Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 43: Địch Nhân Trong Số Mệnh




Tôn Lập toát mồ hôi, Tô Tiểu Mai lại cười vang: “Đại nương khen đúng lắm, tiểu điệt sẽ nhắc với Yêu Yêu Lục.”

Nàng ta quyết tâm gây thù với Yêu Yêu Lục.

...

Đại Tùy kinh thành, Thiên tử quan.

Thiên tử quan đối xứng với Đại Tùy hoàng thành, với thủ đoạn của tu chân giả xây dựng trong hai năm thì quy mô và khí thế không kém gì thiên tử hoàng thành.

Đại Tùy thiên tử ấm ức nhưng đành chấp nhận Thiên tử quan đại biểu cho thế lực mới, dần ngang với hoàng quyền rồi sẽ vượt qua.

Mộ Dung Hoành Đạt theo A Tổ nhiều năm, tư chất cao, thành ái tướng tâm phúc thì được dồn nguồn lực, một năm trước đột phá Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, trở thành chân nhân lão tổ.

Lúc đó Đại Tùy mới ổn định, A Tổ cần một vị cường giả tọa trấn nên Mộ Dung Hoành Đạt thành Đại Tùy Thiên tử quan quan chủ, thống lĩnh toàn bộ ma tu ở đây.

Ở Đại Tùy còn tam vị chân nhân lão tổ nữa, có hai người thậm chí còn đạt đệ nhị trọng, cảnh giới cao hơn Mộ Dung Hoành Đạt nhưng phải ngoan ngoãn phục tùng, ai bảo người ta là tâm phúc của tiểu vương gia.

Thống lĩnh Đại Tùy, sự vụ rất nhiều nhưng việc Tôn Lập trở về là đại sự với Mộ Dung Hoành Đạt.

“Đại nhân, Tôn Lập về mà chúng ta không phản ứng, e khó ăn nói với tiểu vương gia...” Một thủ hạ tâm phúc nhắc nhở.

Hai năm trước. Trước Kim Phong Tế Vũ lâu, Phú nhân vương dốc hết tinh duệ mà không ngăn được Tôn Lập, tuy vì nhiều nguyên nhân nhưng ai cũng hiểu gã tuy cảnh giới không cao, nhưng chiến lực phi thường.

Hai năm sau gã đột nhiên về, cảnh giới đại tăng, thủ hạ hiểu rõ dù Mộ Dung Hoành Đạt cũng phải cân nhắc xem động thủ với gã thì thắng được mấy thành.

Mộ Dung Hoành Đạt đặt ngọc giản xuống, cười nhạt: “Đương nhiên phải có phản ứng. Bất quá, Điền Anh Đông không phải đang về sao?”

Thủ hạ cả kinh: “Đại nhân...”

Mộ Dung Hoành Đạt cầm ngọc giản: “Điền đại thiên tài muốn tự giải quyết, lại tự tin quay về, bản tọa không thành toàn không xong.”

Thủ hạ không dám nói gì nữa: “Vâng.”

Khác với khi xưa, giờ không ai cho là Điền Anh Đông có thể đánh bại Tôn Lập.

Mộ Dung Hoành Đạt để Điền Anh Đông đấu với Tôn Lập là định mượn đao giết người!

Phản đồ đến đâu cũng không được hoan nghênh.

Thủ hạ cúi đầu: “Vậy... Thuộc hạ lập tức truyền lệnh cho các cấp cung quan, không được xuất thủ...”

Mộ Dung Hoành Đạt cười: “Đâu được? Điền Anh Đông về rồi. Chúng ta nên cổ vũ.”

Thủ hạ hiểu ngay: Đấy là định triệt hạ Điền Anh Đông, dù y sống sót dưới tay Tôn Lập cùng thân bại danh liệt.

“Thuộc hạ hiểu, lập tức truyền lệnh cho các cấp cung quan, tạo thanh thế cho Điền Anh Đông.”

Mộ Dung Hoành Đạt nhạt giọng: “Đợi khi Điền đại thiên tài xong đời, bản tọa mới xuất thủ, không thì sao thể hiện được bản lĩnh của bản tọa?”

...

Ma tu lập tức tuân lệnh Mộ Dung Hoành Đạt, các cấp cung quan bắt đầu thổi phồng Điền Anh Đông, rằng Thần Hoang đạo tu chân thiên tài sẽ về Đại Tùy quyết chiến với Tôn Lập. Thậm chí thế tục giới cũng chú ý.

Thu Thảo xã không ngốc, cũng có ngay đối sách, biến trường đối quyết này thành trận chiến giữa “Dũng giả” và “Phản đồ”.

Mộ Dung Hoành Đạt do dự, y biết Điền Anh Đông không phải đối thủ của Tôn Lập, Điền Anh Đông thua, Thu Thảo xã sẽ huênh hoang được một thời gian, y cân nhắc rồi quyết định án binh bất động.

Điền thôn trưởng cũng nghe được lời đồn của ma tu thì lại ngông cuồng, vỗ bàn mắng: “Ngu xuẩn, toàn kẻ ngu xuẩn! Ai đó nói vài câu là tin? Con ta là thiên tài! Thiên tài thật sự! Phế vật như Tôn Lập so sao được! Hừ, mặc kệ các ngươi là ai, lão tử nhớ hết rồi, khi nào con ta về giết Tôn Lập, sẽ thanh toán với các ngươi!”

Dân Liên Hoa Đài thôn lại đổi thái độ.

Bọn Tôn Lập vẫn cứ tu luyện.

Về Đại Tùy, gặp người nhà, tảng đá trong lòng tất cả được trút bỏ, những ngày này họ gặp nhau, làm quan, nhiệt nhiệt náo náo, tâm cảnh nhẹ nhàng, tu hành cũng sái thoát.

Giang Sĩ Ngọc vốn đã Đạo nhân cảnh đệ thất trọng điên phong, đột phá tại Liên Hoa Đài thôn thành Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng!

Tô Tiểu Mai thuận lợi từ Đạo nhân cảnh đệ lục trọng thành đệ thất trọng.

Những người khác chưa đột phá nhưng không còn lâu nữa.

...

Điền Anh Đông từ Quỷ Nhung thảo nguyên về thẳng Đại Tùy, dọc đường ma tu cực kỳ phối hợp, linh thạch hết là được bổ sung, đơn dược hết thì tặng đơn dược. Ngọn lửa trong lòng y cháy rực, khiến linh trí bị che mờ.

Tối mười ngày sai, ráng chiều bị ánh tàn dương nhuộm đỏ màu máu, cháy lên như lửa trong ngực y.

Y đứng ngoài Liên Hoa Đài thôn, nhìn tiểu thôn trang, vị trí nhà y là một đống đổ nát.

Lửa giận càng dâng lên khiến y không thể khống chế.

Những hình ảnh sau khi rời Liên Hoa Đài thôn hiện về.

Mọi không vui đều có bóng dáng Tôn Lập!

“A - -”

Y gầm lên, quang mang xung thiên, mây gió cuồn cuộn trên núi, ngưng tụ thành cơn bão!

Khí thế Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng như đê vỡ nuốt chửng tiểu sơn thôn.

“Điền Anh Đông ta về rồi!”

Giọng nói vang lên như sấm nổ, lướt qua ngọn cây trong tiểu sơn thôn khiến lá rụng rào rào.

Tôn Lập đang đả tọa mở mắt ra: “Hừ, uy phong thật.”

Bọn Giang Sĩ Ngọc nhìn bóng người trên núi, không hiểu nổi: “Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng mà thôi, lấy đâu ra tự tin để uy phong thế nhỉ?”

Có đến một nửa chúng nhân cảnh giới thấp hơn Điền Anh Đông nhưng đều trải qua những gì tồi tệ nhất, đối diện siêu cấp cảnh cường giả rất nhiều lần, tâm cảnh hơn xa tu sĩ đồng cấp - - Điền Anh Đông lúc này “khoa trương” còn hơn chân nhân lão tổ!

“Tôn Lập, ra chịu chết!”

Giọng nói vang khắp tiểu thôn rồi hóa thành sóng xô vào Tôn gia.

Tôn gia vốn chỉ mấy gian phòng, bọn Giang Sĩ Ngọc đến thì xây thêm nhà gỗ, vươn lên tận lưng núi.

Thanh quang nhàn nhạt dấy lên đập tan sóng âm.

Tôn Lập đứng ở cửa, nhìn Điền Anh Đông trên núi.

Giang Sĩ Ngọc hào hứng: “Y không đáng cho ngươi xuất thủ, hay để ta?”

Bạch miêu nằm sau nhà nheo mắt, Giang Sĩ Ngọc tỏ rõ mùi vị yêu tộc khiến nó mềm nhũn.

Trong mấy đỉnh gần đó ẩn tàng người Thu Thảo xã và Thần Hoang đạo. Họ không lộ diện, chích chỉ mong trận túc mệnh chi chiến này hấp dẫn.

Điền thôn trưởng chạy ra gọi to: “Mau giết phế vật này báo cừu cho vi phụ!”

Tôn Lập nhíu mày, xem có nên đập chết lão thất phu kia không, dù gì y và Điền Anh Đông đã không thể hòa giải, thôi thì thêm luôn “thù giết cha”.

Nhưng gã đổi ý vì có lựa chọn khác.

Sau lưng Điền Anh Đông rừng rực linh quang hỏa diễm hóa thành quang mang thần dực ba mươi trượng khiến y như thần minh giáng thế. Y từ đỉnh núi lao xuống thôn, đứng trên ngọn cây.

Cách hai năm lại gặp Tôn Lập, bao nhiêu ganh ghét, phẫn nộ, cừu hận đều bạo phát, Điền Anh Đông cảm giác mình sắp đạt nguyện vọng, nên cười: “Không ngờ, Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, được, giết ngươi ở cảnh giới này thì không ai nghi ngờ ta nữa!”

Hai năm tại Thần Hoang đạo, y được chiều chuộng nên lợi lộc không nhỏ.

Trong quang mang thần dực là bốn nhất phẩm pháp khí!

Một cái chuông vàng khắc tứ tượng thần văn, khẽ lắc là kim sắc ba văn dấy lên, đi qua đâu là cây cối và đá núi nát vụn!

- - Nhất phẩm thượng pháp khí Tứ tượng ma linh!

Một cái bát cơm vỡ liên tục lóe ánh tím, ngưng tụ thành chín dải sáng, quét nhẹ là huyết vân cũng tan đi!

- - Nhất phẩm trung pháp khí Ma khiếu cổ bát!

Ngọc thiềm đi xì như mực xuất hiện, há miệng là oán khí ngút trời phun ra, quỷ binh giương nanh múa vuốt xông tới.

- - Nhất phẩm trung pháp khí Ngự quỷ âm thiềm!

Bích lục ngọc phù có chín mặt, mỗi mặt triện khắc vô số kim sắc ma văn cỡ hạt gạo, ma văn trông như ma trùng bò trên ngọc phù!

- - Nhất phẩm thượng pháp khí Quỷ cổ kinh văn!

Từ lúc vào Thần Hoang đạo, Điền Anh Đông chưa bào giờ toàn lực xuất thủ. Y biết hoàn cảnh nên giữ sức.

Hôm nay y dốc hết sức ra!

Y quá hận Tôn Lập, chỉ mong hạ được đại địch.
Tôn Lập giơ tay, có hai mươi tám đạo kim ti huyền ảo rủ xuống.

Mỗi đạo kim sắc ti mang hàm chứa pháp tắc, hai mươi tám đạo pháp tắc là toàn bộ của gã.

Hai mươi tám là hợp với tinh tú, huyền diệu thâm ảo vô cùng.

Quanh Điền Anh Đông hình thành một “Quy tắc kết giới” mà Tôn Lập khống chế được, dù nhất phẩm pháp khí, Chân nhân cảnh tu vi, đối diện quy tắc cũng vô lực.

Điền Anh Đông xuất thủ khí tượng vạn thiên nhưng bị giữ cứng lại.

Tôn Lập nhìn quanh, nhặt vỉ ruồi làm bằng lông đuôi ngựa trên cối xay, mẹ gã vẫn dùng để đập ruồi. Tối mấy hôm nay, trưởng bối nhà Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai cùng tới, mẹ gã không cần dùng thứ này đuổi muỗi nữa.

Cái vỉ ruồi của gã gõ vào đầu Điền Anh Đông.

Vỉ ruồi giáng xuống, tròng mắt Điền Anh Đông càng lúc càng lớn nhưng không thể đảo con ngươi.

“Chát!”

Óc Điền Anh Đông như trái dưa thối vỡ vụn, máu và óc tứ tung.

Điền thôn trưởng tối sầm mắt mũi, ngất đi.

Tôn Lập không hề thương xót, lựa chọn hay hơn của gã là để Điền thôn trưởng đầu bạc tiễn đầu xanh - - lão thất phu này hại mẹ gã ốm một trận, gã không đời nào bỏ qua.

Tôn Lập ném vỉ ruồi, hai mươi tám đạo quy tắc nghiền nát âm thần của Điền Anh Đông.

“Các ngươi nói đúng, tự tin của y đúng là không hiểu được.”

Tiểu thôn trang lặng ngắt như tờ.

Tất cả quá đơn giản. Dù trước đó tu sĩ Thu Thảo xã ca ngợi Tôn Lập nhưng thôn dân vẫn khó chấp nhận, ai ngờ hai bên cách biệt đến thế, Điền Anh Đông trông có vẻ hoành trang mà bị Tôn Lập dùng vỉ ruồi đập chết!

Không ít người ban đầu mùa quáng theo Điền thôn trưởng chèn ép Tôn gia. Tôn Lập về rồi, thấy chúng tu sĩ Thu Thảo xã nói thì chủ động giao hảo với Tôn gia, sau này ma tu tạo thế, họ lại xa lánh Tôn gia. Thể hiện rõ vai trò gió chiều nào che chiều ấy, giờ càng hoảng sợ.

Thôn dân sợ đến quên cả run rẩy, trốn sau cửa cứng người như cọc gỗ.

Các tu sĩ há hốc miệng. Túc mệnh chi chiến bắt đầu đúng như họ dự liệu, Điền Anh Đông dốc bài tẩy, uy thế bất vô cùng.

Kết quả lại khiến họ cả kinh, Tôn Lập chỉ cần một chiêu, thậm chí không dùng pháp khí, chỉ bằng vỉ ruồi bẩn thỉu là đập chết Điền Anh Đông.

Họ không biết hai mươi tám đạo kim sắc ti mang là gì, chỉ biết kết quả có vẻ hoạt kê này nói rõ cách biệt trời bể giữa hai người.

Túc mệnh chi chiến? Đùa hả. Điền Anh Đông cũng xứng?!

Đấy là ý nghĩ của mỗi tu sĩ.

Yêu Yêu Lục biết hai mươi tám đạo kim sắc ti mang là gì, há hốc miệng, nhớ lại lúc gã dễ dàng phá được linh văn trận trang, nàng ta hiểu ra, sắc mặt càng khó coi, do dự có nên mượn cớ “tìm Tiểu Đản” để đi theo gã hay không.

Tôn Lập về, Sùng Dần cười cười giơ ngón cái: “Hảo tiểu tử, bá khí!”

Sùng Bá lạnh lùng nhìn thi thể Điền Anh Đông: “Phản lại sư môn, đáng kiếp!”

Võ Diệu cười to, hào khí can vân: “Tiểu tử, có cảm ngộ gì có?”

Tôn Lập thành khẩn: “Có!”

“Nói đi!”

“Tinh hà chân giải thiên hạ đệ nhất, đạt Hiền nhân cảnh, dưới Chân nhân là vô địch! Đạt Chân nhân cảnh, dưới Chí nhân cũng vô địch!”

...

“Chát!”

Mộ Dung Hoành Đạt thất thần, ngọc giản rơi xuống.

“Chỉ dùng một chiêu!?”

Thủ hạ cung kính: “Chỉ dùng một chiêu.”

Mộ Dung Hoành Đạt vịn vào bàn đứng lên, tuyệt đối không ngờ sự tình thành thế này.

Y hi vọng Điền Anh Đông chiến bại bị giết, nhưng thua như thế thì không ngờ.

Tôn Lập ở trong hạt khu của y thì là trách nhiệm của y. Phú nhân vương hạ lệnh “bắt sống”, Điền Anh Đông chiến bại, y xuất thủ bắt Tôn Lập thì sẽ khiến Phú nhân vương vừa ý.

Nhưng Tôn Lập như thế...

Mộ Dung Hoành Đạt thật không dám chắc mình bắt sống được Tôn Lập.

Thủ hạ của y đích xác còn chân nhân lão tổ khác nhưng đối diện một Hiền nhân cảnh đệ tam trọng mà y còn phải gọi về thì dù thắng cũng mất mặt.

Thủ hạ cũng chấn kinh, không dám quấy nhiễu Mộ Dung Hoành Đạt, cứ đợi một bên.

Sau nửa canh giờ, Mộ Dung Hoành Đạt mới cân nhắc xong, nghiến răng: “Đến Phúc bảo các, lấy bảy viên Huyết thần tử lai! Thông tri cho Thần sách thất vệ chuẩn bị, bảy ngày nữa cùng bản tọa xuất chinh!”

Thủ hạ nghe đến “Huyết thần tử” thì giật mình.

Mộ Dung Hoành Đạt ngồi trong thư phòng, mục quang ngốc trệ, thần tình này xuất hiện ở một vị chân nhân lão tổ thì quả hiếm có.

Dù lúc nào thì cảnh giới cao áp chế cảnh giới thấp cũng là thiết luật, nhưng thiết luật này không thể không phá, Mộ Dung Hoành Đạt trên đường thành chân nhân lão tổ ít nhất hạ được năm đối thủ cảnh giới cao hơn.

Nhưng Tôn Lập... Mộ Dung Hoành Đạt vẫn thấy là một quái thai, hoặc dùng từ thích hợp hơn: Tuyệt thế thiên tài!

Một chiêu giết được Điền Anh Đông khiến những lời đồn “túc mệnh chi địch” thành trò cười, khiến Mộ Dung Hoành Đạt nhận rõ nguy hiểm băng lãnh!

Chân nhân lão tổ hùng mạnh nhưng cũng trí tuệ và cẩn thận. Không có hai ưu điểm này tất chết lâu rồi, sao tu luyện nổi đến Chân nhân cảnh?

Mộ Dung Hoành Đạt cực kỳ cẩn thận, tuy không thể gọi vị chân nhân lão tổ kia cùng xuất chinh La Mi sơn, nhưng y cần tăng cường thực lực.

Huyết thần tử không phải đơn dược, mà là nội đơn của Huyết điệt nghìn năm.

Huyết điệt là đê cấp linh thú, linh trí cực thấp nhưng sống tới nghìn năm, hút máu vô số sinh linh thì nội đơn chứa khí huyết chi lực đáng sợ, là linh đơn xung quan.

Chỉ là khí huyết chi lực này thường khiến tu sĩ mê say, dùng để xung quan kỳ thực hung hiểm, không đến vạn bất đắc dĩ thì không ai dùng.

Bảy viên Huyết thần tử này là nửa năm trước, quét sạch một cư điểm sau cùng của Bạn Hổ trai thì tìm được, vẫn để trong Phúc bảo các của Thiên tử quan.

Mộ Dung Hoành Đạt dùng tới bảy viên Huyết thần tử, hiển nhiên muốn xung kích Chân nhân cảnh đệ nhị trọng, mạo hiểm tăng tiến cảnh giới rồi giao chiến với Tôn Lập!

...

Mặt biển xanh biếc, nối với chân trời thành cảnh đẹp say lòng người.

Trên không, sao và mặt trời tranh nhau tỏa sáng rực rỡ.

Đấy là một bán đảo vươn mình vào biển, tạo cảm giác tựa hồ không chỉ đơn giản thế mà tiến sâu vào Tinh Thần chi hải!

Vân Phá Hạc đã đạt Chân nhân cảnh, cao hơn một trượng, hùng tráng như núi mà vẫn quỳ dưới chân một người.

Người đó đứng trong kim quang xán lạn, chắp tay sau lưng, cô ngạo nhi lãnh tuấn, vượt lên thiên hạ.

Sau lưng người đó là một trăm chiến sĩ, ai nấy mạnh mẽ vô cùng, đều từ Chí nhân cảnh trở lên, đến từ Nhân tộc, yêu tộc, thú tộc, La sát, vũ nhân, dực nhân, cự nhân...

Thượng cổ bách tộc!

Mỗi chiến sĩ đều cưỡi ma huyết quỷ long, trận dung này dù tiến vào tinh hải cũng vô địch!

Đội quân đáng sợ này, chỉ cần người trong kim quang hạ một mệnh lệnh, là san bằng mọi mục tiêu!

Sức mạnh tuyệt đối!

Nắm được lực lượng đó trong tay thì hay quá, Tôn Lập muốn xem là có được sức mạnh vô địch đó, gã chuyển góc độ nhìn, sau cùng thấy được gương mặt trong kim quang thì giật mình: Gã thấy chính mình!

“Tôn Lập” đó đứng trong kim quang nhìn gã cười vang, hơi giơ tay mời, eo đeo Ma nhãn cự nhận!

“Tất cả đều là của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, san bằng thiên hạ là quá dễ dàng, Thiên vực cũng phải thần phục.”

“Tôn Lập” giơi chân đá Vân Phá Hạc: “Phế vật này có là gì? Thiên vực lão bất tử mới tạm đủ tư cách làm nô tài.”

“Ngươi cũng thấy, ngươi không sở hữu bóng tối mà ánh sáng mênh mông. Sức mạnh đủ cho ngươi tiến vào tinh hải, lẽ nào ngươi không muốn?”

Tôn Lập muốn, muốn lắm!

“Đến đây, ngươi sẽ lấy được thứ thuộc về mình, đoạt được nhiều hơn nữa. Ngươi sẽ khiến thế giới này run rẩy, vui vẻ, với ngươi, tất cả chỉ có vâng lời, ngươi không phải bạo quân, ngươi có thể khiến tất cả đưa ra lựa chọn tốt nhất, để họ không gây chuyện ngốc nghếch, không phải hay lắm sao?”

Tôn Lập càng động lòng, từ từ đi về phía kim sắc quang mang.

Được nửa đường thì gã do dự, thấy có gì đó không ổn.

“Tôn Lập” khẽ mỉm cười: “Ta là một ngươi khác, đấy là sức mạnh ngươi muốn có, ngươi tu luyện cũng vì thế mà, sao còn do dự?”