tân thế giới

Chương: mọt sách trong thư viện


Neo là tên mà mọi người thường gọi hắn. Hắn năm nay 21 tuổi, là trẻ mồ côi từ nhỏ, được một lão già trông coi thư viện nhận nuôi.
Neo vốn là tên mọt sách, học hết cấp 3, hắn ko học đại học mà ở nhà, theo chân lão đầu trông coi thư viện, đắm chìm trong những trang sách
Nói ra thì lão đầu trông coi thư viện cũng rất thương Neo, vì lão không có con, 2 vợ chồng già sống với nhau nên rất mong có người. Hắn vẫn thường gọi lão quản thư là sư phụ, cuộc sống của hắn thật sự không biết sẽ đi về đâu nhưng 1 cuốn sách đã thay đổi cả cuộc đời hắn...
Cũng như mọi ngày, Neo ngủ dậy, vệ sinh cá nhân xong hắn đi ra phòng khách, ở đó hắn gặp 1 người đàn bà lớn tuổi tầm 70, thấy bà đang xách đồ đi chợ về hắn nhoẻn miệng cười chạy đến
-“Sư mẫu, hôm nay người định nấu món gì đó”hắn vừa cười vừa đưa tay xách hộ bà túi đồ.
-“Thằng quỷ con, suốt ngày chỉ biết ăn. Anh đấy, năm nay cũng 21 tuổi rồi chứ ít gì, lo kiếm cho lão này cô con dâu đi, không định cho lão bế cháu à” bà cười mắng Neo.
Đúng lúc này, cửa phòng bước ra 1 lão đầu tầm 75 tuổi, lão đeo kinh nhìn rõ là dân tri thức, tay cầm tờ báo bước vào nhà, mồm lầm bẩm gì mà “thời nay loạn hết cả rồi...nhớ thời xưa…” lão ngẩng đầu lên thấy Neo, lão nói:
-“thằng ranh, nhanh đi kiếm việc làm đi, cứ suốt ngày chui vào thư viện của lão chả được tích sự gì, không biết tương lai sau này của anh có nên hồn không nữa”
-"dạ dạ, con đi đây sư phụ" nói rồi Neo mò ra khỏi nhà, hắn lại định đi đến thư viện ngâm mình trong đống sách.
thư viện của thành phố A, nằm ở 1 khu hẻo lánh của thành phố vì nơi đây rất ít người lui tới, sở dĩ lão đầu là người có công với cách mạng nên về hưu xí được vào chỗ này làm quản thư, nên đến đời Neo, hắn được thừa hưởng cái chân trông coi thư viện này từ lão đầu.
Công việc hàng ngày cũng không có gì, chỉ là dạo qua thư viện, lâu lâu lại sắp xếp lại đống đồ cũ trong kho. Hôm nay đúng là ngày mà hắn phải sắp xếp lại đống đồ cũ trong kho, cái kho này là nơi cất giữ những cuốn sách cũ bong tróc, những cuốn sách ở trong này chủ yếu đều do hắn ném vào nên hắn nhận ra ngay.
Đang lúc sắp xếp lại đống sách, Neo chợt thấy 1 cuốn sách lạ nằm lẫn trong đống sách cũ, hắn chưa bao giờ thấy cuống sách này.Đây là cuốn sách bìa mầu vàng, được làm bằng da 1 loài thú nào đó, bên ngoài bìa khắc họa vài nét chữ đơn giản nhưng hắn không nhận ra loại cổ tự này.
Giở cuốn sách ra xem, như có 1 thứ gì đó nổi lên trong lòng hắn, mỗi lần giở 1 trang giấy đã cũ nhàu là tim hắn đập mạnh hơn 1 phần, nếu có người ở đây nhìn sẽ thấy nơi tim hắn đang nhô lên, đập liên hồi, cả cơ thể hắn đỏ au lên. mỗi trang sách như có ma lực, trong đó vẽ toàn những thứ kì quái mà người ta đọc không hiểu nhưng khi Trương béo nhìn vào cuốn sách đó hắn lại thấy cả 1 thế giới lạ lẫm. Từng hình ảnh xẹt qua mắt hắn, trong đó có con người đang khai khác dầu mỏ dưới biển khơi, những cây xanh bị chặt đi, những luồng khói công nghiệp đen kịt cả bầu trời. Những thành phố trên cao là những tòa nhà chọc trời còn bên dưới là người nghèo khổ, vất vả sinh hoạt trong luồng khói bụi...rồi hình ảnh cứ thế trôi đi, đến khi rừng đã chặt hết, bầu trời chỉ còn màu xám tro, nước biển đen ngòm, rác thải nổi lềnh bềnh. Cả hành tinh như một hố rác khổng lồ, trên bề mặt chỉ còn trơ trọi những tòa nhà đổ nát, con người phải trốn chui lủi trong lòng đất...rồi những vết nứt lan tràn khắp đại địa, , từ trong những vết nứt đó toát ra những luồng cực quang , bao trùm cả mặt đất...tận thế đến rồi ư? cả không gian bỗng tĩnh lặng lại, thời gian như ngừng trôi.
"không, đây không phải Trái Đất, không thể nào..." Neo tự lầm bẩm, hắn không tin cảnh tượng trước mắt là thật, hắn không muốn tin nhưng những hình ảnh đó thật sự quá chân thật khiến hắn không thể ngừng rơi nước mắt, đó là những giọt nước mắt khóc cho số phận của những con người đó.
Chợt 1 bóng đen xuất hiện ở đằng xa, lao về phía Neo với 1 tốc độ kinh khủng, chỉ chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt hắn. Khi bóng đen đó xuất hiện, hắn mới nhận ra đó là 1 người, người này mang mặt nạ, cả cơ thể khoác 1 bộ chiến giáp màu đen huyền ảo tỏa ra 1 thứ ánh sáng mà người ta không dám nhìn thẳng.
Bóng đen đó đến trước mặt Neo, nhìn hắn rồi nở nụ cười, mặc dù người thần bí đó đeo mặt nạ nhưng hắn vẫn cảm thấy người này đang vui sướng, xem lẫn vào đó là hoài niệm.Người thần bí nói 1 câu đầy hàm xúc mà hắn không thể nào hiểu nổi:
-" Cố gắng sống sót nhé, ta chờ ngươi, lớn mạnh lên đi"
Nói rồi hắn phất tay, Neo chưa kịp hỏi hắn là ai, đây là đâu. bỗng hắn thấy thế giới trước mặt hắn thay đổi...


p/s: xin lỗi anh em, đây là lần đầu viết truyện, mong ae thông cảm, xin ủng hộ truyện việt để phát triển 1 vắn hóa truyện lành mạnh, giúp càng nhiều sâu được thỏa mãn.
hôm qua e vừa lập nick nên thử tý thôi :p sr ae


Đăng bởi: