Thượng Phong kiếm tích

Chương 25: Thượng Phong kiếm tích Chương 25


Khi quỷ vương vừa biến mất Thượng Phong một tay cầm kiếm một tay chống xuống đất, từ miệng phun ra một ngụm máu , thấy vậy những người khác liền chạy nhanh về phía chàng.
“ Thượng Phong huynh , huynh không sao chứ” người lên tiếng đầu tiên là Hạo Kiếm Hoành, chàng ta nhìn Thượng Phong bằng ánh mắt vô cùng lo lắng
Thượng Phong liền ngước mặt lắc đầu “ ta không sao, đa tạ Hạo huynh”
Sư muội chàng liền đưa tay đỡ lấy tay Thượng Phong , ánh mắt lo lắng nhìn chàng “ đại sư huynh, Ngọc Nhi rất lo cho huynh, bây giờ huynh cảm thấy thế nào rồi” nhìn huynh ấy như vậy khiến cô thật quá đau lòng.
“ muội đừng quá lo lắng..ta không sao đâu” nói lời này nhưng ánh mắt chàng lại ngước nhìn một nữ nhân khác, chỉ thấy nàng ta đứng đó im lặng , ánh mắt sâu thẳm như hồ nước , chàng liền không kìm được mở miệng “ không biết Lạc Băng cô nương có thể giúp ta xem vết thương một chút được không”
Nàng biết đó không phải là một lời yêu cầu mà chính là điều chàng muốn, đưa mắt nhìn chàng im lặng một chút rồi nàng liền gật nhẹ đầu .
Trong xe ngựa không gian không lớn mà cũng không nhỏ, Thượng Phong ngồi đó , miệng còn dính chút máu , hai mắt thì nhìn nàng đăm đăm, thần sắc có phần hơi lạnh lẽo ..
Nàng đưa tay cầm chiếc khăn lau từ từ nơi khoé miệng của chàng , trong chốc lát màu trắng của chiếc khăn đã bị dính một mảng đỏ, đột nhiên tay nàng dừng lại , hai mắt rũ xuống , trầm mặc nói “ chàng có thể hứa với ta một chuyện được không ?”
Thượng Phong đưa mắt nhìn nàng hỏi “ chuyện gì nàng nói đi” thật ra lúc nãy không hiểu sao thấy nàng đứng đó , sắc mặt không biểu lộ một chút lo lắng gì ,đã khiến chàng cảm thấy có phần thất vọng .
“ từ nay chàng đừng mạo hiểm như vậy nữa , có chuyện gì hãy nghĩ đến an toàn của bản thân trước có được không” nàng từ tốn mở miệng , ánh mắt buồn bã nhìn chàng
Nghe vậy Thượng Phong mỉm cười , thì ra nàng rất lo lắng , quan tâm đến chàng, chỉ vì tính nàng ít nói nên mới vậy “ nàng đang lo lắng cho ta sao?” Chàng đưa ánh mắt dò hỏi nhìn nàng
“ lúc nãy khi thấy chàng bị thương ta đã rất lo lắng , ta không muốn chàng lại gặp thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa, ta...” lời chưa nói hết Thượng Phong đã ôm nàng vào lòng , thì thầm vào tai nàng “ ta hiểu rồi , ta hứa với nàng từ nay ta sẽ không để nàng phải lo lắng nữa”
Hai tay nàng từ phía sau từ từ đưa lên , định ôm chàng nhưng không hiểu sao lại thôi, nhắm mắt lại Lạc Băng nghĩ nếu khoảnh khắc này có thể dừng lại thì hay biết mấy,giữa trời đất này chỉ có mỗi hai người thì tốt biết bao...nhưng tất cả chỉ là nếu như , chỉ là ước muốn của riêng nàng, đó sẽ không bao giờ là sự thật, không bao giờ..

Đăng bởi: