La Phù

Chương 116: Mưa gió xuất hiện


Nhóm dịch: Hany

Mê truyện

- Thanh Thiềm yêu nhân là ai? - Bốn người Lạc Bắc nhìn nhau, tất cả đều chưa nghe nói tới cái tên đó.

- Thanh Thiềm yêu nhân là hộ pháp của Bắc Minh lão yêu, là cánh tay trái của lão.

- Hóa ra là Đông Hầu thanh bức, một trong bốn đại hộ pháp của Bắc Minh vương Đoan Mộc Dung ở Chiêu Diêu sơn.

Lạc Bắc nghe vậy thì hiểu ra.

Ngày đó khi Hắc Phong lão tổ ra quan ngoại tới bình nguyên có động phủ của Mộc Đạo Tử liền có nói về các nhân vật có tu vi cao trong thiên hạ.

Trong số những nhân vật lợi hại nhất tu yêu có Bắc Minh Vương, Cửu Thần vương và Hồ Yêu vương. Ba người này đều khai tông lập phái, tu vi thậm chí Hắc Phong lão tổ cũng tự nhận không bằng. Hơn nữa cả ba người đều hết sức thần bí. Đại đa số người trong thế gian, ngoại trừ biết Hồ Yêu vương là người của Hồ tộc tu luyện thành ra còn không biết Bắc Minh Vương và Cửu Thần vương là loại linh trưởng nào tu luyện thành.

Bọn họ chỉ biết Bắc Minh vương tụ tập yêu tu rồi tự rêu rao mình thành vương của núi Chiêu Diêu.

Khác với huyền môn khai tông lập phái, Bắc Minh vương của núi Chiêu Diêu làm giống như một quốc gia, tự mình xưng vương, thuộc hạ có một số nhân vật với tu vi cực cao cũng đều tự xưng là vương hầu.

Yêu cũng muốn xưng vương? Làm như vậy chính đạo thiên hạ không chấp nhận nhưng Bắc Minh vương lại cố ý làm cho thấy có một chút gì đó mang phong thái của nhân vật phi phàm trong thế tục.

- Gia Luật tiền bối! Đông Hầu thanh thiềm và người núi Chiêu Diêu đều rất ít khi rời khỏi khu vực đó, tại sao lại tới đây? - Nghĩ như vậy, Lạc Bắc liền hỏi Gia Luật Tề.

Gia Luật Tề nghiêm mặt nói:

- Lạc Bắc sư điệt! Ngươi xưng hô như vậy không đúng. Đông Hầu là cách mà Bắc Minh lão yêu tự xưng. Chúng ta làm sao có thể giống như họ gọi Thanh Thiềm yêu nhân là Đông Hầu? Còn về phần tại sao Thanh Thiềm yêu nhân ở đây thì chúng ta cũng không biết. Chúng ta chỉ nhận lệnh của Côn Luân bày trận pháp chờ đợi mà thôi.

Đối với danh phận, các môn phái chính đạo đều coi trọng nên Gia Luật Tề mới nghe Lạc Bắc gọi Đông Hầu Thanh Thiềm liền chỉ chỗ sai và giải thích. Nhưng trong suy nghĩ của Lạc Bắc lại không phân biệt chính tà. Hắn cũng không nghĩ tất cả những người trong huyền môn chính đạo là người tốt mà linh trưởng tu luyện thành yêu là người xấu. Nghe thấy Gia Luật Tề nói vậy hắn cũng không cãi chỉ nghĩ thầm lúc này còn nói môn phái làm gì? Côn Luân dùng Côn Luân lệnh triệu tập nhiều môn phái tới đây như vậy thì quyền thế đúng là không thể tưởng tượng được, xứng đáng là lãnh tự của Huyền môn chính đạo.

- Chúng ta ở đây chừng một canh giờ. Côn Luân nói với chúng ta rằng Đông Hầu thanh thiềm sẽ qua đây, yêu cầu chúng ta phải giúp diệt trừ yêu ma nhưng tại sao bọn họ lại không có người nào tới?

Nghe thấy Gia Luật Tề nói vậy nét mặt của một nam tử áo đen hơi thay đổi. Nam tử đó là đệ tử của phái Ngọc Chân ở núi Đông Tiều có một cái tiểu kỳ nhưng lại bị ấn Thiên Trạm Lư của Thái Thúc cắt nát. Y ở đây bao lâu chưa nhìn thấy người của Côn Luân mà còn bị đám người Lạc Bắc xâm nhập rồi làm hỏng mất pháp bảo nên trong lòng không thoải mái.

- Đúng vậy! Đối phó với một yêu nhân mà lệnh cho nhiều môn phái chúng ta đúng là chuyện bé xé ra to.

Nghe nam tử áo đen nói vậy, nhiều người cũng hưởng ứng theo:

- Thanh Thiểm yêu nhân không tới, chẳng lẽ tin tức bị sai? Côn Luân không có một ai tới, chẳng lẽ chúng ta có nhiều người lại cứ phải ở đây chờ sao?

- Ai nói Côn Luân chúng ta chưa có người tới?

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng từ xa vọng tới rồi một cái bóng màu vàng kim từ xa xuất hiện trước mặt mọi người.

Âm thanh của người đó vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo. Y mặc một cái áo dài màu vàng, lông mi rậm chính là đệ tử Hàng Thanh Phong của La Thần tướng. Trong tay y dường như kéo theo một cái gì đó màu đen. Cho tới khi y tới gần, mọi người mới thấy đó là một cái khóa sắt thật dài mà đầu kia có buộc bảy tám nam nữ.

“Tu vi của người này cao thật!”

Hàng Thanh Phong vừa mới xuất hiện, Lạc Bắc không tự chủ được ngước lên thì thấy y dẫn theo bảy, tám người ngự không phi hành. Dưới ánh trăng, mọi người ngước mắt nhìn lên khiến cho Hàng Thanh Phong giống như phi ra từ trong ánh trăng vậy. Còn khi Lạc Bắc nhìn y thì ánh mắt của y cũng hơi liếc qua người hắn khiến cho Lạc Bắc lập tức cảm thấy được ánh mắt của y vô cùng kiêu ngạo, lợi hại.

“Những người này đều là Yêu tộc” Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới tầng thứ sáu không chỉ có thu liễm hơi thở của bản thân mà cũng rất mẫn cảm với những hơi thở xung quanh. Như vừa rồi trong trận pháp có người tới gần là hắn có thể nhận ra mà tung quyền đánh văng ra ngoài. Mà hiện tại khi Hàng Thanh Phong tới gần, hắn cũng lập tức cảm nhận được bảy, tám người đi theo y tản ra hơi thở của người tu yêu.

- Tại hạ là Hàng Thanh Phong của Côn Luân, bái kiến các vị đạo hữu.

Thanh âm của Hàng Thanh Phong như một sợi tơ truyền vào tai mọi người. Một là tu vi của Hàng Thanh Phong thật đáng sợ với tốc độ ngự không kinh người cho dù pháp trận của mọi người cũng không bị ảnh hưởng, hai là sự ảnh hưởng của Côn Luân khiến cho những người có mặt ở đây đều yên lặng.

“Rầm!” Trong nháy mắt Hàng Thanh Phong đã hạ xuống đám người. Còn chưa chạm đất y liền vung tay ném cái sợi dây xích trói bảy, tám người lên mặt đất. Lời nói kiêu ngạo và hành động ném bảy tám người xuống đất không quan tâm tới sự sống chết của họ bởi Hàng Thanh Phong khiến cho Gia Luật Tề cau mày. Tuy nhiên khi y liếc mắt nhìn thấy hình dạng của bảy, tám người đó liền biến sắc mà la lên:

- Bọn... Bọn họ làm thế nào đã tu thành hình người?

Khi Gia Luật Tề thốt lên thì những người khác cũng thấy được khuôn mặt của bảy tám người đó mà đều xôn xao.

Lạc Bắc, Thái Thúc và mấy người cũng nhìn thấy bảy, tám nam nữ bị trói không lớn tuổi lắm, nhiều nhất cũng chỉ chừng ba mươi. Có một nam, một nữ nhìn vẫn còn nhỏ chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi. Thân hình của mấy người này rất cân xứng khiến cho người ta cảm nhận được sự mạnh mẽ, tướng mạo cũng rất đẹp. Chỉ có điều nước da của họ đen sẫm. Tất cả bọn họ dường như bị một thứ pháp thuật gì đó chế ngự. Có điều thu hút sự chút ý của mọi người đó là cả bảy, tám người đó đều có một cái đuôi màu đen.

- Mấy người này đều có hơi thở nội đan, không phải hoa cỏ tu thành. Tuy nhiên bọn họ chưa tới cảnh giới phá toái Kim Đan thì sao đã có được hình người?

Khi tiếng hô thất thanh của Gia Luật Tề vang lên thì trong đầu Lạc Bắc cũng có ý nghĩ như vậy.

Từ khi hắn tới La Phù, lão Triệu Nam liền kể cho Lạc Bắc nghe rất nhiều về yêu tu và người tu đạo.

Con người là một thứ linh trưởng mà trời sinh đã có thần thức, biết tìm kiếm đạo trường sinh, thăm dò sự huyền ảo của trời đất. Vì vậy mà mấy ngàn năm qua, con người có vô số công pháp lưu truyền cho tới nay. Ngoại trừ một số loại thần thú từ thời thượng cổ ra thì những loài linh trưởng khác đều không được mở thần thức. Cho dù chúng may mắn mở được thần thức thì kinh mạch cũng hoàn toàn khác với con người nên có biết được một số pháp quyết tu luyện thì cũng không tu được.

Bọn chúng chỉ có dựa theo linh dị trời sinh mà hấp thu tinh hoa nhật nguyên, linh khí trong trời đất cho tới khi thành nội đan mới có thể phá nát Kim Đan mà có được thân thể rồi tu luyện một số pháp quyết. Mà để nội đan đại thành, phá nát Kim Đan cần có tu vi cực cao. Ngày đó Lạc Bắc gặp được Ô Cầu có uy thế lớn như vậy nhưng khoảng cách nội đan đại thành hóa thành Giao long còn rất xa chứ chưa nói tới phá nát Kim Đan, tu luyện thành hình người.

Cho nên yêu vật muốn có được hình người thì tu vi phải cực kỳ cao.

Tuy nhiên bảy, tám người trước mặt từ khí tức bản thân của họ có thể thấy tu vi nội đan còn kém hơn Ô cầu rất nhiều. Nhưng ngoại trừ cái đuôi dài hai thước và nước da màu đen ra thì họ không khác gì con người. Cái chuyện này hoàn toàn trái với những gì mà con người biết được.

- Sao vậy? Gia Luật tiền bối! Đây là lần đầu tiên ngài thấy được chuyện này sao? - Hàng Thanh Phong nhận ra được Gia Luật Tề nên khi y thốt lên tiếng hô kinh ngạc liền mở miệng nói với y.

Mặc dù lời nói của Hàng Thanh Phong không hề có lấy một chút tôn kính nhưng Gia Luật Tề đang thấy một điều ngoài sức tưởng tượng của mình vì vậy mà cũng không để ý chỉ gật đầu rồi nói:

- Đám yêu nhân này có lai lịch thế nào mà cổ quái như vậy?

Hàng Thanh Phong trừng mắt lên rồi nói:

- Đây là mấy con chồn đen ở núi Quy Du tu luyện thành. Loài yêu ở núi Quý Du và Động Đình luyện ra được một thứ đan dược khiến cho rất nhiều loài yêu quái không cần phải có tu vi phá toái Kim Đan vẫn tu thành hình người.

- Cái gì?

Hàng Thanh Phong vừa mới dứt lời, bầu không khí lập tức tưởng chừng như nổ tung.

Tu vi chưa tới phá toái Kim Đan vậy mà có thể tu thành hình người? Điều này có nghĩa là yêu tộc không cần phải mất nhiều năm tháng mà có thể tu luyện được ngay pháp quyết huyền môn.

Người tu đạo trong thiên hạ mặc dù chia ra thành người và yêu quái nhưng trên thực tế tranh đấu trong mấy ngàn năm qua phần lớn là giữa người tu đạo và tu ma. Còn đám tu yêu thì được đặt xuống dưới tầng thấp nhất. Tìm hiểu nguyên nhân thì bởi vì đối với các loài linh trưởng khác do điều kiện trời sinh có hạn. Nhưng thực sự không phải trong yêu tộc không có nhân vật có tu vi cực cao.

Huyền môn chính đạo kế thừa mấy ngàn năm, chỉ cần tìm được vài đứa trẻ có tư chất tốt một chút rồi mất mấy chục năm là có thể có được một đám đệ tử tu vi không tồi. Nhưng yêu tộc trời sinh bắt đầu tu luyện hết sức thong thả, cho dù giúp đỡ mở được thần thức thì cũng phải mấy trăm năm mới có được thành tựu.

Cứ như vậy, yêu tộc không thể chống lại được với người tu đạo và tu ma.

Nhưng nếu có một loại đan dược có thể giúp cho yêu tộc hóa thành hình người thì ưu thế của huyền môn chính tông đối với yêu tộc sẽ không còn một chút nào nữa.
Hơn nữa, Hàng Thanh Phong nói như vậy cho thấy thứ đan dược này không giống với đan dược bình thường, mấy chục năm rất khó luyện được một viên.

Lời nói của y làm cho tất cả không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Tuy nhiên Hàng Thanh Phong vẫn còn chưa nói hết, nhìn mọi người đang xôn xao mà cười lạnh:

- Sở dĩ ta tới muộn là vì Côn Luân chúng ta và những người khác đi tiêu diệt yêu nhân trên núi Quý Du. Lúc trước, chúng ta phát Côn Luân lệnh yêu cầu các phái tiêu diệt yêu ma, mọi người còn cảm thấy Côn Luân chúng ta quá tàn nhẫn. Nhưng bây giờ yêu nhân ở núi Quý Du và Động Đình đã nghĩ ra được phương pháp luyện chế thứ đan dược này thì số mệnh của chúng lập tức thanh đổi. Chính đạo huyền môn chúng ta cũng bước vào thời kỳ vô cùng nguy hiểm.

Hơi dừng lại một chút rồi Hàng Thanh Phong lại nói tiếp:

- Hơn nữa đối với Bất Minh lão yêu thì thứ đan dược này vẫn chưa là cái gì.

- Thứ đan dược này có thể thay đổi số mệnh của yêu tộc vậy mà vẫn còn chưa là cái gì?

Những người xung quanh lại xôn xao. Ở đây, tu vi và thân phận của Gia Luật Tề là cao nhất, nghe thấy Hàng Thanh Phong nói vậy thì nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Hàng Thanh Phong cụp mắt xuống mà nói:

- Bởi vì chúng ta biết được Bắc Minh lão yêu đã sáng tạo ra một thứ pháp quyết cho dù yêu tộc không có được hình người nhưng cũng có thể tu luyện, lấy bổn tướng mà xuất ra được nội đan, nguyên anh.

- Cái gì? Pháp quyết tu luyện lấy trực tiếp bổn tướng?

Hàng Thanh Phong vừa mới dứt lời nhưng người xung quanh không còn một ai giữ bình tĩnh được nữa.

- Bắc Minh lão yêu thật sự là một kỳ tài ngút trời, là nhân vật tổ sư khai sơn lập phái.

Trong đám người thì khi Lạc Bắc nghe thấy Hàng Thanh Phong nói như vậy cũng không kinh hoàng lắm. Phản ứng đầu tiên của hắn lại hoàn toàn khác với mọi người.

Như Gia Luật Tề tôn sùng chính dạo, lễ pháp thì suy nghĩ đầu tiên là nếu có thứ pháp quyết như vậy thì dị thú yêu cầu hoàn toàn không cần hình người mà chỉ cần thân thú cũng có thể tu đạo. Điều này đối với họ là không thể chấp nhận được. Nhưng vào lúc này Lạc Bắc lại không ủng hộ với điều Hàng Thanh Phong nói.

Lạc Bắc nghĩ thầm rằng yêu tộc nghĩ ra được phương pháp luyện chế đan dược như vậy chẳng liên quan gì tới việc huyền môn chính đạo gặp nguy hiểm. Chỉ có điều huyền môn chính đạo coi yêu là địch nên mới nghĩ như thế. Hiện nay yêu tộc ở núi Quý Du và Động Đình nghĩ ra phương pháp đó, Bắc Minh vương lại sáng chế ra pháp quyết như vậy nhưng cũng chỉ làm cho yêu tộc đứng ngang hàng mà thôi.

Nếu con người không coi mình là vua, coi những thứ khác như con kiến mà sống hòa thuần với nó thì có lẽ không có chuyện người và yêu đấu tranh với nhau. Nhưng oán hận trong mấy ngàn năm, Lạc Bắc biết mình không thể làm gì được.

- Con người có thiện ác. Thật ra như tiểu Trà còn lương thiện hơn con người nhiều.

Lạc Bắc trầm ngâm vô tình nhìn về phía bảy, tám người đang bị Hàng Thanh Phong trói.

Trong số bảy, tám người đó mặc dù có một cái đuôi nhưng nhìn qua cũng giống với con người. Mà Lạc Bắc phát hiện được nét mặt của họ vô cùng căm phẫn. “Núi Quý Du cũng không hề có tiếng ác, bọn họ chỉ ẩn cư ở đó mà thôi.” Lạc Bắc nhìn hai đứa bé mươi hai mươi ba tuổi, ấy ánh mắt hoảng sợ của chúng thì cảm thấy đáng thương.

- Khi nào thì Thanh Bức yêu nhân tới đây? Làm sao các ngươi biết y sẽ tới nơi này?

Trong lúc Lạc Bắc không đành lòng nhìn hai đứa bé thì những người xung quanh lại hỏi Hàng Thanh Phong.

Lại có người nói:

- Thanh Bức Yêu nhân có thủ đoạn gì, lợi hại ra sao mà phải cần nhiều người để đối phó với y như vậy?

Hàng Thanh Phong nhìn những người lên tiếng:

- Năm mươi năm trước, Thanh Bức yêu nhân cũng đã phá toái Kim Đan. Mười năm trước từng đánh một trận với Hoan Hỉ đạo nhân Vân Hạc Tử vậy mà cả hai không ai làm gì được đối phương thì thủ đoạn của y không hề kém.

- Hoan Hỉ đạo nhân Vân Hạc Tử?

Mấy người vừa mới lên tiếng đều hơi biến sắc. Lạc Bắc thầm nghĩ:” Hoan Hỉ đạo nhân Vân hạc Tử là nhân vật trong tám đại yêu đạo, mặc dù Hắc Phong lão tổ ghét nhưng lão cũng từng nói rằng cho dù có luyện được thi thần thì cũng chưa chắc đã phải là đối thủ của Vân Hạc Tử. Mà tu vi của Hắc Phong lão tổ đã lợi hại như vậy, trong khi Vân Hạc Tử lại đứng đầu trong số bát đại yêu đạo. Thế mà Đông Hầu Thanh Bức có thể đánh ngang tay thì tu vi hoàn toàn có thể ngạo thị thiên hạ. Chẳng trách Hắc Phong lão tổ tôn sùng ba đại yêu vương như vậy.

Đúng lúc này, hắn chợt nghe Hàng Thanh Phong lên tiếng:

- Thanh Bức yêu nhân tới đây chính là vì đám yêu nhân núi Quý Du.

Lại có một người lên tiếng:

- Đám yêu nhân luôn hành sự thần bí. Hiện tại núi Chiêu Diêu là nơi yêu nhân tập trung, chúng ta biết rất ít về núi Chiêu Diêu và Bắc Minh lão yêu. Ngay cả Thanh Bức yêu nhân cũng không biết. Thanh Bức yêu nhân có lai lịch như thế nào, quan hệ với núi Quý Du ra sao? Có thể nói cho biết không?

Lạc Bắc nhìn về phía vừa có tiếng nói thì thấy đó là một lão nhân đầu trọc đang khoanh chân ngồi. Lão nhân đầu trọc dáng người ục ịch, khuôn mặt béo tròn cộng với cái đầu nhẵn thín nên rất buồn cười. Lão cầm một cái cần câu màu xanh biếc. Đó chính là chưởng giáo Mễ Nguyên Túy của phái Nam Sơn ở Nam Hải, thân phận so với Gia Luật Tề của phái Hoa Sơn chỉ có hơn chứ không thấp.

- Thanh Bức yêu nhân tu luyện pháp quyết Băng Nguyên. Cho nên khi hắn tới đây, những đạo hữu biết pháp quyết Hỏa nguyên không nên lưu thủ. Trước kia y từng chịu ân huệ của Cửu U quỷ mẫu núi Quý Du cho nên khi chúng ta tiêu diệt núi Quý Du cố tình để tin tức lọt ra ngoài. Nếu y niệm tình cũ chắc chắn sẽ tới chi viện cho núi Quý Du mà đuổi tới đây.

“Hóa ra hắn cố tình để lại dấu vết và dùng những người của núi Quý Du để dụ Thanh Bức đạo nhân tới.”

Lạc Bắc không hề có ác cảm với yêu tộc. Hắn biết Hàng Thanh Phong làm như vậy thì phải có điều gì đó chắc chắn. Mà như thế này thì Đông Hầu Thanh Bức mặc dù trong suy nghĩ của chính đạo huyền môn là yêu tà nhưng quả thật trọng tình trọng nghĩa. Liếc mắt nhìn mấy đứa bé, Lạc Bắc thầm hy vọng Thanh Bức có thể cứu được những người đó đi. Chỉ có điều trong số những môn phái ở đây phải tới cả trăm người. Mà vừa rồi hơn nửa số người đó vẫn chưa hề ra tay, phần lớn mới chỉ thử. Nhưng nếu Đông Hầu Thanh Bức tới đây, với nhiều người như vậy thì có thể cứu được những người này cũng là rất khó.

- Thì ra các ngươi làm như vậy.

Đúng vào lúc này, trong số bảy tám người của núi Quý Du, một người trung niên mặc áo đen, dáng người gầy gò chợt lên tiếng:

- Núi Quý Du chúng ta và Ly tộc ở Động Đình chưa bao giờ hại người vậy mà các ngươi lại loạn sát như vậy, lại còn luôn miệng nói chúng ta là yêu nhân. Các ngươi có nhiều người như thế lại còn lấy chúng ta làm mồi nhử thì có xứng với Chính đạo huyền môn hay không?

- Chuyện đã đến mức này mà các ngươi còn dám mạnh miệng? Đối phó với đám yêu nhân các ngươi chẳng lẽ cần phải nói đạo nghĩa hay sao?

Người trung niên vừa mới lên tiếng lập tức có những tiếng quát vang lên. Nhưng trong những tiếng quát đó, âm thanh của người trung niên vẫn vọng vào tai mọi người:

- Các ngươi nắm trong tay quyền sinh quyền sát muốn nói cái gì thì nói, nhưng muốn lấy chúng ta làm mồi thì đừng có nằm mơ.

- Không ổn.

Khi người trung niên gày yếu vừa mới nói câu đó, Lạc Bắc liền nhíu mày bởi vì hắn cảm nhận được ánh mắt của đám người núi Quý Du có gì đó khác lạ.

- Các ngươi muốn chết?

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s! ()

29-12-2012, 10:39 AM

La Phù

Tác giả: Vô Tội