Ám Vô Dạ Online

Chương 30: Ám Vô Dạ Online Quyển 2 - Chương 30




Đến lúc đám Tri Hỏa đúng thời gian ước định đi vào địa điểm so tài, nơi đó đã tụ tập rất đông khán giả đến theo dõi. Bất Nhược Cẩm Sắc cùng người trong bang hắn có vẻ đã chờ từ lâu.

Thấy Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Hóa ra Nhật Quân Nguyệt Đế đã trở lại rồi ư?”

“Không biết, quãng thời gian vừa rồi không phải bọn họ đều chẳng lộ diện sao?”

“Quản mấy chuyện đấy làm gì, chỉ biết trận này sẽ vô cùng đã mắt cho coi.”

“Nói chuẩn đấy, thật đáng chờ nha.”

Hoàn toàn trái ngược với tâm tình khoái trá muốn coi trò hay của đám người quan sát, mấy người trong cuộc đều không sung sướng chút nào, biểu tình hai bên đều ngưng trọng.

“Hừ, không nghĩ các người vẫn về kịp.” Bất Nhược cười lạnh nói.

“Ngại quá, làm bên đó tính hụt một bước rồi.” Tri Hỏa lạnh nhạt châm chọc.

“Dù sao đến hay không đều giống nhau thôi, huy chương Minh Giáo nhất định sẽ về tay bọn này.” Túy Hồn tự tin nói, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Tôi không tin lần này không dạy cho mấy người được một bài học!

“Đừng lảm nhảm vô nghĩa nữa, nói đi, so tài kiểu gì.” Bắc Hoàng Minh vốn không muốn lãng phí thời gian cùng bọn họ, lạnh lùng mở miệng đem chủ đề về đúng quỹ đạo.

“Tỷ thí như bình thường quá nhàm chán rồi, chúng ta đổi kiểu đi. Để huy chương của bang hội mình đặt trong Rừng Chết, rồi mỗi bên cử ra sáu người, đồng thời xuất phát cùng một lúc. Dựa vào bản lĩnh của mình, ai chiếm được huy chương trước thì thắng, sao nào, dám chơi không?” Bất Nhược cười hỏi.

“Anh bạn đây dám đưa ra cách chơi kiểu này, bọn tôi tất nhiên sẽ phụng bồi rồi. Bao giờ bắt đầu?” Tri Hỏa không chút do dự chấp nhận lời khiêu chiến.

“Ba ngày sau, cùng thời gian cùng địa điểm này tập hợp.”

“Không thành vấn đề, vậy tạm biệt.”

Dứt lời, Tri Hỏa cũng không nán lại làm gì, liền mang người trong bang xoay người rời đi. Mấy người Thiếu Ảnh, Vô Ngữ với Hỏa Luyện liếc nhìn nhau, tiến lên đuổi theo.

Bọn Tri Hỏa vừa đi, Bất Nhược cũng mang người của mình đi khỏi, những người khác thấy diễn viên chính phụ đi hết sạch rồi, cũng không buồn ở lại làm gì, đều tản ra chờ tới ba ngày sau diễn ra cuộc đọ sức hấp dẫn.

“Anh à, sao anh lại làm thế? Khác hoàn toàn với kế hoạch của chúng ta lúc trước nha.” Túy Hồn nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên không thể lại dùng phương pháp kia rồi, nếu Tri Hỏa Ám Diễm với Bắc Hoàng Minh không tham gia, kế hoạch của chúng ta tuyệt đối sẽ thành công. Nhưng giờ bọn họ tham chiến, chúng ta đành phải thay đổi sách lược thôi.” Bất Nhược cũng thật bất ngờ khi thấy hai người bọn họ xuất hiện.

Đúng là người tính không bằng trời tính, ông trời sao cứ phải thiên vị những người này như thế? Thật không cam lòng, tôi vô cùng nóng lòng nhìn xem lần này các người còn có thể may mắn như vậy nữa hay không!

“Nắm chắc được chiến thắng sao?” Túy Hồn có chút không yên lòng.

“Hiện tại không nghĩ được hơn nữa đâu, chỉ có thể đi từng bước tính toán từng bước. Trở về bàn lại xem nên đối phó với bọn họ thế nào đã, dù sao lần này không thắng được cũng phải tìm cách mà thắng, mặc kệ dùng phương pháp gì.” Bất Nhược lần này bất chấp tất cả.

“Toàn bộ nghe theo anh.” Túy Hồn cũng hiểu cho tới bây giờ nhỏ có muốn hỏi gì thêm cũng không vô ích, chỉ biết hết mình phối hợp. Dù sao ai cũng rõ ràng Minh Giáo là rất khó đụng vào, bởi người của bọn họ thật sự rất đoàn kết.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng Túy Hồn thực tâm vẫn luôn kính nể họ. Có thể nói, nhỏ còn mong được trở thành bạn bè với bọn họ. Đương nhiên điều kiện đầu tiên chính là lúc trước Tri Hỏa Ám Diễm với Bắc Hoàng Minh đừng đắc tội nhỏ, hiện tại nói gì cũng đã chậm rồi.

Đánh bại Minh Giáo mới là điều Túy Hồn bận tâm hiện giờ.



“Tri Hỏa!” Đi theo đến một vùng đất trống, Thiếu Ảnh mới gọi bọn họ lại.

“Gì vậy?” Quay người lại, Tri Hỏa nhìn thấy rất nhiều người theo sau mình, có chút khó hiểu hỏi.

“Đại ca, cậu tính sao rồi? Có thể giải quyết được không? Đối phương có vẻ chuẩn bị từ trước rồi, để bọn tớ hỗ trợ một tay nhé?” Dật Sử lo lắng hỏi.

“Ha ha, năng lực của tớ thế nào cậu còn không biết sao?” Tri Hỏa cười lớn.

“Biết là thế, nhưng mà bên kia thoạt nhìn khó đối phó đó.” Tuy rằng tin tưởng vào Tri Hỏa, nhưng ai mà lường được chuyện gì có thể xảy ra, phải đề phòng trước vẫn hơn.

“Tên kia đích thực có chút phiền phức.” Cắn cắn môi, Tri Hỏa cũng có chút buồn bực.

Chỉ là mấy lần xung đột nho nhỏ, Bất Nhược Cẩm Sắc sao cứ thích nhằm vô bọn họ là sao? Đúng là đồ rảnh việc.

“Các cậu có cách gì sao?” Hỏa Luyện hỏi.

“Nào có đâu.” Tri Hỏa cười sáng lạn, làm mấy người kia đầu đầy hắc tuyến.

“Cái con người này, đúng là một chút cảnh giác đều không có!” Hỏa Luyện thực hết cách.

“Sợ cái gì chứ, có Minh với Hải ở đây rồi, bọn tôi nhất định sẽ thảo luận ra đối sách trong vòng ba ngày.” Tri Hỏa đối với bạn bè vô cùng tin tưởng.

Mà hai người bị cậu tín nhiệm đều cười khổ.

Nói kiểu gì vô trách nhiệm vậy chứ. Mặc dù vậy hai người cũng biết Tri Hỏa thích hợp với lúc ra trận hơn, mấy công chuyện hậu cần cậu đều lười đụng tới, cũng chỉ khổ cho bọn họ vất vả sắp xếp thay.

Trong nội bộ Minh Giáo, mỗi người đều có một nhiệm vụ của riêng mình, thiếu bất kỳ ai cũng không được, như vậy cũng sẽ làm cho mỗi người tự nhận thức được tầm quan trọng của chính mình, càng làm bọn họ tận lực hoàn thành công tác. Bởi vì Minh Giáo từng chút từng chút một lớn dần lên như hiện tại đều có công sức của bọn họ, cảm giác rất thành tựu.

“Xem ra bọn tôi lo xa rồi, các cậu có thể tự giải quyết ổn thỏa đúng không.” Thiếu Ảnh yên tâm mỉm cười.

“Đương nhiên là các cậu lo xa rồi, không cần mất lòng tin với bọn tôi thế chứ.” Tri Hỏa cười to, “Bọn tôi nhất định sẽ thắng!”

“Vậy cố lên nhé, chúng tôi đi trước đây.”

“Tạm biệt.”

Nhìn theo mọi người rời đi, Tri Hỏa buông tay xuống, quay đầu nhìn đám bạn phía sau cười nói: “Được rồi, hiện tại là đến lượt chúng ta cố gắng!”

——————————————