Thượng Phong kiếm tích

Chương 20: Thượng Phong kiếm tích Chương 20


Lại nói đến bọn người Hạo Kiếm Hoành, sau khi chứng kiến Thượng Phong và Lạc Băng bị rơi xuống vách núi, Hạo Kiếm Hoành và Lạc Tuyết Cẩm đã tìm kiếm khắp nới mà vẫn không được gì , đến cuối cùng bọn họ quyết định xuống chân núi hợp mặt với những người còn lại để giúp tìm kiếm tiếp, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tung tích gì , khiến ai trong họ cũng lo lắng hết mức nhất là sư muội của Thượng Phong , sau khi nghe vậy nàng ta như đứng ngồi không yên , nước mắt thì rơi lã chã vừa than thở vừa trách móc “ đại sư huynh, đại sư huynh ..huynh đang ở đâu Ngọc Nhi rất lo cho huynh..huynh có nghe muội nói không , huynh trả lời muội đi..huhu”
“ Ngọc Nhi à muội đừng khóc nữa, ta nghĩ đại sư huynh sẽ không sao đâu ..không phải từ trước giờ dù có bất cứ chuyện gì huynh ấy cũng bình an vô sự đó sao” tuy nói vậy nhưng trong lòng Từ Trạch Khiêm lại bất an vô cùng, vốn bản thân người sư đệ này lâu nay vẫn rất yêu mến vị tiểu sư muội này đây , hôm nay nhìn nàng khóc đến thương tâm như vậy nói sao không khỏi đau lòng được chứ ..vì bản thân yêu thích nàng từ lâu mà không dám bày tỏ nên chỉ biết lẳng lặng đi theo , vì chuyện đó mà chàng ta không đắn đo suy nghĩ khi cùng đưa nàng rời khỏi núi Trùng Vương .
Vừa lúc bọn họ đang cố tìm dưới chân núi thì nghe một tiếng động lớn , âm thanh nghe như là có gì đó vỡ ra từ trong lòng núi, những hòn đá to nhỏ rơi từ trên cao xuống , cây cối đều rung chuyển nghiêng ngã...cảnh tượng thật giống như một trận lỡ núi , thấy vậy Hạo Kiếm Hoành vội cất giọng thật to “ mọi người hãy cẩn thận , hãy tìm chỗ trống mà đứng , hình như trên đỉnh núi có cái gì đó thì phải..”
Lời vừa nói xong tất cả họ đều ngước mắt nhìn về phía đó, chỉ thấy có một ánh sáng chói loá phát ra và một tiếng nổ lớn như tiếng sấm sét giữa bầu trời đầy tuyết gió, rồi ngay lập tức bọn họ trong thấy hai thân ảnh từ từ hiện ra sau vầng sáng ấy ..đó không ai khác chính là Thượng Phong và Lạc Băng
Hạo Kiếm Hoành cố quan sát lại lần nữa thì phát hiện hình như Thượng Phong đã bị thương , tuy vậy ánh mắt chàng ta vẫn vô cùng bình tĩnh , trên tay lại còn cầm một thanh kiếm nhìn như rất cổ xưa..
Sau khi hai người bọn họ bình an đứng trên mặt đất, Thượng Phong mới thu tay buông người Lạc Băng ra, lúc này chàng thở ra một hơi , tay cầm thanh kiếm chống thẳng đứng xuống đất , người chàng bây giờ đang ở trong tư thế quỳ ngồi , có lẽ vết thương trên lưng làm chàng rất đau đớn, chân mày lưỡi mác nhíu lại , mồ hôi đã vịn ra hai bên thái dương , tuy vậy Thượng Phong vẫn cố sức gắng gượng đưa nàng rời khỏi nơi đó..
Thấy vậy Lạc Băng vội ngồi xuống bên cạnh chàng ân cần thăm hỏi “ chàng không sao chứ, có phải vết thương trên lưng trở nên nặng rồi đúng không ?”
Thượng Phong không trả lời mà chỉ im lặng nhìn nàng rồi nhẹ lắc đầu “ ta không sao , nàng đừng lo” lời vừa nói ra hai mắt chàng đã nhắm lại thật chặt , cả người đổ nhào vào người Lạc Băng, những người bên cạnh nhìn thấy cảnh này không khỏi lo lắng , Hạo Kiếm Hoành liền đỡ người chàng lên xe ngựa , sau đó định nhờ Lạc Băng xem thương tích cho chàng ..
Khi này thanh kiếm vẫn cắm xuống đất , sư đệ Từ Trạch Khiêm của chàng định nhấc lên mang theo nhưng dường như chuyện này là quá khó khăn, Trạch Khiêm chỉ cảm thấy thanh kiếm này như nặng ngàn cân , đến nhấc lên cũng không đủ sức thì sao có thể sử dụng nó để chiến đấu được chứ, thấy vậy Hạo Kiếm Hoành cũng bước đến xem thử, và quả thật không một ai trong số họ đủ sức làm chuyện này ...
Lúc này sư muội Ngọc Nhi của chàng bước từ trên xe ngựa xuống , vì lúc nãy thấy Thượng Phong như vậy thật khiến nàng ta vô cùng lo lắng nên một mực ở bên chăm sóc cho chàng, thấy mọi người sao còn lằn nhằn mãi chẳng đi nên định bước xuống giục bọn họ, không ngờ chỉ thấy bọn họ đang loay hoay làm gì đằng kia, thật không hiểu nổi mà.
“ chúng ta còn chưa đi sao ?” Giọng nàng có vẻ bực dọc khi thốt ra
“ Ngọc Nhi chờ chút đã thanh kiếm này không ai nhấc nổi , đại sư huynh đã cất công mang nó ra bên ngoài thì chúng ta không thể để nó lại đây được” tuy nói vậy nhưng nếu không ai có thể nhấc nó lên được ngoại trừ đại sư huynh thì phải làm sao đây, Từ Trạch Khiêm thầm nghĩ
“ hay là để ta thử..” Lạc Băng vừa nói thì tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn nàng
“ nhưng cô nương không có nội lực làm sao có đủ sức nhấc nổi thanh kiếm này chứ” người vừa nói chẳng ai khác chính là muội muội của Hạo Kiếm Hoành , Hạo Lục Quyên.
Lạc Băng chưa kịp đáp lời thì Hạo Kiếm Hoành đã lên tiếng “ hay cứ để cô ấy thử xem sao”
Nói rồi Lạc Băng bước lại gần, tay nàng liền chạm lấy chuôi kiếm, như có một sức mạnh khôn lường đang lan tỏa từ thanh kiếm truyền đến tay và toàn thân nàng , nhắm mắt lại nàng từ từ dùng sức nhấc nó lên , thật bất ngờ , nàng đã thật sự nhấc nó lên khỏi mặt đất ..nàng đã làm được cái chuyện mà hai người nam nhân ở đây không làm được, những người có mặt khi chứng kiến cảnh này đều không khỏi bất ngờ, không ngờ một cô gái chân yếu tay mềm , không một chút nội lực như nàng lại có thể nhấc nổi một thanh kiếm nặng ngàn cân như vậy, chuyện này đúng là kỳ lạ mà..
Sau khi mang theo thanh kiếm ấy lên đường, bây giờ bọn họ đang trên đường trở về Lạc Vương Thành , vì trong lúc rơi xuống vực thẳm Lạc Băng đã kịp giữ lại đóa tuyết liên mà họ đã dày công cực khổ tìm kiếm bao lâu nay..




Đăng bởi: