Thượng Phong kiếm tích

Chương 3: Thượng Phong kiếm tích Chương 3


Sau ngày hôm đó chàng dường như cảm thấy nàng bỗng trở nên gần gũi hơn, tuy nàng vẫn không nói gì nhiều nhưng ít ra vẫn không lạnh nhạt như trước..
Hôm nay đúng giờ ngọ nàng lại đến mang cơm và thuốc cho chàng , nhìn thì mọi chuyện cũng chẳng có gì thay đổi nhưng thật ra ánh mắt hai người đã chú ý đến đối phương nhiều hơn một chút, không khí trong phòng đang rơi vào trầm mặc thì bỗng chàng lên tiếng “ ta nghĩ vết thương của ta đã đỡ đi phần nào..có lẽ một hai ngày nữa là có thể rời khỏi đây được rồi..không biết ý nàng thế nào ?”
Vừa nói chàng vừa quan sát biểu hiện trên mặt nàng , không hiểu sao bây giờ chàng rất quan tâm đến điều đó , nhưng chỉ thấy nàng im lặng một chút rồi ngước mắt nhìn chàng “ những ngày qua ta đã suy nghĩ kỹ..từ nhỏ ta đã ở đây cùng với sư phụ, bây giờ rời đi ta thật sự không muốn hơn nữa ta lại là một cô gái bình thường đi theo chàng chỉ thêm vướng bận ..vả lại chuyện lần trước cũng không thể trách chàng , ta biết chàng làm vậy chỉ vì có phần áy náy và vì ân tình mà ta đã cứu chàng mà thôi..”
Nghe xong những lời nàng nói chàng cảm thấy có gì đó không đúng “ sao nàng lại nghĩ vậy , ta chưa từng nghĩ vì trả ơn mà ta phải làm vậy lại còn hôm đó chính ta đã mạo phạm nàng , không phải chúng ta đã đồng ý rồi sao ..hơn nữa...” chàng ngập ngừng một chút rồi nói tiếp “ nàng là thân nữ nhi , ta đã nhìn thấy thân thể nàng chẳng lẽ ta không nên chịu trách nhiệm..thế chẳng phải ta chỉ là một tên vô lại hay sao ?”
“ ý ta không phải vậy, xin chàng chớ hiểu lầm..” nàng từ tốn nói trong giọng điệu không mang theo một chút căng thẳng nào “ vì từ nhỏ đã được sư phụ dạy bảo nghiêm khắc nên hôm đó buộc miệng đã nói ra..chứ ta không muốn ép chàng chuyện gì hết”
Nghe vậy Thượng Phong liền nhìn thẳng vào mắt nàng “ ta không hề cho rằng mình bị ép buộc ...ta không nhận mình là một chính nhân quân tử nhưng nếu bản thân đã mạo phạm nàng thì ta sẽ không chối bỏ..”
“ chàng đừng lo về điều đó..ý ta đã quyết , đợi đến khi chàng khỏe lại có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào..” nói rồi nàng quay bước bỏ đi , bỏ lại chàng đứng đó..lòng chàng thầm nghĩ có lẽ là bản thân chưa đủ tốt nên nàng mới từ chối cùng chàng thành hôn chăng, cũng có thể từ nhỏ nàng đã lớn lên ở đây nên bây giờ rời đi có lẽ nàng không muốn ..đêm hôm đó chàng đã không ngủ được , cứ trằn trọc suốt đêm đến sáng hôm sau chàng quyết định rời đi ..
Chàng đã tìm gặp nàng trước khi đi , bởi vì chàng muốn xác nhận lại một lần nữa , chàng không muốn cứ như vậy mà ra đi nhưng đổi lại chỉ là một lời lạnh nhạt từ nàng “ ta sẽ cho tiểu Ngữ đưa chàng ra khỏi đây”
Nghe vậy chàng chỉ quay đi , bước được vài bước chàng bỗng dừng lại rồi mở miệng “ đa tạ ơn cứu mạng của nàng ..suốt đời này Lăng Thượng Phong ta cũng sẽ không bao giờ quên” nói rồi chàng bước đi mà cũng không quay đầu lại
Vậy là chàng đã đánh giá cao bản thân mình quá rồi nàng vốn dĩ không giống những cô gái khác, trong lòng chàng nghĩ không vì ơn cứu mạng của nàng thì chàng cũng đã cảm mến nàng mất rồi , không vì nàng xinh đẹp mà còn là vì ở nàng có một cái gì đó rất đặc biệt , từ ngày đầu tiên gặp nàng chàng đã như bị thôi miên , trong tâm trí lúc nào cũng là hình dáng của nàng thế nên hôm đó khi thấy nàng bên dòng thác chàng đã không muốn xoay người đi...
Thở dài một hơi chàng bỗng bước thật nhanh , tiểu Ngữ đưa chàng đi một đoạn đến cửa cốc thì nó đứng lại, vài ngày trước cứ nghĩ muốn rời khỏi đây chắc phải leo lên đỉnh núi nhưng không ngờ lại có một con đường khác dẫn ra bên ngoài ...chân bước đi nhưng rõ là lòng chàng không hề muốn, trực giác như mách bảo có điều gì đó , dừng bước chân nhìn về phía trước chỉ thấy có một hàng cây rất dài , nếu bây giờ không quay lại chỉ sợ khi chàng bước vào khu rừng này thì phải thật sự rời đi...

Đăng bởi: