lắm không hiểu sao hồi sáng này ảnh lại muốn đi”
Nghe cô bé nói vậy Hoài Trang lại càng cảm thấy khó hiểu , nhưng cô không nói gì mà chỉ cười cười, vậy là cả bốn người cùng đi chung một chiếc xe, Cô Thanh là người lái, Johnny ngồi ghế trước cạnh cổ, Hoài Trang và Tina ngồi sau, suốt đường đi Tina cứ thuyên thuyên không ngớt, nói hết chuyện này đến chuyện kia, thấy vậy Hoài Trang cũng cười cười bè theo, ai cũng cười nói vui vẻ chỉ riêng một người là im lặng từ đầu đến cuối, sắc mặt lạnh nhạt ,không biểu hiện cảm xúc gì, thật là khó hiểu mà..


Đăng bởi: