Ám Vô Dạ Online

Chương: Ám Vô Dạ Online Ngoại truyện TOUCH (Hải + Bất Nhược) phần 3




Câu chuyện của Hải và Bất Nhược (P.3)



Sáng sớm tỉnh dậy đã nhận được thư đe dọa, dù là ai cũng biết chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhất là với loại người thiếu kiên nhẫn như Nghiêu Cửu. Nắm chặt lá thư trong tay, biểu tình trên mặt hắn âm trầm dị thường.

Không lưỡng lự lâu, Nghiêu Cửu ra khỏi quán bar, chặn một chiếc taxi đi thẳng đến nơi đã hẹn.

Ngồi trên xe, Nghiêu Cửu nhíu chặt mày, thầm tự trách bản thân chỉ vì ham ngủ mà để mặc Quan Mân Y một mình ra ngoài, dù đã biết rõ thời gian này đối phương truy lùng mình thật sự gắt gao.

Đáng giận, lão già kia, đây là ông ép tôi! Mắt vằn đỏ, lúc này Nghiêu Cửu đã phẫn nộ đến mức muốn ra tay giết người.

Rõ ràng đêm qua còn kiên định nói với Quan Mân Y là sẽ bảo vệ anh ấy, không ngờ hôm nay anh ấy đã bị người mang đi rồi, nên tán dương đám người kia lấy được tin tình báo quá nhanh mới phải?

“Quý, quý khách, đã đến rồi.” Tài xế nhìn Nghiêu Cửu đang ngùn ngụt bốc lửa giận, sợ hãi nhắc nhở.

Trả tiền xuống xe, Nghiêu Cửu đi thẳng đến nhà kho hoang phế trước mặt. Nhà kho tồi tàn chỉ có một người đàn ông mặc Đường trang màu trắng đang đứng nơi đó.

“Quan Mân Y đâu?” Không có dò hỏi vì sao người nọ chỉ có một mình, cũng không muốn biết bọn họ rốt cuộc âm mưu trò gì, Nghiêu Cửu vừa lên tiếng đã đi thẳng vào vấn đề.

“Đương nhiên người vẫn bình an vô sự, chỉ cần thiếu chủ chịu theo tôi trở về.” Mỉm cười thi lễ với Nghiêu Cửu, người đàn ông đáp lại.

“Được, ta với ông đi, nhưng phải để ta biết anh ấy vẫn an toàn.”

“Thiếu chủ, chúng tôi chỉ có một mục đích là đón ngài trở về, Quan tiên sinh không thù không oán với chúng tôi, tất sẽ không làm khó ngài ấy.” Mỉm cười trả lời, y đương nhiên sẽ không để hai người gặp mặt. Y thừa hiểu bản lĩnh của Nghiêu Cửu, nếu để hắn gặp lại Quan Mân Y, Nghiêu Cửu hoàn toàn có khả năng mang theo Quan Mân Y thoát khỏi vòng vây một cách dễ dàng.

Hừ lạnh, Nghiêu Cửu cũng biết bọn người này nhất định sẽ không làm khó Quan Mân Y. Chính là lần này trở về xử lý mọi việc không biết khi nào mới có thể quay lại, nên Nghiêu Cửu muốn nhìn thấy mặt người kia một lần nữa. Nhưng hiện tại có thể nhìn ra bọn họ kiên quyết không để hai người gặp nhau.

Mà thôi, mà thôi, sớm giải quyết gia sự cho xong, rồi có thể được gặp anh ấy. Thở dài trong lòng, Nghiêu Cửu thỏa hiệp, nhưng hắn đã mang món nợ này ký lên đầu lão già kia rồi, sau khi trở về nhất định sẽ cho đám người nọ lãnh đủ.

“Đi thôi.”

“Thiếu chủ, mời.” Làm tư thế cung nghênh, người đàn ông áo trắng dẫn Nghiêu Cửu lên sân thượng nhà kho, ở đó đã có một chiếc máy bay trực thăng chờ sẵn.

“Ta lên máy bay, ông phải lập tức thả người.”

“Đương nhiên không có vấn đề.” Hai người vừa yên vị trên máy bay, y liền gọi điện cho kẻ đang trông chừng Quan Mân Y.

“Thiếu chủ đã lên máy bay, có thể thả người.”

“Đã hiểu.” Cúp máy, người đàn ông cúi đầu nhìn Quan Mân Y đang nằm trên mặt đất vẫn còn lâm vào hôn mê, sau đó ngồi xuống vạch ra một vòng trận pháp có hoa văn kỳ quái quanh người anh, lập xong trận pháp lại nhắm mắt thì thào niệm.

Trận pháp theo tiếng lầm rầm của người kia bắt đầu phát quang, ánh sáng càng lúc càng mạnh, tới lúc bạch quang chói lòa thì lập tức tiêu thất, mà Quan Mân Y vốn đang nằm trên mặt đất cũng biết mất không còn bóng dáng.



Đẩy cửa, Quan Mân Y như mọi ngày bắt tay vào việc chuẩn bị mở quán, nhưng hôm nay cửa vừa hé, anh ngoài ý muốn nhìn thấy một đám người cả nam nữ mặc Đường trang đang đứng trước thềm. Cùng với dáng vẻ cung kính của bọn họ, một cô gái xinh đẹp trong bộ sườn xám chậm rãi đi về phía Quan Mân Y.

“Anh chính là Thanh Âm Hải Dương?” Cô gái nọ nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Quan Mân Y.

Hơi kinh ngạc vì cô ta lại nói ra tên của mình trong game, Quan Mân Y chăm chú đánh giá người trước mặt, lại nhìn đám người theo phía sau, Quan Mân Y đoán bọn họ hẳn phải liên quan đến người nhà Nghiêu Cửu. Suy ngẫm rồi kết hợp với chuyện xảy ra trong trò chơi, Quan Mân Y đã nắm được thân phận của cô gái này.

[ truyen cua tui đốt n
et ≫ “Em chắc hẳn là Túy Hồn.” Đẩy gọng kính, Quan Mân Y mỉm cười nói.

“Hả? Sao anh biết!?” Túy Hồn vô cùng kinh ngạc.

Quan Mân Y cười không đáp, “Tìm tôi có việc gì sao?”

Nhờ Quan Mân Y nhắc, Túy Hồn mới nhớ ra mục đích chính của mình khi tới đây, lập tức phẫn nộ nói: “Anh họ ta liều mạng vì anh như vậy, mà anh dám làm như mọi chuyện không hề liên quan đến bản thân thế hả!” Nghĩ đến những tư liệu mình ra lệnh thu thập được, Túy Hồn càng thêm tức tối.

Thở dài, Quan Mân Y nghiêng người nói: “Vào đây nói chuyện đã.”

Hừ một tiếng, Túy Hồn không chịu yếu thế tiêu sái vào quán bar. Thuận tay treo lại tấm biển thông báo tạm nghỉ, Quan Mân Y nói với người làm đang bận bịu bên trong: “Hôm nay nghỉ một ngày, mọi người hãy về trước đi.”

Mặc dù không rõ rốt cuộc có chuyện gì, nhưng việc của ông chủ cũng không đến lượt bọn họ lo, mọi người đều nghe theo lời Quan Mân Y, rời quán về nhà.

“Xin hỏi em tên là?”

“Nam Cung Vũ Linh.” Vuốt ve mái tóc dài đến thắt lưng, Nam Cung Vũ Linh thuận miệng nói, “Còn anh?”

“Quan Mân Y.” Đan chéo hai tay đặt trên đầu gối, khuôn mặt Quan Mân Y vẫn duy trì nụ cười ôn hòa hữu lễ, “Vì sao họ của em với Nghiêu Cửu lại khác nhau?”

“Hóa ra anh chẳng biết cái gì cả.” Nở nụ cười chế nhạo, Nam Cung Vũ Linh nói, “Bởi vì anh họ là con riêng, nhưng mặc dù anh ấy là con riêng, năng lực tuyệt đối là xuất sắc nhất, đưa anh ấy lên làm tộc trưởng Nam Cung gia chắc chắc không ai có thể phản đối.”

“Nhưng cậu ấy không hề muốn.” Đối với thái độ kích động của Nam Cung Vũ Linh, Quan Mân Y chỉ thản nhiên ném ra một câu, liền khiến cô như một quả bóng cao su bị xì hơi.

“A, ai mà không biết, anh họ căn bản hận Nam Cung gia muốn chết.” Nhớ tới quãng thời gian ngày xưa Nghiêu Cửu chịu không ít đối xử bất công, Nam Cung Vũ Linh một chút cũng không hối hận lúc đó đã giúp hắn trốn thoát, “Vốn ta tưởng anh ấy sẽ không bao giờ bước vào cửa nhà Nam Cung nữa, nào ngờ anh ấy vì anh, vậy mà lại chọn cách khiêu chiến với uy nghiêm của gia gia. Thành ra cuối cùng phải đấu pháp cùng Lục đại hộ pháp, anh họ cố gắng như thế vì cái gì chứ, anh đã làm được gì!”

Chỉ cần nhớ lại cảnh Nghiêu Cửu vì đấu với Lục đại hộ pháp mà thương tích chồng chất, Nam Cung Vũ Linh càng thấy không đáng thay cho hắn. Đối với người nhà Nam Cung, đây chính là thử nghiệm tàn khốc nhất, từ xưa đến nay chẳng có mấy người có thể vượt qua được thử nghiệm này, anh họ căn bản muốn chết mới quyết định đáp ứng yêu cầu của gia gia.

Đối với sự khó hiểu của Nam Cung Vũ Linh, Quan Mân Y chỉ cười nhạt, “Bởi vì tôi tin tưởng cậu ấy.”

“Không cần phải nói dễ nghe như thế! Ngoài miệng thì kêu là tin tưởng anh ấy, kỳ thật chính do bản thân anh không đủ can đảm đối mặt!”

“Ừ... Nói thế cũng không sai phải không?”

Nhìn Quan Mân Y ngây ngô cười, không hề tỏ vẻ phản đối, Nam Cung Vũ Linh nghẹn họng đến gần như không nói được.

Anh họ sao lại coi trọng loại người thế này chứ!

Thu lại thái độ đùa cợt, Quan Mân Y nghiên túc nhìn Nam Cung Vũ Linh nói: “Là tôi biết rõ năng lực của chính mình, nên không muốn mạnh miệng tuyên bố phải cùng cậu ấy vào sinh ra tử, thà rằng cứ ngoan ngoãn đợi cậu ấy nơi này, vì cậu ấy chắc chắc có đủ khả năng quay về, tôi tin tưởng như vậy.”
Nhìn đôi mắt trong suốt của Quan Mân Y, Nam Cung Vũ Linh ngẩn người. Phải thấu hiểu sâu đậm đến như nào mới có thể nói được như vậy? Người thanh niên này hiểu rõ anh họ, so với cô thân là em gái sống cùng Nghiêu Cửu hơn chục năm còn nắm rõ hơn, ai có thể ngờ bọn họ còn mới gặp được nhau chưa bao lâu.

Nam Cung Vũ Linh có chút không cam lòng, nhưng lại không thể không bội phục Quan Mân Y. Rốt cuộc chỉ có người này mới có thể ở bên cạnh anh họ mà thôi.

“Anh ấy đã hoàn thành thử nghiệm, gia gia đã đáp ứng để anh ấy tự do. Nhưng bởi vì kích chiến bị thương nặng nên phải ở lại trong tộc dưỡng thương, vài ngày sau có thể về.” Đứng lên, Nam Cung Vũ Linh chuẩn bị cáo từ.

“Cảm ơn em.” Quan Mân Y chân thành cảm tạ cô.

“Hừ, nếu anh họ không được hạnh phúc, ta nhất định sẽ lại tìm anh tính sổ. Anh căn bản không hiểu được anh ấy vì anh mà buông nhiều thứ đến thế nào đâu.” Nam Cung Vũ Linh cuối cùng vẫn cảnh báo Quan Mân Y một câu.

“Tôi biết.” Ánh mắt ôn nhu nhìn Nam Cung Vũ Linh, Quan Mân Y chỉ nói vỏn vẹn thế, nhưng còn hơn cả mấy lời hoa mỹ, Nam Cung Vũ Linh hiểu anh nhất định nói được làm được.



Trở lại thư phòng, Quan Mân Y mở máy, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Nghề phụ của anh là lập trình viên, nên việc lẻn vào kho tư liệu, lấy một chút thông tin mật đối với anh mà nói là chuyện dễ dàng.

Rất nhanh, Quan Mân Y liền tìm được tin tức về Nam Cung gia.

Là một gia tộc Thiên sư có thực lực không tưởng từ xưa đến nay, đến nguyên thủ quốc gia còn phải kiêng nể Nam Cung gia ba phần. Nhưng đến tột cùng vẫn chưa một ai biết rõ năng lực thần kỳ của bọn họ rốt cuộc là xuất phát từ đâu, chỉ có thế biết dòng họ này vô cùng bí ẩn.

Địa vị xã hội cao thật. Khẽ cười hai tiếng, Quan Mân Y cảm thán.

Anh biết những thứ đó em cũng không màng đến, nhưng vẫn phải cảm ơn em đã vì anh mà hy sinh nhiều như vậy. Anh chờ em, Cửu, sớm quay trở về nhé.



Cởi bỏ mũ giáp, Quan Mân Y che mắt ngả đầu dựa vào thành ghế, vẻ mặt mệt mỏi. Mặc dù tự tin nói với Nam Cung Vũ Linh rằng bản thân tin vào Nghiêu Cửu, nhưng ngày qua ngày, bất an trong lòng Nghiêu Cửu càng lúc càng tăng lên. Dạo gần đây ngay đến Tri Hỏa cũng bắt đầu nhìn ra thần sắc thất thố của anh, vì không muốn bạn bè lo lắng, anh đành vội vàng thoát game.

Không định khiến ai phải quan tâm, cho nên chỉ biết tự gánh chịu hết những cảm giác bất an này. Quan Mân Y từng nghĩ chính mình sẽ không bao giờ như vậy, ai ngờ Nghiêu Cửu đột ngột xuất hiện đã dễ dàng phá vỡ hết thảy dự liệu trong lòng anh.

Khó có thể nhẫn nại, Quan Mân Y liền cầm lấy áo khoác đi ra cửa, lái xe tới bờ biển.

Biển mùa xuân có chút lạnh buốt, người đến dạo chơi cũng không nhiều, Quan Mân Y chậm rãi bước từng bước trên bờ cát, tiếng sóng biển rì rào không ngừng bên tai, trái tim vốn đang xúc động chậm rãi bình tĩnh lại.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời ngả bóng phía xa, ánh sáng rực rỡ khiến Quan Mân Y phải đưa tay che mắt, khum bàn tay lại, Quan Mân Y đột nhiên nở nụ cười.

Lấy điện thoại từ trong túi, Quan Mân Y gọi đến số của Nam Cung Vũ Linh.

Cô gái ở đầu dây bên kia hiển nhiên rất ngạc nhiên vì Quan Mân Y gọi điện tới.

“Có chuyện gì?” Giật mình chỉ trong giây lát, Nam Cung Vũ Linh rất nhanh trở nên bình thản, đương nhiên không hề hy vọng Quan Mân Y có lòng tìm mình nói chuyện phiếm.

“Tôi muốn biết Nghiêu Cửu đang ở nơi nào.” Nắm chặt tay, Quan Mân Y nhìn những đợt sóng lớn nối tiếp nhau, nhẹ giọng nói.

“A? Không phải anh đã nói sẽ tin vào anh họ sao? Thế nào, vẫn không yên lòng?” Nam Cung Vũ Linh cười giễu.

“Ừm, đúng vậy, tôi tin tưởng cậu ấy, nhưng chỉ có chừng mực. Cậu ấy quá chậm, cho nên tôi đành đón người về trước, cũng đỡ cho cậu ấy không nhớ đường về nhà.” Rũ mắt, con ngươi trong suốt tràn ngập ý cười.

“Hơn nữa, để cậu ấy một mình cố gắng hình như cũng không ổn lắm, hạnh phúc, rốt cuộc vẫn là chuyện của hai người đúng không.”

Im lặng một lát, Nam Cung Vũ Linh nở nụ cười, rồi mới đọc địa chỉ cho anh.

Cúp điện thoại, Nam Cung Vũ Linh nhìn ảnh chụp chung của mình và Nghiêu Cửu trên bàn làm việc, có chút buồn bực lẩm bẩm: “Anh à, anh thật là lợi hại.”

Nói chuyện với Nam Cung Vũ Linh xong, Quan Mân Y liền xoay người, chợt nhìn thấy một thân ảnh không ngờ tới ở phía xa, cái kẻ anh còn vừa lo lắng không thôi lúc này đang ngồi trên tảng đá đằng trước, mỉm cười vẫy tay với anh.

Vẻ mặt kinh ngạc đứng yên tại chỗ, Quan Mân Y đột nhiên cảm thấy bản thân cứ luôn lo lắng cho tên này thật giống như kẻ ngốc.

Nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi tảng đá, Nghiêu Cửu chậm rãi đến gần Quan Mân Y, rồi mới kéo anh vào lòng.

“Em về rồi đây.”

Lửa giận ngùn ngụt trong lòng chỉ vì một câu nói này mà hoàn toàn tan biến, thân thể cứng đờ chậm rãi thả lỏng, tựa đầu vào vai Nghiêu Cửu, Quan Mân Y oán trách nói: “Anh thật lo lắng, em có biết không.”

“Em biết.”

“Vậy sao đến lúc này em mới xuất hiện!”

“Vì em muốn trông thấy dáng vẻ anh nếu lo lắng cho em thì sẽ ra sao.”

“Em!” Buồn bực ngẩng đầu trừng mắt nhìn, Quan Mân Y sắp bị hắn làm cho tức chết.

“Anh có biết không? Năm ngày trước em trở về, nhưng lại thấy anh như không có chuyện gì mỗi ngày sinh hoạt làm việc như bình thường, em thực tức giận. Mặc dù biết đây chính là lòng tin anh dành cho em, nhưng em vẫn lo sợ, sợ trong lòng anh em vốn chẳng có chút địa vị, căn bản không đáng để anh quan tâm, cho nên em đánh cược với Vũ Linh, cược anh cuối cùng sẽ đi tìm em. Thật may, em đã thắng rồi.” Nói đến câu cuối, Nghiêu Cửu tỏ ra hết sức cao hứng.

“Nếu đến cuối anh vẫn không đi tìm em?” Vuốt ve khuôn mặt Nghiêu Cửu, Quan Mân Y nhìn được sự bất an trong mắt hắn, nhưng không nhịn được muốn biết kết cục khác kia.

“Chắc là sẽ tuyệt vọng đến chết mất, nhưng nhất định em sẽ không buông tha anh. Nếu đã yêu anh đến thế, em chắc chắn sẽ nghĩ ra cách khiến anh phải yêu em như em đã yêu anh.” Nghiêu Cửu nở nụ cười đầy vẻ tinh nghịch.

“Thật bá đạo.” Khẽ cười hai tiếng, Quan Mân Y bất đắc dĩ lắc đầu.

“Giờ biết cũng chậm rồi, dù sao anh tuyệt đối không thể rời khỏi em nữa đâu.” Nghiêu Cửu hùng hồn tuyên bố.

“Quên đi, dù sao anh cũng không định rời xa em.” Mỉm cười hôn lên môi Nghiêu Cửu, khuôn mặt Quan Mân Y bừng sáng đầy vẻ hạnh phúc.

“Mừng em trở về.”

“Ừ, em đã về rồi.” Nhấn sâu nụ hôn, Nghiêu Cửu mơ hồ đáp lại.

Mặt trời chiếu rọi xuống người bọn họ, hai bóng dáng nơi mặt đất chậm rãi hợp thành một.

————————————-

TT_TT Cuối cùng cũng hết..