tân thế giới

Chương: rido oralie


Sau khi Neo thoát khỏi tòa lâu đài tiến vào rừng rậm, hắn bị lạc đường. Hắn không biết đây là đâu, chỉ biết là hắn cần chạy trốn khỏi tay lão pháp sư độc ác kia.
Khu rừng với những cây cổ thụ chọc trời, những tán cây che kín ánh mặt trời khiến cho đại địa như bị một bóng mờ che phủ. Dưới đất tràn đầy những rễ cây xen lẫn những loài hoa, cỏ không biết tên.
Neo chạy sâu vào trong rừng, tuy cơ thể hắn vẫn còn đang trong quá trình phục hồi từ chất độc mà vài ngày trước lão pháp sư đưa vào cơ thể hắn nhưng việc chạy thì hắn vẫn có thể.
Chạy được nửa ngày bụng hắn sôi lên, trong lúc làm dược nô hắn cũng được ăn uống nhưng thức ăn thì thật tồi tệ, đó không phải là thứ cho người ăn mà giống thức ăn cho súc vật ăn hơn. Mặc dù thức ăn tồi tệ nhưng hắn muốn sống, hắn bắt buộc phải ăn để tiếp tục sống, cho đến bây giờ hắn gần như quên mất hương vị của thịt rồi, vị giác của hắn đã chết lặng trong ngục giam.
Đang lúc bụng đói muốn xỉu, chân hắn nặng như đeo chì, bước chân càng ngày càng nặng thì đằng trước bỗng vang lên tiếng bước chân cùng tiếng xe ngựa lọc cọc.
Một đoàn xe ngựa đang tiến đến gần Neo, nhưng hắn không còn sức mà đứng nữa, mắt hắn mờ dần. Đoàn xe ngựa dừng lại trước mặt hắn, mắt hắn mờ mờ chỉ nhìn thấy từ trên xe ngựa bước xuống 1 người con gái, do đói quá nên hắn không nhìn rõ khuôn mặt cô gái này, hắn chỉ nghe thoang thoáng cô gái này nói chuyện với mấy người khác. Cô gái đó muốn cứu hắn nhưng mấy người kia lại phản đối, nói rằng chậm hành trình, không nên cứu 1 tên bình dân,...nhưng cô gái có vẻ kiên quyết. Cô tiến lại gần trước mặt Neo, hắn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa oải hương.
Cô gái lật tay, đột nhiên từ hư không kéo ra 1 cái chân thỏ nướng và 1 túi nước. Cô nói:
-“ngươi ăn đi”, hắn chỉ biết lẩm bẩm “cảm...cảm ơn…” đây là thứ ngon nhất mà hắn từng ăn, cảm giác ấm áp từ trong tim làm cho đôi mắt hắn ươn ướt. Thứ này không chỉ là thức ăn cứu sống hắn lúc đói khát này mà còn là tấm lòng thiện lương của cô gái kia.
Kể từ khi Neo xuyên qua cho đến giờ, hắn đã gặp đủ mọi tra tấn tàn khốc, hắn đã nhìn thấy đủ sự độc ác của con người, trong lòng hắn là tức giận, là thù hận, trái tim hắn đang bị 1 tầng hắc ám bao phủ.
Nhưng sự xuất hiện của cô gái này đã đánh thức hạt giống của sự thiện lương trong tim Neo, đó là sự quan tâm. Hắn vốn là trẻ mồ côi, sống trong sự ghẻ lạnh của xã hội. Lần đầu tiên hắn cảm thấy được hơi ấm của tình thương là khi lão mẫu đưa tay chào đón hắn, ôm hắn vào lòng và từ đó làm thay đổi số phận hắn.
Còn bây giờ, sau những tháng ngày đen tối nhất của cuộc đời, 1 lần nữa hắn cảm nhận được sự ấm áp, quan tâm đến từ cô gái này. Trái tim của hắn như được gột rửa, từ âm hàn của ngục giam cho đến ấm áp của ánh mặt trời.
Neo nhìn cô, cô bé đó không phải là người có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành. Tuy nhiên khi nhìn vào đôi mắt cô, hắn như nhìn thấy 1 đại dương xanh biếc, đó là đôi mắt thiên chân vô tà, Neo như bị sét đánh, con tim đập nhanh, miệng lắp bắp không nói lên lời. Hắn không dám nhìn vào đôi mắt ấy nữa vì hắn sợ việc đó làm cho hắn yêu cô mất.
Cô chủ động bắt chuyện với Neo: -"Xin chào, trước tiên ta xin tự giới thiệu, ta tên là rido oralie đến từ edgat. Còn ngươi?"
Neo thấy cô gái cũng là người dễ nói chuyện, hắn lúng túng:
-"xin...xin chào, ta là Neo...Randolph Neo, ta đến từ Trái Đất"
-"Vậy là Neo, sao ngươi lại ở đây? có vẻ như ngươi đã rất nhiều ngày không được ăn uống hẳn hoi rồi nhỉ" Rido hỏi hắn với vẻ thân thiện.
-"Ta cũng không biết ta đến đây bằng cách nào nhưng..." Neo đang nói thì 1 người từ trong đoàn người đằng sau đi ra, hắn đặt tay lên vai Rido và nói
-"Đi thôi Rido, em đang phí thời gian với 1 tên ăn mày đấy, nhanh lên không thì không kịp nhập học đâu" nói rồi hắn quay ra liếc Neo một cách khinh miệt và vứt cho Neo 1 túi tiền, trong đó có vài đồng bạc "còn ngươi, khôn hồn thì cút đi trước khi ta giết ngươi, ngươi đang làm dơ bẩn Rido của ta đó"
-"Thôi nào Douglas, cậu ấy rất đáng thương mà, chúng ta cần giúp đỡ cậu ấy, ít nhất là đến được ngôi làng phía trước..." Rido nói.
-"Em nên biết rằng 2 tuần nữa là đến kì thi tuyển vào học viện hoàng gia rồi mà em còn muốn phí thời gian với tên nô lệ bẩn thỉu này sao?" Douglas đưa tay chỉ thẳng vào mặt Neo.
-"Nhưng..." Rido định nói nhưng Neo xen vào: "Rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô Rido, nhưng tôi không muốn làm cô khó xử, cô có thể chỉ cho tôi biết ngôi làng phía trước đi về phía nào không?"
-"Từ đây đi về phía bắc tầm 2 ngày đường nữa là tới làng Dragate, nhưng với thể trạng của cậu hiện giờ thì tôi sợ..." Rido nhìn vào mắt Neo, cô nghĩ mình cần giúp gì cho cậu ấy.
-"Không sao, tôi đã hồi phục được chút sức lực rồi, rất cám ơn sự giúp đỡ của cô, mong cô Rido sẽ ghi danh thành công như cô mông muốn" nói rồi Neo bước đi, hắn không thèm nhìn tên Douglas hách dịch kia nữa, hắn nợ Rido chứ không phải tên đáng ghét kia.
Nhìn bóng hình Neo đã đi xa, Rido quay sang lườm Douglas, nói:
-"Anh có thể bớt xen vào chuyện của tôi đi được không, tuy anh là vị hôn phu của tôi nhưng anh thật đáng ghét đấy" Nói rồi cô quay đi trở lại trong xe ngựa không thèm nhìn Douglas, để lại hắn ở đó với ánh mắt tức giận, hắn nghĩ thầm: "Quý tộc như ta lại không bằng 1 tên ăn mày ven đường ư, cô cứ chờ đấy, ta sẽ cho cô sáng mắt, con tiện nhân vô dụng..."
Đăng bởi: