Thượng Phong kiếm tích

Chương 12: Thượng Phong kiếm tích Chương 12


Lúc này Thượng Phong và Hạo Kiếm Hoành hai người chia nhau cùng đánh xe ngựa, vì đường còn xa nên bọn họ quyết sẽ đi không nghỉ, chuyện này đối với Thượng Phong thì không sao vì từ nhỏ chàng đã theo sư phụ tu luyện pháp lực nên giấc ngủ đối với chàng như có như không , thiết nghĩ Hạo Kiếm Hoành cũng vậy, nhưng những nữ tử trong xe ngựa chắc cũng khá mệt rồi, hôm nay đã là ngày thứ ba từ khi bọn họ rời đi, bây giờ trời đã sụp tối , thế là bọn họ quyết định cùng tìm một quán trọ dừng lại nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó họ thuê năm phòng , mỗi người ở một phòng , vì đi đường mệt nên ai cũng muốn sớm về phòng nghỉ ngơi , lúc này Thượng Phong có vẻ hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng mở miệng nói “ Hạo huynh ta cảm thấy vì an toàn hay là chúng ta chia ra canh gác ..ý huynh thế nào?”
Hạo Kiếm Hoành liền đồng ý gật đầu “ ta cũng có ý này..vậy để ta đứng gác nửa đêm rồi sau đó Lăng huynh sẽ tiếp tục”
Thế là đêm hôm đó cả hai cùng chia ra đứng gác , vì năm phòng của bọn họ nằm sát nhau nên chỉ cần đi tới đi lui là có thể quan sát hết tất cả, đến nửa đêm không cần Hạo Kiếm Hoành đánh thức Thượng Phong đã tỉnh dậy bước ra.
Sau khi Hạo Kiếm Hoành đã quay về phòng , Thượng Phong đứng quan sát một hồi , cảm thấy xung quanh bốn bề yên lặng, không gian thật vắng lặng , lơ đãng nhìn xung quanh ánh mắt chàng bỗng dừng lại căn phòng của nàng , thiết nghĩ chắc giờ này nàng đã ngủ lâu rồi, nhớ lại những ngày qua ngày nào cũng được nhìn thấy nàng, nàng vẫn vậy , vẫn lạnh nhạt và thờ ơ với những chuyện xung quanh nhưng từ khi nghe được những lời nàng thốt ra đêm hôm đó thật khiến cho chàng không khỏi vui mừng, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần , tuy vậy bọn họ lại không hề nói gì với nhau, và những người khác dường như cũng không biết là họ từng quen biết nhau.
Sáng hôm sau bọn họ lại tiếp tục lên đường, bây giờ đến lượt Thượng Phong đánh ngựa, lúc dìu các nàng lên , cả Hạo Lục Quyên và Lạc Tuyết Cẩm đều tỏ vẻ ngại ngùng chỉ có mỗi Lạc Băng là sắc mặt không đổi nhưng lại không từ chối
“ để ta giúp nàng..” Thượng Phong đưa tay nhìn nàng bằng một ánh mắt khác lạ
Chỉ thấy nàng cũng nhìn lại chàng nhẹ gật đầu , điều này không khỏi làm cho Hạo Kiếm Hoành bất ngờ.
Lúc cầm tay nàng đỡ lên , cảm giác thật khó tả, chỉ có mình nàng Thượng Phong mới có cảm giác như vậy , khẽ mỉm cười , chàng quay người ngồi trên cỗ xe, để các nàng yên vị rồi mới khởi hành .
Đoạn đường này còn khá xa, bây giờ bọn họ đã đi thật sâu vào rừng núi , bốn bề đều là rừng cây rậm rạp, um tùm, lâu lâu lại nghe tiếng chim hót , thú kêu.
Đi được một đoạn , Thượng Phong bỗng dừng lại, thấy lạ Hạo Kiếm Hoành liền tiến lại hỏi “ Lăng Huynh có gì sao ?”
Chỉ thấy chàng hơi nhíu mày nói “ hình như đằng trước có người đánh nhau, ta còn cảm nhận được một luồng ma khí xung quanh..chúng ta nên cẩn thận”
Nghe vậy Hạo Kiếm Hoành liền đưa mắt nhìn xung quanh, im lặng lắng nghe , đúng là phía trước đang có âm thanh giao đấu “ Lăng huynh chúng ta có cần đến đó xem đã xảy ra chuyện gì hay không”
“ Hay là Hạo huynh hãy ở lại đây để ta lại đó xem thế nào” Thượng Phong tỏ ý muốn đi một mình vì chàng sợ sẽ có nguy hiểm bất ngờ
Hạo Kiếm Hoành có phần hơi do dự một chút nhưng vẫn đồng ý, sau khi Thượng Phong rời đi Hạo Kiếm Hoành nhìn xung quanh lần nữa , cảm thấy có chút bất an..
Lúc này Thượng Phong tiến lại gần mới phát hiện thì ra đó chẳng phải ai khác chính là sư đệ và sư muội của chàng, ngay lập tức , chàng đạp nhẹ lên thân ngựa , vù một cái đã phi thân đến giữa trận chiến, vừa thấy chàng hai người kia cũng đồng loạt lên tiếng “ đại sư huynh”.
Chỉ trong vòng vài chiêu thức chàng đã phá giải được vòng vây, nhận ra kẻ cầm đầu chính là Hắc Ma Tước , thuộc hạ dưới trướng của Ma Vương Liệt Hoả, nhưng sao hắn lại giao đấu với sư đệ và sư muội của chàng chứ, chuyện này cần phải làm rõ mới được. Chưa kịp mở miệng thì Hắc Tước kia đã lên tiếng trước “ Lăng Thượng Phong , lại là ngươi, lần trước ở Đạo Thiên Nhai đã để cho ngươi đả thương lần này ta nhất định sẽ giết ngươi rửa hận”
Trong lời nói của hắn mang đầy vẻ hận thù nhưng lại không làm cho Thượng Phong chàng đây có một chút nao núng hay sợ hãi “ Vậy ta xin sẵn sàng tiếp đón”
Nghe những lời này mắt Hắc Tước càng thêm giận dữ, không nói thêm lời nào nữa, hắn liền hiện nguyên thân là một con chim với bộ lông vũ màu đen to lớn, vung cánh một cái liền bay đến vồ lấy Thượng Phong , nhưng chàng đã né được móng vuốt của hắn, lách người qua bên trái , vung chưởng đánh ngay vào phần hông của hắn một cái, liền thấy hắn chao đảo, nhanh như chớp, hắn vung cánh bay lên trời, chưa dừng lại ở đó, hắn liền nhào tới , Thượng Phong liền nhún người bay lên không trung,vừa lúc đó tiếng của Hạo Kiếm Hoành cất lên “ Lăng huynh đỡ kiếm..” thì ra Hạo Kiếm Hoành vì không yên tâm nên đã tiến lại xem sao, thấy Thượng Phong đang giao chiến với một con Hắc Tước rất lớn trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc nên đã ngay lập tức phóng thanh kiếm luôn mang theo bên người cho Thượng Phong
Thượng Phong liền bay tới nhanh như chớp đã cầm được thanh kiếm trong tay, xoay người hai vòng chàng chém thẳng vào phần cánh bên trái của hắn, khiến nó như muốn đứt lìa ra, máu chảy đầm đìa, có lẽ vì vết thương quá nặng nên khiến hắn chao đảo , ngã xuống đất một cách nặng nề..hiện trở lại hình người , máu đã chảy từ cánh ta hắn xuống đất lan ra một mảng khá lớn, nhưng thay vì đau đớn kêu la hắn lại nghiến răng nghiến lợi nói “ Lăng Thượnng Phong ta thề nhất định có một ngày sẽ chính tay giết ngươi”
Nói rồi hắn cùng đồng bọn đã biến mất trong một làn khói đen..lúc này trên tay Thượng Phong cũng đã bị thương , nhưng chàng lại không quan tâm đến chuyện đó , vội đi lại phía sư đệ và sư muội “ sao hai người lại ở đây..rốt cuộc đã xảy ra chuyện g?”
Sư đệ chàng chưa kịp lên tiếng thì tiểu sư muội Đường Ngọc Nhi của chàng đã nhào đến ôm chàng khóc lóc kể lể “ đại sư huynh, muội rất nhớ huynh..vì huynh rời đi lâu quá nên khiến muội rất lo lắng ..muội đã..đã cùng nhị sư huynh đi tìm huynh khắp nơi” vì từ nhỏ đã được các sư huynh trong môn nuông chiều nên nàng hay có tính nhõng nhẽo, nàng cái gì cũng không sợ nhưng chỉ sợ mỗi đại sư huynh này thôi
“ muội có bị thương hay không..nhưng tại sao lại giao chiến với bọn chúng” chàng đẩy nàng ra rồi nhìn hỏi
Nàng chỉ bĩu môi thút thít “ muội không sao..cũng tại bọn chúng hết..sau khi bọn muội xuống núi, thì bị bọn chúng phát hiện là đệ tử của Thượng Chân truyền môn, bị chúng theo dõi đến đây còn muốn truy sát bọn muội nữa..” nói đến đây nàng lại ấm ức “ nếu lúc nãy không có đại sư huynh chắc muội và Nhị sư huynh đã..đã..”
“ ta đã hiểu rồi..Ngọc Nhi ngoan nào, đừng nhõng nhèo nữa”lại đẩy người nàng ra một chút quay lại nhìn nhị sư đệ của chàng “ sao đệ lại dẫn Ngọc Nhi đến đây ..sư phụ có biết chuyện này không”
Sư đệ chàng chưa kịp trả lời thì sư muội Ngọc Nhi của chàng đã vội lên tiếng “ là muội nan nỉ nhị sư huynh dẫn muội đi , huynh đừng trách huynh ấy, hơn nữa sư phụ cũng biết chuyện này mà”
Chỉ thấy nhị sư đệ chàng nhìn nhìn tiểu sư muội không nói gì nhưng ánh mắt có gì đó, Thượng Phong cảm thấy nghi ngờ trong lòng “ muội đừng gạt ta nếu thật sự sư phụ mà biết đã không để muội rời đi”
Lúc này tiểu sư muội chàng không dám nói dối nữa “ thật ra sư phụ không hề biết chuyện này chỉ tại muội lo lắng cho đại sư huynh quá nên đi tìm huynh thôi..xin huynh đừng giận muội mà” vừa nói nàng ta vừa cầm cánh tay chàng lắc lắc
Chàng thật là hết cách mà, ai bảo thường ngày chàng lúc nào cũng nuông chiều vị sư muội này chứ..haizz thở dài một hơi chàng nhìn nàng ta nhíu mày nói “ thôi được rồi lần này ta bỏ qua nhưng không được tái phạm nữa..”
Thế là sau khi bọn họ hàn huyên tâm sự , Thượng Phong quyết định sẽ dẫn theo họ cùng lên đường vì thiết nghĩ Hắc Ma Tước sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy , vì an toàn của sư đệ và sư muội chàng cách duy nhất là đưa họ cùng đi, để sau khi tìm được tuyết liên chữa bệnh cho thành chủ phu nhân , chàng sẽ cùng với bọn họ trở về Trùng Vương sơn.


Đăng bởi: