Thượng Phong kiếm tích

Chương 22: Thượng Phong kiếm tích Chương 22


Hiện giờ đã ngày thứ tư , vết thương trên lưng Thượng Phong đã đỡ phần nào , có lẽ máu bầm đã tan bớt nên giờ chàng có thể vận khí , lưa thông kinh mạch toàn thân , lúc này bọn họ đã thuê thêm một cỗ xe ngựa nữa, vì lo vết thương tái phát nên sư muội chàng nhất quyết muốn chàng được nghỉ ngơi không thì lại động đến vết thương, thật ra lúc đầu Thượng Phong không đồng ý cho lắm, nhưng vì nghĩ lại, nếu có thể tận dụng ít thời gian riêng tư với Lạc Băng thì cũng không phải là không tốt, nói vậy chứ chớ hiểu lầm , thật ra mỗi lần như vậy nàng chỉ xem xét vết thương một chút , rồi lại bắt mạch kê thuốc chứ chả làm gì .. một cô nương như nàng thì làm sao Thượng Phong dám suy nghĩ đến những chuyện đi quá giới hạn được chứ..thở dài một hơi nhìn ra bên ngoài , bây giờ bọn họ đã đi được một đoạn khá xa, nơi này phong cảnh vô cùng đẹp, núi non hùng vĩ, những tán cây xanh mượt, thoang thoảng còn ngửi thấy mùi thơm của hoa rừng, nhắm mắt lại định thần ..lại suy nghĩ đến một chuyện
Chẳng là hôm trước lúc sư muội chàng vào thăm, có nói lúc chàng bất tỉnh, Lạc Băng chính là người cầm được thanh kiếm đó ..chuyện này kể ra cũng lạ, nàng không hề biết võ công, sao lại có đủ nội lực để nhấc được một thanh kiếm như thế với lại sức mạnh của nó khôn lường như vậy sao nàng lại có thể chịu nổi ...nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy chuyện này có nên hỏi nàng hay không, tính nàng ít nói trước giờ, có thể đến cả nàng cũng không biết là tại sao , nếu mở miệng hỏi , liệu nàng có cho rằng chàng đa nghi không
Haizzz..nghĩ thôi cũng cảm thấy bất ổn, khó khăn lắm nàng mới chấp nhận đoạn tình cảm này của chàng , thôi thì cứ cho là nàng cũng là một trong những người có duyên với thanh kiếm đó đi ..nghĩ vậy chàng nhẹ mỉm cười, từ lúc biết nàng đến giờ chàng đã cười nhiều hơn trước, lúc trước chàng không hay quan tâm nhiều đến chuyện người khác, chỉ là nếu có người nào gặp nguy hiểm chàng sẽ không nghĩ ngợi mà giúp đỡ, lại chưa bao giờ nghĩ nhiều đến một người nữ nhi nào , chàng nhận thấy bọn họ cùng lắm chỉ giống như Ngọc Nhi, sư muội của chàng nhưng Lạc Băng lại khác, nàng còn ít nói hơn cả chàng, luôn luôn lạnh nhạt, lại không hay tỏ vẻ e thẹn như những cô gái khác, chắc có lẽ điều đó đã làm chàng có cảm nhận khác về nàng chăng..cuối đầu lại mỉm cười, bây giờ chàng đã quyết định đợi sau khi cứu được Thành chủ phu nhân , chàng sẽ đưa nàng cùng quay về núi Trùng Vương rồi sau đó sẽ thưa chuyện với sư phụ, xin người được thành thân với nàng.
Đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng nghe một tiếng động lớn bên ngoài, cỗ xe loạn choạng xoay mấy vòng , tiếng ngựa hí inh ỏi vang lên , biết là đã xảy ra chuyện chẳng lành , Thượng Phong liền vén rèm nhanh bước ra ngoài chỉ thấy một tảng đá thật lớn nằm chắn ngang giữa đường, liếc mắt thấy bên kia vẫn bình an chàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Sư đệ chàng lúc này vẻ mặt có vẻ hoảng sợ quay đầu hỏi “ đại sư huynh không biết tảng đá này từ đâu lại rơi từ trên cao xuống, bây giờ chúng ta tính thế nào đây ạ”
Gương mặt Thượng Phong vẫn vô cùng bình tĩnh “ đệ đừng lo , để ta xem sao” bây giờ tuy vết thương vẫn chưa khỏi hẳn , nhưng đi lại đã không còn trở ngại , trong nháy mắt chàng đã đứng trên mặt đất, không nhanh không chậm tiến lại phía tảng đá , Hạo Kiếm Hoành cũng rất nhanh đi đến xem thế nào, cả hai quan sát thấy xung quanh bốn bề yên tĩnh , rừng núi mênh mông , đường đi trống trải sao lại có một tảng đá lớn ngàn cân thế này nắm chắn giữa đường chứ, rõ là đã có người muốn chặn bước chân bọn họ lại mà.
Đúng lúc đó bầu trời bỗng có một luồng mây đen kịt, gió nổi lên như giông bão sắp kéo đến, Thượng Phong híp mắt chờ đợi rốt cục là đã xảy ra chuyện gì..
Nhưng qua một hồi lâu vẫn không thấy điều gì xảy ra , không giữ được kiên nhẫn Thượng Phong lớn tiếng “ rốt cục là cao nhân phương nào xin hãy ra mặt đừng núp ló như vậy ..Thượng Phong ta xin được thỉnh giáo”

Đăng bởi: