Dạ Chi Sát

Chương 62: Dạ Chi Sát Chương 62




CHƯƠNG 62

“Sát, ngươi làm sao vậy!? Sát, Sát!” Tuyệt Sát nằm trong lòng Lam Đức đột nhiên sốt cao, toàn thân đỏ ửng lên, cặp mắt mất đi tiêu cự lộ ra vẻ thống khổ, bên mép trào ra máu tươi khiến trái tim hắn gần như ngừng đập.

Cơn sốt kia không chỉ đốt cháy cơ thể Tuyệt Sát, đồng thời cũng dày vò cả thể xác và tinh thần Lam Đức, khiến nam nhân từ trước tới nay không ai sánh bằng hiểu được, cảm giác bất lực là thống khổ đến mức nào.

“Ô...” Tuyệt Sát phảng phất đã rơi vào hôn mê phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

“Sát...” Thanh âm đau đớn của y làm Lam Đức ở bên cạnh suýt nữa thì hoàn toàn sụp đổ lý trí.

Mấy ngày trước...

“Mấy hôm nay ta phải bế quan luyện công, trước khi ta xuất quan, các ngươi ai cũng không được phép đến quấy rầy.” Tuyệt Sát dùng khẩu khí nghiêm nghị ra lệnh cho hai kẻ một lớn một nhỏ đang muốn xông vào, sau đó rầm! Một tiếng đóng cửa lại, nhốt hai người kia bên ngoài.

Hiện tại y đang ở trong quán trọ của gia tộc Khải Tư Lan, bởi vì y đã quyết định sẽ bế quan một thời gian để đột phá tầng thứ bảy của Huyễn Ảnh Thiên Lam. Tuy nhiên, nếu tu luyện ở nơi khác thì rất dễ bị quấy rầy, cho nên y mới phá lệ tiến vào đây. Ở nơi này nếu không có mệnh lệnh của Lam Đức, tuyệt đối không có ai dám đến quấy rầy y, nhất là sau khi y đã nói như thế, y càng khẳng định hắn sẽ canh chừng cho y thật tốt, mặc dù y chưa bao giờ nghĩ tới tại sao y lại có thể khẳng định chắc chắn.

Trong phòng, Tuyệt Sát ngồi xếp bằng trên giường, hai tay làm tư thế liên hoa chỉ đặt trên đầu gối, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ say. Một khi chuyên tâm luyện công, y cũng không còn khái niệm thời gian, không có cảm giác thời gian đang trôi qua, chỉ là khổ cho những người đang lo lắng cùng chờ đợi y.

Nam nhân cao lớn tuấn mỹ đi tới đi lui trước cửa phòng, nét mặt càng lúc càng u ám hơn. Cục cưng nhỏ nhắn đáng yêu cũng chờ trước cửa, đôi cánh do dự phe phẩy, biểu tình dù nhìn thế nào cũng có cảm giác như sắp khóc.

Cảnh tượng do hai con người kì lạ này tạo ra đã trở thành kì quan quái dị nhất trong suốt mấy ngày nay ở quán trọ của gia tộc Khải Tư Lan. Chính là, người hiếu kỳ thì nhiều, nhưng người đến xem thử thì lại chẳng có, không phải bởi vì người trong đó là tộc trưởng vĩ đại của bọn họ, mà bởi vì tộc trưởng đã hạ lệnh không có sự cho phép của hắn, bất cứ ai cũng không được lại gần nơi đây trong bán kính mười mét.

Thế nên ngoại trừ hai người phụ trách đưa cơm, không ai có can đảm xông vào nửa bước. Lúc bắt đầu cũng từng có kẻ do vô ý nên bước vào vùng cấm, và kết quả của hắn thê thảm đến mức không ai còn dám vi phạm nữa.

“Ba ba, ba ba, tại sao ba ba chưa ra ngoài? Nhiều ngày lắm rồi, cục cưng rất ngoan, cục cưng nghe lời ba ba nói, không ầm ĩ! Thế nhưng tại sao ba ba chưa ra ngoài, cục cưng rất nhớ ba ba, ba ba!” Cục cưng ở trước căn phòng Tuyệt Sát bế quan không ngừng xoay vòng vòng, hình ảnh vốn dĩ rất đáng yêu, thế nhưng sau khi nhìn đến đôi mắt đỏ hồng sắp khóc thì trở nên không còn tươi đẹp gì nữa.

Tiếng lẩm bẩm phiền toái của cục cưng thế nhưng không khiến Lam Đức lộ ra nét mặt chán ghét, bởi vì tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên thiếu niên vẫn đang nhốt mình trong phòng.

Tuyệt Sát đi vào căn phòng này đã gần mười ngày. Suốt mười ngày nay, y không nói một câu, ngay cả đồ ăn thức uống cũng không yêu cầu người ta đưa vào. Nếu không phải ghi nhớ câu nói cuối cùng của y, sợ là hắn đã không thể kiềm chế mà xông vào phòng xem thử.

Hắn rất sợ có khi Tuyệt Sát đã thừa dịp này chạy trốn, bởi vì hắn ở bên ngoài không cảm nhận được hơi thở của y, thế nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện xâm nhập, hắn lo lắng rằng hành vi của hắn sẽ vô tình thương tổn đến y.

Lam Đức không thể xác định y làm gì trong phòng, nhưng căn cứ theo lời cảnh cáo của y dành cho bọn họ trước đó, đây nhất định là chuyện nguy hiểm, cho nên dù nội tâm sợ hãi thế nào, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại cùng nhẫn nại.

Sát! Rốt cuộc ngươi thế nào rồi, Sát! Đứng trước cánh cửa im lìm, tay trái hắn nắm chặt đặt trên môi, hành động vừa nhìn đã thấy rất khẩn trương cùng không đẹp mắt này, hiện tại gần như biểu lộ nguyên vẹn sự lo âu dưới đáy lòng hắn.

Tâm tình càng lúc càng sợ hãi thôi thúc hắn không cần cố nhịn nữa, cứ xông thẳng vào phòng, ôm chồm người yêu vào ngực, thế nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, không thể làm ra quyết định sẽ khiến hắn hối hận sau này.

Hai loại cảm xúc tương phản giằng co kịch liệt trong đầu hắn, xé rách tinh thần hắn, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm cánh cửa phòng hết bạo ngược lại trở nên âu lo, thay đổi thất thường.

Lúc này, Tuyệt Sát ở trong phòng căn bản không biết nội tâm nam nhân đang giao chiến, bởi chính y cũng rơi vào nguy hiểm cực độ, chỉ cần hơi chút sơ sẩy liền vạn kiếp bất phục.

Ngồi xếp bằng trên giường, bộ y phục màu đen của y đã sớm ướt đẫm mồ hôi mà dính chặt trên người, da thịt toàn thân cũng vì công lực vận chuyển mà đỏ ửng. Lúc này y đã tiến đến bước ngoặt quan trọng, chỉ cần y có thể đột phá trở ngại cuối cùng, công lực liền cao hơn một tầng.

Thế nhưng, rõ ràng chỉ là một việc đơn giản như vậy, lại bắt y đợi đến lúc cơ thể sốt cao, mồ hôi bốc hơi lưu lại trên mặt bột phấn trắng kết tinh, đợi từ lúc mặt trời mọc lên cho đến khi mặt trời lặn xuống, vẫn chậm chạp không thể thành công.

Có thể là thời cơ còn chưa đến, cũng có thể là do nguyên nhân khác, từ một năm trước khi đạt tới giai đoạn này, đến tận hôm nay y vẫn không cách nào đột phá tầng thứ bảy.

Y hiểu rõ, loại chuyện này là không thể cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, từ trước đến nay đều là như thế. Tuy nhiên, sau khi gặp Lam Đức thì lại bắt đầu thay đổi.

Sau khi gặp lại hắn, y mới phát hiện hắn đã mạnh mẽ hơn. Mặc dù ba năm nay y không ngừng nâng cao năng lực, thế nhưng ở trước mặt hắn y vẫn quá yếu ớt, còn Lam Đức trong mắt y vẫn sâu thẳm khó dò.
Người y oán hận, người y luôn tâm niệm phải đánh bại, tựa như tảng đá lớn treo trên đầu y, cho dù y bản tính y vốn lạnh lùng cũng không tránh khỏi nôn nóng, mà hậu quả của nôn nóng chính là không muốn chờ đợi, quyết tâm phải đánh cuộc một lần, cho dù không thành công cũng thành nhân.

“A!!” Hét lớn một tiếng, hai tay Tuyệt Sát tạo thành chưởng phóng ra hai bên trái phải, hai luồng chưởng phong nội lực hùng hậu đánh úp sang hai bên, chỉ nghe nổ ầm! Một tiếng, ngoại trừ chiếc giường Tuyệt Sát đang ngồi bao phủ trong khói bụi mù mịt, căn phòng này gần như không còn thứ gì lành lặn.

Thu chưởng về, ổn định dòng chân khí lưu chuyển trong cơ thể, Tuyệt Sát chậm rãi mở to đôi mắt đang nhắm nghiền.

“Thành công.” Y khẽ ngâm nga, trong con ngươi vàng rực lóe lên một tia hưng phấn.

“Sát...” “Ba ba!”

Cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị mở tung, hai thân ảnh một lớn một nhỏ không phân được ai trước ai sau xông vào, ngữ khí kích động cùng lo lắng nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trên giường, hiển nhiên là bị tiếng nổ vừa rồi dọa tới chấn kinh.

“Không phải ta có nói, ai cũng không được tới quấy rầy ta sao!?” Nghe giọng nói của bọn họ, Tuyệt Sát cực độ nóng giận hét lên, lửa giận bừng bừng bốc cháy.

Phải biết rằng nếu y không đại công cáo thành, bị bọn họ kêu to như vậy, y nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma. Tuy nhiên y không hề tự hỏi, tại sao bọn họ lại bất chấp lời cảnh cáo của y mà xông vào phòng.

“Thực xin lỗi, Sát, ta... Ta chỉ là lo lắng cho ngươi.” Thấy Tuyệt Sát có dấu hiện tức giận, Lam Đức cuống quýt giải thích cho hành vi tự tiện của mình.

“Cục cưng, cục cưng lo lắng cho ba ba!” Cục cưng mím môi lại, bày ra bộ dáng đáng thương.

Nghe xong lý do của bọn họ, y chẳng có phản ứng gì. Y thật không biết chính mình có yếu ớt đến mức khiến người ta phải lo lắng hay không, nhưng y đã đột phá tầng thứ bảy, tâm trạng đặc biệt tốt, cho nên cũng hào phóng không thèm so đo tính toán.

“Ta đói bụng.” Tuyệt Sát không mặn không nhạt lên tiếng.

Nghe được câu này, cả Lam Đức và cục cưng đều thở phào nhẹ nhõm, bởi nó chứng minh Tuyệt Sát không hề truy cứu.

“Ta lập tức sai người đem thức ăn tới.” Lam Đức vui tươi hớn hở ra lệnh.

Không bao lâu sau thì thức ăn được đưa tới, bởi đây là đồ có sẵn. Trong suốt những ngày y bế quan, vì muốn bảo đảm y vừa xuất quan liền có thức ăn tươi ngon để dùng ngay, Lam Đức đã căn dặn hai mười đầu bếp danh tiếng chia nhau nấu ăn.

Nhìn một bàn toàn món ngon, sắc hương vị có đủ, Tuyệt Sát cũng không khách khí, vẫn ngồi nguyên trên giường, lờ đi thảm trạng ở bốn phía căn phòng, bưng bát cơm lên từng ngụm từng ngụm ăn ngon lành.

Lúc này y thật sự là đói vô cùng, mấy ngày luyện công y không có cảm giác thời gian trôi qua, đến lúc dừng lại, cơn đói khát suốt mấy hôm gộp lại cũng không phải nói chơi. Kết quả, bộ dáng ăn của y chẳng còn sót chút nào vẻ nhã nhặn bình thường. Rất may, y vốn không quan tâm mấy thứ lễ nghi phiền phức, trong mắt y bây giờ chẳng có gì quan trọng hơn là thỏa mãn cái bụng đang kêu gào của mình.

Khí thế ăn uống có chút kinh người của Tuyệt Sát cũng không dọa đến Lam Đức, ngược lại hắn còn cảm thấy y hết sức đáng yêu, đôi tay không ngừng gắp thêm thức ăn ngon bỏ vào bát của y. Nhìn y giải quyết hết thức ăn do mình gắp, nội tâm hắn so với ăn mật đường còn ngọt ngào hơn.

Về phần cục cưng... Khụ khụ! Nhìn nó ăn còn muốn ngon lành hơn Tuyệt Sát, liền biết ngay nó cũng không hề để ý!

“No rồi à, Sát? Có muốn ăn thêm một bát nữa không?” Lam Đức ân cần hỏi, hai tay cũng không nhàn rỗi, lấy khăn ướt giúp y lau sạch đôi môi cùng bàn tay dính đầy dầu mỡ, thuận tiện ăn chút đậu hủ.

“Ta không phải heo.” Rút lại bàn tay bị Lam Đức nắm, con ngươi vàng rực dưới lớp băng vải đen hung hắc liếc xéo hắn một cái, chính là vẻ mặt mệt mỏi của y cộng thêm việc mới ăn năm sáu bát cơm, làm cho lời nói của y thiếu đi sức thuyết phục.

“Ha, Sát đương nhiên không có khả năng là loại sinh vật này rồi, Sát của ta là hoàn mỹ nhất.” Lam Đức khen không biết thẹn, mặc dù trong lòng vẫn âm thầm nói thêm một câu, cho dù phải cũng là con heo đáng yêu nhất, ha ha!

“Loại sinh vật này là kẻ khác.” Thanh âm đột nhiên lạnh xuống, Lam Đức liếc nhìn tên tiểu quỷ còn đang ăn ngấu ăn nghiến, cố nén dục vọng mau chóng tiêu diệt nó cho rảnh mắt.

“Cục cưng không phải heo!” Cục cưng hiếm khi thông minh đột xuất hiểu được lời Lam Đức nói, bất mãn chu môi phản đối.

“Hừ!” Lam Đức hừ lạnh một tiếng, không nhìn đến cục cưng nữa, nắm lấy bàn tay còn lại của Tuyệt Sát, cẩn thận lau chùi.

‘Phụt...’ Không hề báo trước, Tuyệt Sát đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Lam Đức không kịp cũng không nghĩ tới phải né tránh, chỉ nhìn thấy trước mắt bỗng nhuộm đỏ một màu, tiếp theo liền có cảm giác thứ gì đó bắn lên mặt.