Cảnh Thịnh Đế Tân Truyện

Chương 1: Hồ Sĩ Mạnh




Chương 1: Hồ Sĩ Mạnh

- Có giả thuyết cho rằng tổ tiên nhà Tây Sơn vốn họ Hồ ở làng Hương Cái, huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An, dòng dõi Hồ Quý Ly. Họ theo chân Chúa Nguyễn vào lập nghiệp miền Nam khi chúa Nguyễn vượt Lũy Thầy đánh ra đất Lê - Trịnh tới Nghệ An (năm 1655). Ông cố của Nguyễn Huệ tên là Hồ Phi Long vào giúp việc cho nhà họ Đinh ở thôn Bằng Châu, huyện Tuy Viễn, tức An Nhơn, cưới vợ họ Đinh và sinh được một trai tên là Hồ Phi Tiễn. Hồ Phi Tiễn không theo việc nông mà bỏ đi buôn trầu ở ấp Tây Sơn, cưới vợ và định cư tại đó. Vợ của Hồ Phi Tiễn là Nguyễn Thị Đồng, con gái duy nhất của một phú thương đất Phú Lạc, do đó họ đổi họ của con cái mình từ họ Hồ sang họ Nguyễn của mẹ. Người con là Nguyễn Phi Phúc cũng chuyên nghề buôn trầu và làm ăn phát đạt. Cũng có tài liệu cho rằng họ Hồ đã đổi theo họ chúa Nguyễn ngay từ khi mới vào Nam (đoạn trích từ Wiki). Tiếng nói của cô hướng dẫn viên du lịch kéo David về hiện tại.

David Ho năm nay 25 tuổi, mới tốt nghiệp Master ngành Vật lý học loại ưu tại đại học Massachusetts. Đây là lần đầu tiên anh đặt chân đến đất nước hình chữ S xinh đẹp – nơi chôn rau cắt rốn của cha anh. Sinh ra ở một nông trại nhỏ thuộc tiểu bang Texax, từ nhỏ David đã được cha kể lại những câu chuyện về đất nước Việt Nam cùng những hồi ức buồn của ông.

Sau ngày 30/4/1975, Hồ Sĩ Mạnh – một Đại úy quân lực Việt Nam Cộng Hòa di cư đến Hoa Kỳ. Với tấm thẻ ID card với tư cách là sĩ quan “đồng minh”, anh Mạnh được nhận vào làm việc tại một công ty bảo an. Ôm tâm lý chán chường và đau đáu nhớ về quê hương, anh suốt ngày chỉ biết thẩn thơ, thơ thẩn. Kết quả thế nào ư? Tất nhiên là bị đuổi việc. Ở cái xứ sở được gọi là “miền đất hứa” này, sự thực dụng được xem là số một. Anh lơ là làm việc, không có tinh thần đương nhiên là sẽ bị sa thải. Cầm số tiền trợ cấp trên tay, Hồ Sĩ Mạnh nghĩ mình sẽ làm gì đây? Có buồn chán, có nhớ nhà giờ đây phỏng được ích gì. Trước tiên là phải kiếm cách làm no cái bụng trước đã. Thế nhưng, nơi đất khách quê người, mình biết làm gì đây? Biết tìm ai để nương tựa đây? Ngồi trong tiệm thức ăn nhanh Mc’ Donal, anh cầm tờ báo trên tay, đọc mục “việc làm” rồi thở dài. “Haiz, công việc gì cũng cần chuyên môn. Mình ngoài việc cầm súng thì biết làm gì đâu. Người như mình thì chỉ biết có về quê cày ruộng thôi”. “Khoan đã... Cày ruộng ư? Không phải thằng Tom từng khoe với mình là nhà nó có một nông trại khi nó ở Việt Nam sao? Giờ mình qua đây, sao không hỏi thử nó xem có cách nào giúp mình không. Tên đầy đủ của nó là gì nhỉ? À, là Thomas Jefferson”. Uống vội tách café dở dang, Mạnh chạy vội đến bưu điện, tra thử cái tên Thomas Jefferson ở thị trấn Austin. “Trời đất, ở Austin có đến 24 người mang tên Thomas Jefferson. Kiểu này phải gọi từng người thôi”. Gọi đến người thứ 19, ở đầu dây bên kia vang lên tiếng người phụ nữ:

- Alo... Nhà Jefferson nghe... Xin hỏi ai ở đầu dây?

- À... À... Cô làm ơn cho hỏi, đây có phải là nhà của Thomas Jefferson không ạ? Đại úy Thomas Jefferson, phục vụ ở Việt Nam...

- Ý anh là Tom à? Tôi là Marrian, em gái của anh ấy. Anh muốn tìm anh ấy à? Anh ấy hiện không có ở nhà. Anh có gì muốn tôi nhắn lại không?

- À, không có gì. Tôi mới từ Việt Nam qua đây. Có chút việc tôi muốn nhờ anh ấy. Cô có thể cho tôi xin cái địa chỉ hay không? Tôi sẽ đến gặp anh ấy luôn.

- ...

- À, tôi biết hỏi ngay địa chỉ thì chắc là bất tiện lắm...

- Ồ không có chi đâu. Chỉ là anh ấy phải đến cuối tuần sau mới về. Hay là đến cuối tuần sau anh gọi lại nhé. Đến lúc đó anh ấy sẽ cho anh địa chỉ nếu anh ấy muốn. Còn bây giờ thì... Đúng là bất tiện lắm.

Thôi đành vậy, gác máy, Mạnh nghĩ thôi thì để tuần sau gọi lại. Trong thời gian này mình cứ đến Austin rồi đợi đến cuối tuần thôi. Nghĩ vậy, Mạnh bắt chuyến xe bus đi đến Austin. Anh có thể bắt xe lửa hay đi máy bay cho nhanh. Thế nhưng nghĩ lại, trong túi chỉ còn hai tờ 100$, đi máy bay hay xe lửa thì đến nơi lấy gì mà bỏ vào bụng đây. Thôi thì đi xe bus, đằng nào thì đi từ Cali đến Texax cũng không quá xa. Vả lại, xem như mình đi du lịch, ngắm cảnh đường phố vậy.
Sau hai ngày, cuối cùng cũng đến được thị trấn Austin. Anh thuê phòng trong một Motel ở tạm. Đến cuối tuần, anh lại gọi đến nhà Tom.

- Alo... Làm ơn cho tôi gặp Tom...

- Vâng, tôi đây. Xin hỏi ai ở đầu dây đấy?

- Lạy Chúa... May mắn thật... Tôi đây... Sĩ Mạnh đây... Trung đoàn 19... Việt Nam đây. Anh có nhớ tôi không?

- Ồ... Hóa ra là cậu à? Tuần trước cậu có gọi đến đúng không? Thật tiếc, khi đó tôi có ít việc. Thủ tục giải ngũ ấy mà. Cậu tìm tôi có việc gì không?

Mạnh kể lại hoàn cảnh của mình hiện tại. Anh cũng không quên nhắc đến việc mình cô đơn như thế nào ở xứ người. Rằng anh hy vọng Tom có thể giúp mình kiếm một việc nào đó phù hợp.

- Anh may mắn rồi đấy. Tom nói. Ông già tôi càu nhàu suốt. Công việc ở nông trại ông làm không xuể. Mà tôi, cậu biết rồi đấy, việc nhà nông nó ghét tôi. Tôi chỉ thích cầm bút, viết báo thôi. Cậu cứ đến đây làm cho nhà tôi, việc ăn ở thì... Thôi... Cứ ở đây luôn.

- Tạ ơn Chúa. Thật không có cậu, tôi không biết phải làm thế nào nữa.

- Không có gì. À, quên mất. Nhắc trước, không được léng phéng với Marrian, em gái tôi đâu đấy. Con bé mới học xong trung học thôi. Lính tráng thì tôi còn lạ gì cái tính trăng hoa.

- Ồ, đương nhiên. Thân tôi bây giờ còn lo chưa xong, nói gi đến... Cậu cho tôi địa chỉ đi.

Cuối cùng, Mạnh cũng có được nơi nương tựa và chỗ làm. Bản tính người Việt chăm chỉ, cần cù. Đấy là điều mà ai cũng biết. Anh nhận được nhiều khen ngợi của ông Jefferson, cha của Tom. Ông nói, cái gì anh cũng tốt cả, khỏe mạnh, chăm chỉ. Thế mà có một điều không tốt. Marrian ấy mà. Rõ ràng Tom có nhắc trước, rằng chớ có đụng đến. Thế mà, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Mạnh đã trúng tia sét từ cô gái. Rồi ba tháng sau, họ bắt đầu yêu nhau. Đến năm 1980, Mạnh cưới Marrian và chuyển ra riêng ở một nông trại nhỏ gần đó. David ra đời sau đó hai năm, và tiếp theo là hai cô em gái sinh đôi Jessica và Betty.

Từ những ngày còn rất nhỏ, David và hai cô em gái đã được cha kể rất nhiều về Việt Nam. Mạnh cũng chịu khó tìm về những cuốn tạp chí nói về lịch sử Việt Nam, viết bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt. David cảm thấy rất tò mò. Nhớ hồi ấy, những năm 80, cộng đồng người Việt mê mệt với những bộ phim kiếm hiệp và lịch sử của Hongkong. Cậu thắc mắc, lịch sử Trung Quốc hay thế, lịch sử của Việt Nam cũng rất hay. Thế mà phim lịch sử của Trung Quốc lại được dựng thành phim trong khi Việt Nam lại không có. Cậu quyết định, cậu sẽ cố gắng học hết Master, sau đó sẽ về thăm Việt Nam trước khi bắt đầu cho sự nghiệp của riêng mình. Cậu chia sẻ nguyện vọng này với cha. Mạnh rất vui và còn nói: “Trước khi con đi, ba sẽ cho con biết một bí mật”.