Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 15: Vô lại


Chương 15: Vô lại (thượng).

Edit: Sakura Hime

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên không nói được lời nào, lại còn cố ý nhìn từ trên xuống dưới một lát, sau đó nói: “Có điều nói ngươi khắc vợ thì cũng không đúng. Hiện tại ngươi có vợ có con, hãy biết trân trọng những gì mình có đi. Đừng có mà đang ở trong phúc lại không biết phúc. Nếu không rất dễ bị giảm phúc.”

Bạch Thế Niên bị nghẹn, rồi lập tức giải thích: “Đứa bé kia là con nuôi, không phải là con ruột đâu.”

Ôn Uyển nhún vai lại không bình luận gì hết.

Khuôn mặt của Bạch Thế Niên lúc đỏ lúc trắng: “Nàng muốn dùng chuyện này làm lý do bác bỏ hôn sự, không muốn thừa nhận hôn sự này?”

Ôn Uyển hỏi lại: “Cứ như ngươi nói đi. Ta không thừa nhận đấy, ta không lấy chồng thì ngươi làm gì được? Ngươi đi nói cho tất cả người trong thiên hạ đi, ta là gả thay thôi. Đáng tiếc, ngươi đừng quên lúc đó ta đang bị thương, hôn mê bất tỉnh ở trong hoàng cung. Ngươi cảm thấy lời ngươi nói có người tin sao? Người trong thiên hạ sẽ tin tưởng hoàng thất hay tin tưởng ngươi đây?” Nói xong nàng còn không quên lấy tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc rối ở trên trán.

Ngực của Bạch Thế Niên xiết chặt: “Nàng không muốn thừa nhận cửa hôn sự này?” Nghĩ đến những lời nói của hoàng thượng và Ôn Uyển đều giống hệt nhau thì Bạch Thế Niên cảm thấy hơi hoảng hốt. Đến nước này rồi, hắn cũng không biết rốt cục Ôn Uyển nghĩ gì?

Mắt của Ôn Uyển lộ ra vẻ khinh thường: “Ngươi cảm thấy ta muốn gả cho ngươi sao? Dùng thân phận hiện giờ của ngươi, xứng sao?”

Trong mắt Bạch Thế Niên có ánh lửa: “Nàng nói ta không xứng? Nàng dám nói ta không xứng?”

“Một thứ hàng đã xài qua rồi mà cũng muốn lấy ta. Ngươi cứ mơ mộng hão huyền đi.” Ôn Uyển lạnh lùng trào phúng, thần sắc kia lại càng chân thành tha thiết.

Đột nhiên Bạch Thế Niên cảm thấy may mắn, thật sự hắn tin chắc rằng, nếu hắn đã viên phòng với Thích thị và sinh con thì cả đời này hắn và Ôn Uyển không bao giờ có khả năng nữa. Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên chậm rãi nói: “Tuy ta cưới Thích thị làm thiếp nhưng cho tới bây giờ chưa từng chạm vào nàng ta. Sau khi kết hôn với nàng thì ta chưa từng chạm vào một nữ nhân nào cả. Ta đồng ý với nàng, cả đời này sẽ chỉ nhìn một mình nàng. Ta thực hiện lời hứa của nàng. Sáu năm này ta không có bất kỳ nữ nhân nào hết.”

Ôn Uyển sửng sốt rồi lại mỉa mai nói: “Nói hay hơn cả hát. Con của ngươi là mọc từ dưới đất lên sao? Có phải ngươi nguyện đeo nón xanh không? Nói dối không biết ngượng.”

Bạch Thế Niên thở phào một hơi: “Vừa rồi ta đã nói nhi tử không phải là của ta, là nhận nuôi thôi, không phải ta sinh ra. Người ở biên quan ai cũng biết, chuyện này không phải giả.” Tại sao khi hắn đối mặt với Ôn Uyển thì lại không có chút lòng tin thế?

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên từ đầu đến chân rồi bắn ra một câu: “Ngươi bị thương cho nên mới không thể nhân đạo được…”

Bạch Thế Niên tức giận đến nỗi muốn nôn ra máu, lập tức ôm người vào lòng.

Ôn Uyển kinh ngạc mười giây đồng hồ. Không nên trách Ôn Uyển phản ứng chậm chạp vì thực ra đã nhiều năm rồi chưa từng có người lớn mật dám đối xử với nàng như thế. Ôn Uyển kịp phản ứng lại thì phiền muộn muốn thổ huyết. Vừa rồi nàng còn cảm thấy hắn tiến bộ không ít, không nghĩ tới vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dạng sắc lang như cũ. Tại sao mỗi lần gặp người này nàng đều bị chiếm tiện nghi. Ôn Uyển giận dữ hét lên:” Võ Tinh!”

“Dám can đảm mạo phạm quận chúa. Chết.” Võ Tinh giận dữ, dám ở chỗ này bất kính với quận chúa. Kiếm của Võ Tinh đâm tới Bạch Thế Niên, vừa ra tay thì là sát chiêu.

Bạch Thế Niên nghe thấy Ôn Uyển hét nhưng cũng không buông Ôn Uyển ra, thậm chí còn không thèm tránh thế kiếm ám sát đang tới, hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Chưa từng nghe nói vợ chồng thân mật lại nói cái quỷ mạo phạm gì. Đi ra ngoài!!!”

Tất cả những lời vừa rồi của Võ Tinh chỉ đều là phô trương thanh thế, hắn cũng biết chuyện trước kia, đừng nói giết, hắn không dám làm bị thương Bạch Thế Niên. Võ Tinh nghe thấy lời nói của Bạch Thế Niên thì lập tức thu kiếm.

Võ Tinh nhìn thấy mặt Ôn Uyển đỏ bừng lên nhưng không có phản bác gì. Võ Tinh không biết nên phản ứng thế nào, hai bên đang nhìn nhau, tình huống hiện tại nơi này thế nào đây? Hắn ở chỗ này hình như là thừa thãi rồi, có lẽ nên đi ra ngoài.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển muốn nói chuyện liền kề tai nàng thổi khí:” Vợ! Nếu nàng không nói chúng ta là vợ chồng, không bảo hắn lui ra thì ta sẽ nói cho bọn họ biết, uh…” Cái từ ừm này tràn đầy uy hiếp.

Thính lực của Võ Tinh là số một. Hắn nghe rõ mấy lời đó liền vội vàng cúi đầu. Hắn không ngờ hai người họ thực động phòng rồi. Động phòng rồi thì làm sao không thể gả. Cho nên Võ Tinh coi như mình không mang lỗ tai, chờ Ôn Uyển phân phó.

Ôn Uyển cả kinh nghẹn họng mà nhìn trân trối, không biết phải phản ứng ra sao nữa. Loại thủ đoạn hạ lưu này mà hắn có thể thẳng thừng lấy ra uy hiếp. Rốt cục nàng đã biết tại sao hắn có thể đánh thắng trận rồi. Hoàn toàn là dựa vào việc không muốn sống và không biết xấu hổ đấy. Ngươi nghĩ xem, con người ngay cả mạng cũng không cần thì chẳng phải là thiên hạ vô địch sao? Còn có thể không đánh thắng trận sao?

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên vừa giận vừa tức, không thể quay đầu được mà nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, yên tâm, hắn ta sẽ không làm gì ta đâu. Ta và hắn có chuyện cũ cần bàn bạc.”

Võ Tinh vừa nghe xong thì lập tức lui ra, lúc đi ra trong lòng còn nói thầm: Tại sao quận chúa không lấy chồng chứ? Tuy Bạch Thế Niên có hơi bá đạo nhưng mạnh hơn mấy kẻ tiểu bạch kiểm kia nhiều.

Sau khi Bạch Thế Niên thấy Võ Tinh lui ra thì không quên liếm hai cái ở bên tai Ôn Uyển, mập mờ nói:” Tiểu hồ ly! Nàng vẫn trước sau như một, thật đáng yêu.”

Mặt Ôn Uyển đã thành công đỏ lên, vùng vẫy hai cái thì lại phát hiện Bạch Thế Niên giam cầm nàng rồi. Bạch Thế Niên cảm nhận sự mền mại ở trước ngực thì không nhịn được nói thẳng ra: “So với sáu năm trước thì lớn hơn rất nhiều rồi. Cũng không biết cái bớt kia có dài theo không?”

Ôn Uyển định mở miệng ra mắng thì miệng đã bị chặn rồi. Bởi vì thiếu không khí nên mặt nàng đỏ bừng.

Qua nhiều năm như vậy, Ôn Uyển đã quen duy ngã độc tôn. Hôm nay, thậm chí có người trắng trợn ăn đậu hũ của nàng, thoáng cái ngốc trệ, quên cả phản ứng luôn.

Ôn Uyển một mực ngẩn ra đến khi có một đỉnh đồ vật thô giáp nóng rực chạm vào đùi nàng. Ôn Uyển phẫn nộ muốn tru lên liền chợt nhớ bên ngoài còn có người, hiện tại không thể để cho người bên ngoài biết rõ rốt cục thái độ của mình như thế nào? Đành thấp giọng rít gào nói:” Bạch Thế Niên! Ngươi là tên khốn khiếp, ta muốn giết ngươi:” Ôn Uyển thực sự rất tức giận, tên khốn này đúng là động vật chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ. Với cái bộ dạng này thì làm sao hắn có thể giữ được trong sáu năm. Chắc tình báo có giả dối hoặc là người này giấu quá sâu. Với cái bộ dạng này mà có thể thủ sáu năm sao?

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển có phản ứng lớn như thế thì cười rất đắc ý. Nhưng hắn vẫn còn biết đây là nơi nào nên cười không lớn tiếng chỉ nhỏ giọng nói ra: “Thế này nàng đã tin tưởng ta rất bình thường chưa? Nếu không tin chúng ta có thể tiếp tục.”

Mặt Ôn Uyển đỏ bừng lên, tên khốn này, tên khốn này là Bạch Thế Niên thủ thân như ngọc, không gần nữ sắc mà bên ngoài nói sao? Nếu không phải tình báo sai thì chắc bị quỷ nhập vào người rồi.

Ôn Uyển bỏ qua những suy nghĩ này, cảm thấy mất mặt a, cứ bị kiềm chế như vậy. Sao nàng ở trước mặt tên hỗn đản này đều bị ăn thiệt thòi liên tục vậy, toàn bị chiếm tiện nghi. Ôn Uyển không muốn bị người bên ngoài nghe thấy nên đành phải căm hận nói: “Bạch Thế Niên! Ngươi khốn kiếp. Ngươi dám đùa giỡn lưu manh với ta?”

Bạch Thế Niên rất vô tội nói: “Rõ ràng là nàng nói ta không thể nhân đạo, hiện tại ta chứng minh với nàng ta là người nam nhân rất bình thường. Cho nên nàng không thể trách ta không tôn kính nàng. Đây là biện pháp nhanh nhất.”

Ôn Uyển bị nghẹn luôn. Nhiều năm như vậy đều là người khác nghe lời nàng, không ai bất kính với nàng cả. Không nghĩ tới, hôm nay lại đụng phải một tên lưu manh vô lại. Không đúng, là một tên phúc hắc.

Bạch Thế Niên không tiếp tục chơi trò xỏ lá nữa mà dùng bàn tay tràn đầy vết chai dày vuốt khuôn mặt mền mại của Ôn Uyển làm cho Ôn Uyển đau.

Trước khi Ôn Uyển nổi giận thì Bạch Thế Niên đã ôm Ôn Uyển vào trong lòng rồi thì thào nói: “Vợ à! Sáu năm rồi, sáu năm rồi đấy. Mỗi ngày ta đều mơ thấy tình cảnh này, mỗi lần trong mộng đều nhìn thấy nàng nhưng khi tỉnh lại thì thấy trống rỗng. Hôm nay, rốt cục không cần phải nằm mơ rồi. Vợ à ta thật sự rất nhớ nàng, hôm nay có thể ôm nàng thật giống như nằm mơ vậy.”

Ôn Uyển nghĩ đến lúc trước nàng cho rằng Bạch Thế Niên đã chết, nằm mơ thấy ác mộng, mộng thấy Bạch Thế Niên đến tạm biệt nàng. Nói cho nàng biết, hắn luôn luôn nhớ nàng. Nghĩ tới những thứ này thì tay Ôn Uyển run run và cũng không hề phản kháng nữa. Tùy ý để Bạch Thế Niên ôm nàng. Uốn người vào trong lồng ngực rộng lớn của Bạch Thế Niên.

Trong chốc lát Ôn Uyển nghĩ cứ thuận theo như vậy là được rồi. Cứ tiếp tục lui về phía sau thì nàng cũng rất mệt mỏi. Nhưng nhiều năm ở trong nguy cơ trùng trùng điệp điệp làm cho nàng không dám ôm tâm lý may mắn. Nếu cứ như vậy thì được rồi, cứ thuận theo Bạch Thế Niên thôi. Làm sao có thể làm thỏa mãn ông ngoại hoàng đế, làm sao có thể để cho người ngoài tin nàng mất trí nhớ. Những cố gắng phía trước sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đồ vật mà nàng muốn có không chỉ không lấy được, còn có thể chôn dấu tai họa nhầm rất lớn. Cái tai họa ngầm này một khi bộc phát thì nàng phải trả giá gấp mười lần thậm trí bỏ ra rất nhiều tâm huyết để bổ cứu, còn không đạt được hiệu quả mà mình muốn lúc trước.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển: “Chuyện ta đồng ý với nàng thì ta sẽ luôn tuân thủ. Nàng tin ta đi, ta thực sự không chạm vào Thích thị, đứa bé cũng không phải là của ta đâu. Nàng không tin thì nàng có thể đi tra xét. Đứa bé kia là con nuôi của Thích thị.”

Ôn Uyển cúi đầu, giọng nói có chút thâm trầm: “Có thể nói cho ta rõ một chút, rốt cục chuyện gì xảy ra? Đến cùng khi mê sảng ta đã nói những gì?” Ôn Uyển rất bi phẫn, lúc ấy rốt cục nàng nói những gì nha. Ngày thường uống rượu say nàng chưa bao giờ nói mê mà. Ngày ấy tính tình bộc phát nên mới nói nhảm nhiều như vậy sao?

“Nàng nói, chỉ cần ta không phản bội nàng, không thích nữ nhân khác, không cưới nữ nhân khác làm vợ, cả đời ở bên nàng, chỉ cần ta có thể làm được thì nàng sẽ đối xử tốt với ta cả đời. Nàng còn nói, vợ chồng chúng ta phải yêu thương đối phương một đời một thế.” Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng khiếp sợ của Ôn Uyển thì biết rõ nàng đã quên rồi. Không nghĩ tới chuyện mình nhớ sáu năm thì nàng lại quên hết sạch.

Ôn Uyển trợn tròn mắt lên, đây quả thực là những lời nói trong lòng nàng. Ôn Uyển bỗng thấy mâu thuẫn tại sao thế này? Ý nghĩa người vợ trong cổ đại rất lớn, vợ là lấy, thiếp là nạp. Nam nhân chưa cưới vợ giống như đàn ông độc thân ở hiện đại. Con trai trưởng mới có quyền kế thừa chấn hưng gia tộc. Người này chỉ vì câu nói đùa mà kiên trì nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng gì. Mà còn kiên trì làm hòa thượng sáu năm, Ôn Uyển cảm thấy đây không phải là người bình thường có thể làm được. Nhưng mà nàng không rõ, vì sao nàng lại nói những lời này với hắn…

“Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ cầu hoàng thượng tứ hôn.” Bạch Thế Niên cho rằng Ôn Uyển đang phân vân hoàng đế có đáp ứng chuyện này hay không?

Ôn Uyển trầm mặc.

Q.6 - Chương 16: Vô lại (hạ)

Qua một hồi lâu, Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên với ánh mắt phức tạp “Bạch Thế Niên! Ta là nữ nhân rất đố kỵ, ta không chịu được những nữ nhân khác chia sẽ trượng phu của ta. Cho dù ngươi không có viên phòng cùng với Thích thị, chỉ là nữ nhân trên danh nghĩa của ngươi thì ta cũng không tiếp thu được. Trượng phu của ta chỉ có thể của một mình ta. Cho dù ngươi buộc ta kết hôn, nếu ta không gả thì ngươi cũng lấy không thành.” Trước tiên hãy nói ra yêu cầu đi đã, nhìn xem mấu chốt chịu đựng của Bạch Thế Niên ở chỗ nào.

Bạch Thế Niên không biết Ôn Uyển đang thăm dò hắn, hắn chỉ biết hiện tại mình rất phẫn nộ, hận không thể bóp chết nữ nhân này “Ta đã nói với nàng nhiều lần như vậy rồi mà nàng cho rằng ta nói nhảm đúng không? Ta nói ta không có nữ nhân khác, chỉ có một mình nàng thôi. Nếu nàng để ý Thích thị như vậy thì ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết nàng ta.”

Ôn Uyển mở to mắt ra, kinh ngạc mà ngây dại “Đó không phải là ân nhân cứu mạng của ngươi sao? Ngươi vắng vẻ người ta ba năm như một ngày, đến bây giờ còn muốn giải quyết nàng ta?” Cái tình huống gì đây, không phải nói ân nhân cứu mạng, Ôn Uyển cũng không biết Thích Lệ Nương chỉ dùng cái kế sách, còn tưởng rằng nàng ta có mối tình thắm thiết.

Ôn Uyển thật sự kinh ngạc. Suy nghĩ của Bạch Thế Niên làm cho Ôn Uyển bất khả tư nghị. Người cổ đại đặc biệt là người trong quân đội đều vô cùng giữ lời hứa. Bạch Thế Niên cứ đối sử với ân nhân cứu mạng như vậy, nếu lan truyền ra ngoài thì danh dự nhất định sẽ bị hao tổn.

Bạch Thế Niên nhìn nữ nhân cặn bã muốn tìm chết này, hận không thể hành quyết ngay tại chỗ “Ta không cần một nữ nhân đến cứu. Lúc đó ta bị buộc mới phải nạp nàng ta. Nếu nàng không đồng ý thì ta sẽ xử lý nàng ta.” Bạch Thế Niên nói xử lý cũng không phải là giết. Chỉ là não của Ôn Uyển trí tưởng tượng phong phú quá. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không nói lời nào thì có hơi giận tí, nói: “Ôn Uyển! Rốt cục muốn ta phải làm thế nào?”

Ôn Uyển nhúc nhích bờ môi cả buổi, cuối cùng cũng không nói gì cả. Nàng không biết nên nói cái gì. Được rồi, nếu như nói ra toàn bộ kế hoạch của mình mà người này không lộ ra nét vui mừng trên mặt, không làm cho người ta nghi ngờ thì mới kỳ quái đó. Chỉ có kích thích sự tức giận trong lòng hắn mới là tốt nhất, nhưng khi muốn nói lời cay nghiệt thì Ôn Uyển nhìn bộ dàng gầy gò của Bạch Thế Niên còn có ánh mắt bi thương của hắn, lại không lỡ nói thêm nữa, lời nói khó nghe chỉ làm cho hắn thêm khó chịu.

Bạch Thế Niên lẳng lặng nhìn Ôn Uyển.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không có mở lời, nhưng không ai nhượng bộ ai, toàn bộ trong phòng rơi vào trong tĩnh mặc.

“Trong lòng nàng vẫn còn có người nam nhân kia, nàng chưa có quên người nam nhân kia? Nam nhân kia là Yến Kỳ Hiên có đúng không?” đột nhiên Bạch Thế Niên hỏi ra một câu như vậy.

Ôn Uyển cả buổi không có phản ứng gì. Nam nhân nào? Đang tốt lành sao lại kéo đến trên đầu Yến Kỳ Hiên, có liên quan gì đến Yến Kỳ Hiên chứ?

Bạch Thế Niên cường hãn tuyên bố “Ta mặc kệ những suy nghĩ lý do vớ vẩn của nàng, ta cũng mặc kệ nàng có còn nhớ người nam nhân kia hay không? Chúng ta đã bái đường thành thân, nàng là thê tử của ta. Lần trước là sai sót ngẫu nhiên, khiến nàng bị thiệt thòi. Nhưng ta sẽ cầu hoàng thượng, làm lại hôn lễ cho nàng lần nữa. Ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng làm cho nàng mở mày mở mày cưới vào Bạch gia, sẽ bù đắp toàn bộ những thiệt thòi trước kia của nàng. Ta tin tưởng sau khi hoàng thượng biết thì sẽ không ngăn cản đâu. Cho nên nàng không gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải gả. Việc này không phải do nàng làm chủ.”

Ôn Uyển giật cuống họng kêu lên. Lúc này lại cố ý để cho người bên ngoài nghe thấy. Bởi vì giọng lớn quá “Này, đừng như thế chứ? Ta cũng không phải là sắc nước hương trời, tính tính thì xấu đến nỗi ngay cả chó cũng chán ghét (ngươi cũng tự biết mình đó). Truyền thuyết phú địch khả quốc bên ngoài đều là giả dối. Rốt cục người nhìn trúng ta điểm nào?” Tuy Ôn Uyển rất vui vì Bạch Thế Niên vẫn luôn chờ nàng. Nhưng Ôn Uyển lại không cảm thấy mình có mị lực lớn như thế? Đây chính là di chứng đời trước của Ôn Uyển để lại, không tin vào dung mạo mình.

Mấy người bên ngoài đều có thính lực số một. Cho nên những lời Ôn Uyển nói bọn họ đều nghe thấy rõ ràng. Mọi người nghe được Ôn Uyển kêu la ví tính tình nàng xấu đến chó phải ngại thì đều mín môi cười. Quận chúa không cần khiêm tốn như vậy đâu. Không muốn gả thì cũng không cần làm hạ thấp mình như vậy.

Bạch Thế Niên nhíu lông mày “Như nàng nói, đồng ý hứa là thiếu một khoản nợ. Cho nên, ta mặc kệ nàng nhớ hay không, nàng đã đáp ứng chuyện của ta thì nàng thực hiện đi. Ôn Uyển quận chúa được xưng tụng là lời hứa đáng giá nghìn vàng, nói được thì làm được. Nàng không thể không giữ lời.”

Ôn Uyển hừ một tiếng “Thực hiện? Thực hiện cái gì? Ta không lấy chồng đấy, người làm gì được ta. Hơn nữa, tuy lúc đó ta không biết ta nói những gì nhưng ta có thể khẳng định, nếu đã nói những lời này thì ta nhất định nói, trừ ta ra tuyệt đối sẽ không cho phép có những nữ nhân khác. Được, ngươi nói ngươi không đụng vào nàng ta nhưng nàng ta vẫn có danh phận. Như thế ngươi vẫn không làm được.”

Ôn Uyển vừa nói đề tài này ra thì khí thế Bạch Thế Niên yếu đi:” Cái đó không phải là bị bất đắc dĩ sao? Ngay tại hoàn cảnh lúc đó, ta cũng không có biện phát nào? Nhưng ta nhất định sẽ giải quyết việc này.” Lúc ấy nếu không nạp thiếp thì trên lưng sẽ gánh thanh danh vong ân phụ nghĩa. Nếu đeo thanh danh như vậy thì hắn không có tiền đồ gì hết.

Rốt cục Ôn Uyển bắt được nhược điểm của Bạch Thế Niên, làm sao có thể buông tha dễ như thế “Ngươi vô năng như thế, bị một nữ nhân tay không tất sắt buộc nạp về nhà. Ai biết tương lai ngươi còn bao nhiêu cái bất đắc dĩ phải nạp nữ nhân về nhà. Nói đến rồi nói đi, không phải tại vì ngươi vô dụng sao? Nói nhảm nhiều như vậy chỉ là cái cớ. Hừ, ta mới không cần gả cho nam nhân vô dụng,, nam nhân không bằng ta thì tất cả đều là phế vật.” Là nam nhân bình thường khi nghe được những lời như thế khẳng định sẽ phải tránh lui ba thước. Ôn Uyển muốn nhìn xem Bạch Thế Niên sẽ phản ứng như thế nào? Phải biết rằng cưới được nàng thì phải chấp nhận được những lời mỉa mai lợi hại hơn nhiều.

Bạch Thế Niên thật sự có chút thất bại rồi, có lúc hắn muốn bóp chết nữ nhân chết tiệt này ngay tại chỗ. Sao có thể cay nghiệt như vậy? Nhìn thấy vết sẹo còn không muốn lấy thuốc ra bịt lại mà dùng sức xé nó ra rồi dẫm hai chân lên. Sao hắn có thể ưu thích một nữ nhân không nói đạo lý lại tâm ngoan thủ loạt thế này?

Ôn Uyển thấy bộ dạng Bạch Thế Niên như muốn giết người nhưng có thể lại cố khắc chế chính mình. Chỉ là bộ mặt vặn vẹo mà thôi. Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên càng ngày càng âm trầm thì nghĩ rằng không thể tiếp tục giằng co nữa, sợ Bạch Thế Niên thực điên tiết lên thì phiền toái lắm. Tuy Ôn Uyển muốn thăm dò nhưng cũng không muốn động đến điểm mấu chốt của Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên hừ lạnh nói: “Luận về chơi tâm kế thì ta thua nàng nhưng luận về võ lực thì nàng nói ta không bằng nàng ư, nàng đánh thắng được ta sao?”

Ôn Uyển nghẹn luôn nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Có thể nhìn rõ sở trường của mình lại không bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của nàng, có thể cộng một điểm. Ôn Uyển lại xoay chuyển con ngươi:” Thích thị đã cứu mạng ngươi. Tại sao ngươi lại nói bị buộc? Có nội tình gì sao? Nói cho ta nghe một chút.”

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nguyện ý nói chuyện bình thường với hắn thì cảm xúc cũng dần bình phục lại.” Lúc ấy tuy ta bị trọng thương nhưng cũng không phải gần chết. Thích thị mua chuộc y quan, nói là cầm cái viên dược trân quý cho ta ăn, nói có thể cứu sống mạng ta. Những người bên cạch ta đều cảm động sự si tình của nàng với ta cho nên mới thả một bước. Ta đã sớm nói không cưới rồi, chính cô ta mặt dày mặt dạn đến chiếu cố ta một ngày một đêm trong lúc ta hoàn toàn hôn mê, rồi bỗng nhiên lại truyền ra tin hủy khuê dự của nàng ta, không cưới cũng phải lấy, còn ta thì bị oan không có chỗ kêu oan đây này.”

Ôn Uyển nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên, với bộ dạng này mà có thể làm đến chức đại tướng quân thì ông trời rất ưu ái hắn. Chẳng lẽ không biết suy nghĩ, vạn nhất nàng ta cầm độc dược thì sao? Người bên cạch vô dụng dễ tin người. Chết mười tám lần còn không biết.

Trong lòng Ôn Uyển suy tính rất nhiều nhưng trên mặt lại rất khinh bỉ nói:” Người căn bản không tin người ta, Người ta cứu ngươi một mạng, thế nhưng ngươi còn hoài nghi người khác dụng tâm kín đáo. Thích gia là thế gia tướng môn, trừ phi là thứ nữ làm sao có thể cho phép đích nữ nhà mình gả cho ngươi làm thiếp. Người ta hi sinhh lớn như vậy mà ngươi lại dùng tâm kế suy đoán người ta. Điển hình là người vong ân bội nghĩa.”

Uy Võ hầu gia, Thích gia là tướng môn thế gia, Thích gia tại biên qua tích lũy nhân mạch vài chục năm. Lúc trước phó tướng biên quan chết, Hoàng đế Nhân Khang cự tuyệt yêu cầu của Thích Tuyền, phái Bạch Thế Niên đi nhận chức phó tướng. Ba năm trước đây nghe nói hắn cưới con gái Thích gia, hoàng đế còn u ám đấy. Ông cho rằng Bạch Thế Niên và Thích gia có liên quan đến nhau. Nhưng xem xét hai năm qua hắn đánh thắng trận cho nên hoàng đế cảm thấy hắn có thể là tướng quân trọng dụng và bất động thanh sắc mà quan sát hắn.
Ôn Uyển nghĩ tới đây thì phát hiện có điều gì đó không được bình thường. Thích gia cũng không hồ đồ đến mức đó, bất kể nói thế nào đều khó có khả năng để cho đích nữ của mình gả làm thiếp được. Thế thì tất cả con gái Thích gia chắc phải nhảy vào hố trốn thôi.

Ôn Uyển rất nhanh nhạy nhưng việc này có hơi kỳ quặc, nếu Thích thị không phải là đích nữ, thì Thích gia càng có mưu đồ lớn. Đương nhiên có lẽ cả hai gộp làm một.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển cau mày thì còn tưởng rằng nàng nghĩ đến từ chối. Lập tức buông ra:” Nàng vốn chính là thê tử của ta, cùng ta là vợ chồng son, nàng còn muốn nghĩ cách gì chứ? Tuy ta biết như thế là nàng thiệt thòi nhưng cũng tại năm đó nàng chạy trốn. Nếu không thì sẽ không có chuyện này xảy ra.” Bạch Thế Niên cũng hiểu được rằng chuyện năm đó quả thực là trời đất đưa đẩy, bằng không đường đường là quận chúa tôn quý, hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng, lại không hiểu tại sao bị người ta buộc làm tân nương gả thay, nói đến thì đúng là rất ủy khuất. Thế nhưng không thể vì nguyên nhân này mà hắn lại buông tay.

Ôn Uyển hiểu rất rõ ràng, nếu không hành động lúc này thì không có cơ hội nữa, Đối với người như hắn, một khi đã xác định chuyện gì thì mười đầu trâu cũng không kéo trở lại được, hơn nữa nói gì cũng vô dụng thôi. Đương nhiên, hiện tại nếu Bạch Thế Niên nói bỏ cuộc thì Ôn Uyển là người đầu tiên đánh chết hắn đấy. Nhưng trên mặt Ôn Uyển vẫn giả bộ tức giận “Không có thương lượng?”

Bạch Thế Niên dùng giọng điệu chắc chắn để nói:” Không có thương lượng.”

Ôn Uyển tức giận trừng mắt Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên nhìn thấy cặp mắt lóng lánh, giống như làn nước mùa thu của Ôn Uyển thì bị câu mất hồn, trong lòng Bạch Thế Niên lửa nóng lại không có cố kỵ được nhiều quá. Ngay lúc đó ngậm chặt môi Ôn Uyển, làm một nụ hôn nóng bỏng.

Ôn Uyển đạp một cước vào háng hắn: “Ngươi sắc quỷ này.” Bạch Thế Niên sớm đã có chuẩn bị, thoáng cái Ôn Uyển đạp hụt.

Khóe miệng Bạch Thế Niên cong lên cười “Vợ à, cái này không thể đạp được. nếu gốc rễ con cháu bị đạp hỏng thì về sau nàng sẽ phải làm quả phụ đấy.”

Đến lúc này Ôn Uyển mới biết nàng không thể làm gì Bạch Thế Niên được. Người này chính là một tên lưu manh, còn là một đại lưu manh. Nói đạo lý với hắn là không được. Vì vậy cố gắng làm mình tỉnh táo lại rồi nói “Ngươi về đi, cho ta thời gian để ta suy nghĩ thật kỹ.”

Bạch Thế Niên nhìn chằm chằm vào Ôn Uyển, ánh mắt dứt khoát: “Ta cho nàng một ngày, ngày mai ta sẽ hướng hoàng thượng cầu thân, xin hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn.”

Con ngươi Ôn Uyển khẽ đảo “Ba ngày. Ngươi hãy cho ta ba ngày để cân nhắc.”

Bạch Thế Niên lại không chịu:” Một ngày thôi. Ngày mai hãy cho ta một câu trả lời thuyết phục. Ta không muốn đợi quá lâu. Thời gian ta ở kinh thành không dài, có thể ở cùng nhau thêm một ngày thì cũng là thêm một ngày.”

Ôn Uyển liếc Bạch Thế Niên “Đã biết rõ ép cưới chỉ làm cho ta thành quả phụ, tại sao còn muốn kiên trì? Lần sau gặp mặt thì không biết có phải là lúc tóc bạc trắng hay không?”

Bạch Thế Niên kiên định nói:” Sẽ không, trong vòng mười năm, chỉ cần triều đình có thể cung cấp hậu viện đầy đủ thì nhất định trong vòng mười năm ta sẽ ban sư về triều. Đến lúc đó ta sẽ không đi nữa, ở nhà cùng nàng và con ngồi trên kháng sưởi ấm.”

Ôn Uyển nghe xong những lời này thì rốt cục cũng bị phá rồi, không thể giả bộ được nữa. Đỏ mặt cắn Bạch Thế Niên một cái:” Chết không biết xấu hổ, ai sinh con với ngươi” Nhưng Ôn Uyển rất nhanh đã ý thức được mình lộ cảm xúc ra ngoài, cái giọng điệu này giống như tình nhân làm nũng. Ngay lập tức lấy lại phong độ “Cút! Nhanh chóng cút cho ta. Đồ lưu manh!” Từ lúc nàng đi vào thời đại này đến tận bây giờ còn chưa thua ai. Dám làm nàng thiệt thòi thì không ai có kết cục tốt. Duy nhất đụng phải cái người vô lại này, ba lần bốn lượt phải lỗ vốn. Ôn Uyển không nhìn được mà mắng lên. Choáng nha, gặp phải duyên phận quái quỷ rồi.

Bạch Thế Niên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mền mại của Ôn Uyển đỏ bừng bừng mang giận dữ thì còn quản Ôn Uyển nói cái gì, xem như hắn biết rõ, vợ hắn miệng lợi hại một ít. Hôn bẹp một cái trên mặt Ôn Uyển rồi ôm người đang xấu hổ vào trong lòng:” Nàng là vợ ta, khi thành thân xong thì phải có con rồi.”

Ôn Uyển đẩy hắn ra, nghĩ đến chuyện khác.

Bạch Thế Niên đối với thái độ lúc nóng lúc lạnh của Ôn Uyển hôm nay, thấy Ôn Uyển không có động một chút lại mắng hắn nữa, cũng không lấy chủ ý cùi bắp ra kích thích hắn. Điều này rõ ràng cho thấy Ôn Uyển có xu hướng đồng ý rồi. Liền cảm thấy có chút vui mừng. Hắn suy đoán, gây ra việc này thì đoán chừng Ôn Uyển thuận thế đáp ứng rồi. Đương nhiên sự nghi hoặc trong lòng bị hắn tự động bài trừ.

Nhìn thấy được Ôn Uyển luôn nhíu chặt lông mày, lại cảm thấy thấp thỏm không yên. Ngàn vạn lần nàng đừng có nghĩ ra chủ ý chạy trốn nữa. Lại nói, thật ra hắn rất sợ Ôn Uyển. Không phải hắn yếu đuối vô dụng mà tại chủ ý của Ôn Uyển rất hại người. Làm cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, cuối cùng nàng còn tỏ vẻ vô tội, cái gì ta cũng không biết, một bộ dạng ngây thơ thiện lương, chỉ làm cho ngươi thổ huyết. Hắn đã cảm nhận được nên không muốn bị tiếp nữa.

Ôn Uyển thấy sự thấp thỏm không yên nơi đáy mắt Bạch Thế Niên thì không khỏi bật cười. Người này lại sợ mình, ha ha phát hiện ra cái này làm cho nàng rất vui vẻ. Thật ra vừa rồi Ôn Uyển cũng nghĩ đến, có nên lộ một chút cho Bạch Thế Niên biết hay không? Nhưng hiện tại thấy Bạch Thế Niên như vậy thì quyết định không nên nói gì cả. Đỡ phải rối loạn.

Ôn Uyển nghĩ tới đây thì lười dây dưa với hắn nữa, hôm nay nàng đã phá công rồi. Giả bộ cũng không thành nên giọng điệu nói chuyện cũng mền ra: “Ngươi hãy để ta suy nghĩ kỹ đã.”

Bạch Thế Niên nghe thấy thế thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, luôn nhìn Ôn Uyển. Bạch Thế Niên không biết có phải thần kinh của mình mọc hạt hay không mà đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, ngửi không thấy rõ lắm nhưng làm cho người ta rất thoải mái

“Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Đi về đi, ngày mai ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục”

Bạch Thế Niên vẫn còn đang sững sờ thì Ôn Uyển gọi Võ Tinh tới đuổi Bạch Thế Niên ra ngoài.