Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 251: Nhờ dược liệu


Chương 251: điều dưỡng

Edit: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Tuyền

Hạ Nhàn thẳng thắn nói: “Tướng quân, thân thể của người bị hao tổn rất lớn. Quận chúa sai nô tỳ tới chủ yếu là vì điều trị thân thể cho người, cho nên nô tỳ hi vọng Tướng quân tất cả đều nghe theo phân phó của nô tỳ.” Đây còn chỉ là lời nói khách khí. Nếu như Bạch Thế Niên mà không nghe theo lời của nàng thì Hạ Nhàn cũng phải cho hắn một chút biện pháp mà ngoan ngoan ngoãn nghe lời. Bởi vì Bạch Thế Niên hiện tại là không có chỗ nào để cò kè mặc cả hết.

Bạch Thế Niên cũng rất thức thời mà gật đầu.

Sau khi Hạ Nhàn đi ra ngoài xong thì tìm Hạ Ảnh nói: “Sau này ngươi nói chuyện cùng Tướng quân cũng chú ý một chút, không nên dẫn phát một chút cảm xúc không tốt của Tướng quân, đối với thân thể của hắn sẽ không tốt.” Hạ Nhàn không cần nghĩ cũng biết tâm tình không tốt của Bạch Thế Niên là ở trên người Hạ Ảnh.

Hạ Ảnh nghe được đối với thân thể không tốt liền trầm mặc một chút, sau đó gật đầu:” Sau này ta cũng sẽ chú ý, bắt đầu từ ngày mai ta cũng sẽ bận rộn một chút. Tình thế so với ta dự đoán còn muốn phức tạp hơn, những người này sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. Nơi này của Tướng quân ngươi cũng cần phòng bị nhiều hơn một chút.” Không cần phải nói nhiều hơn nữa. Ở bên cạnh Ôn Uyển nhiều năm như vậy. Có thủ đoạn dơ bẩn gì mà chưa thấy qua.

Hạ Nhàn cũng hiểu rõ: “Yên tâm, ta sẽ chú ý.” Những năm này không phải là không có người động tâm tư đối với Quận chúa, chẳng qua là bị các nàng chặn trước, cộng thêm Quận chúa luôn cẩn thận từng li từng tí, qua nhiều năm như thế mới không xảy ra chuyện gì. Nhưng những nguy hiểm ở kinh thành cũng không ít đi một phần.

Diệp Tuần là ở ngày thứ hai mới tới được. Vừa vào trong phủ đệ đã cảm giác sự biến hóa thật ghê gớm. Đến hậu viện thì phản ứng đầu tiên là đi nhầm chỗ rồi, gặp được Bạch Thế Niên, nhìn thấy trong phòng ngủ của Bạch Thế Niên cũng biến đổi lớn nên liền không nhịn được mà thở dài nói: “Cho nên nói trong phòng vẫn cần phải có nữ nhân a, nhìn một chút, trong phủ này của Tướng quân có nữ nhân thì cả mùi vị cũng đều thay đổi, không chỉ có nhân khí mà còn càng giống như một cái nhà rồi.” Đi đến có cảm giác đặc biệt thoải mái.

Cao Tần ở bên cạnh trợn trắng mắt lên, thật sự là không có cái lý thuyết nào không rời đầu quân sư này. Cái gì gọi là có nữ nhân thì có nhân khí, chẳng lẽ không có nữ nhân thì bọn họ trước kia không có nhân khí, vậy tất cả bọn họ đều là cái gì, là cương thi sao? Hơn nữa những lời này rất có thể còn có ý khác, cái gì gọi là trong phòng có nữ nhân. Không biết còn tưởng Quận chúa tặng một nữ nhân ấm giường tới cho Tướng quân, lời này nếu như để Hạ Nhàn nghe được thì Diệp Tuần sẽ dễ chịu lắm đấy.

Tư tưởng của Bạch Thế Niên cũng thuần khiết, không nghĩ lệch lạc cho nên cũng đồng ý với ý kiến của Diệp Tuần. Chẳng qua trong lòng lại nghĩ tới ở phủ quận chúa bởi vì có vợ hắn cho nên mới có mùi vị của một gia đình, không giống như hầu phủ, không có Ôn Uyển ở đó nên cảm giác không khí lạnh tanh không có ai. Cho nên mới nói trong nhà thật sự là cần một nữ nhân trấn giữ.

Diệp Tuần để cho người ta mang thức ăn tới đây, hắn đói bụng lại vừa lúc Hạ Nhàn còn giữ lại thức ăn cho Võ Tinh, tới bây giờ Võ Tinh còn chưa trở về nên liền cho Diệp Tuần.

Diệp Tuần ăn một miếng liền ngây ngốc một chút. Vội vàng gắp thêm một đũa nữa: “Ăn ngon, ăn ngon thật.” Vừa ăn vừa nói ăn ngon, lang thôn hổ yết. Phảng phất như là đã chịu đói rất nhiều ngày rồi không có cơm ăn vậy.

Diệp Tuần ăn thiếu chút là liếm cả đĩa rồi, sau khi ăn xong lau miệng ngồi trở về chỗ cũ: “Ăn ngon, thật là ăn quá ngon. Tướng quân. So sánh với thức ăn ngon này thì ngày thường ăn chính là thức ăn cho heo a, Tướng quân, Quận chúa thật đem nữ đầu bếp chuyên dụng của nàng tới đây sao?” Lúc trước hắn nghe vào tai nọ cho ra tai kia, cũng không để ở trong lòng nhiều. Không nghĩ tới, ha ha, thật là có lộc ăn. Đầu bếp tốt nhất ở Túy Hương Lâu trong kinh thành cũng chỉ ở mức này thôi.

Bạch Thế Niên sớm đã có thói quen với phương thức làm việc của Diệp Tuần nên căn bản cũng không có để ở trong lòng. Nhưng Cao Tần lại đầu đầy hắc tuyến, cái gì gọi là trong ngày thường đều là thức ăn cho heo, bọn họ đều là heo sao? Một lúc thì cương thi lúc thì lại là heo, Cao Tần đối với cái quân sư tồi này thật sự là im lặng tới cực điểm.

Diệp Tuần lầm bầm còn chưa ăn no đâu, cũng chỉ có no được tám phần thôi: “Cao Tần, bảo người này. ừ, Hạ, Hạ Nhàn buổi tối làm bữa ăn khuya đi, buổi tối lại ăn bữa ăn khua.”

Cao Tần mặt không thay đổi nói: “Hạ Nhàn cô nương còn bận rộn nhiều việc.” Cũng không nói câu tiếp theo nữa. Muốn hắn đi sai bảo Hạ Nhàn? Ở chỗ này đoán chừng chỉ có Tướng quân mới có thể sai bảo được, đoán chừng nếu như Bạch Thế Niên phân phó những chuyện bất lợi với thân thể của hắn thì Hạ Nhàn cũng sẽ không tuân theo.

Hạ Nhàn quả thật bận rộn rất nhiều việc, vừa nấu thuốc, lại đem dược liệu nấu lên xong mang ra để cho Bạch Thế Niên ngâm, điều dưỡng trong ngoài cùng nhau như vậy sẽ phục hồi nhanh hơn.

Một nửa canh giờ sau Bạch Thế Niên được Cao Tần vịn đi vào tịnh phòng (phòng tắm). Nhìn nước trong thùng tắm có màu xanh biếc, quá dọa người rồi. Hắn cũng có ngâm qua thuốc tắm ở trên Ôn Tuyền thôn trang, nhưng cái thuốc tắm kia cũng không giống như thế này, thuốc tắm mà Ôn Uyển ngâm công hiệu dưỡng thân.

Hạ Nhàn giải thích: “Tướng quân ngâm cái này còn có công hiệu giải độc, cùng với thuốc tắm Quận chúa ngâm không có hiệu quả giống nhau. Đợi tới cuối cùng màu nước thuốc này sẽ từ từ nhạt dần.”

Bạch Thế Niên không nói gì, chỉ nhìn Hạ Nhàn. Hạ Nhàn có chút kỳ quái” Tướng quân, làm sao vậy?”

Bạch Thế Niên là muốn cho Hạ Nhàn đi ra ngoài.

Hạ Nhàn hiểu được ý tứ của Bạch Thế Niên, nhớ lại Tướng quân đã nói cùng với Quận chúa, từng tỏ vẻ muốn cách nữ nhân xa mười trượng. Xem ra cường độ chấp hành của Tướng quân rất nghiêm a. Hạ Nhàn lập tức nhịn cười: “Nô tỳ còn đợi một lúc để dùng ngân châm cho Tướng quân nên không thể đi ra ngoài được. Tướng quân yên tâm, Quận chúa hiểu được.” Quận chúa mặc dù không thích Tướng quân cùng nữ nhân khác tiếp xúc nhiều, nhưng không có khoa trương đến mức này.

Thật ra Bạch Thế Niên thì cũng không phải ý tứ này, chủ yếu là không hy vọng Hạ Nhàn ở chỗ này. Có Cao Tần hầu hạ là đủ rồi, nhưng nghe thấy còn muốn dùng ngân châm thì Bạch Thế Niên không còn nói gì nữa. Cao Tần cũng giúp hắn cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc một chiếc quần lót đi vào thùng tắm. Hạ Nhàn bưng tới một chén canh thuốc, Bạch Thế Niên hỏi cũng không hỏi, uống hết sạch sẽ, sau đó liền ngồi xuống trong nước thuốc, cũng tương đối phối hợp.

Hạ Nhàn nhìn vậy mặt lộ vẻ mỉm cười, phối hợp là tốt rồi. Chỉ sợ không phối hợp.

Hạ Nhàn đợi Bạch Thế Niên ngâm xong một phút đồng hồ xong liền lấy ngân châm ra “Tướng quân, hôm nay là vì bức dư độc ở bên trong cơ thể ra, nhưng chờ sau này thân thể của người tốt lên rồi thì nô tỳ cũng cần phải đem tà khí bên trong cơ thể của Tướng quân bức ra, có thể là thời gian cũng sẽ lâu một chút, Tướng quân cần phải chuẩn bị tâm lý này. Tướng quân cũng biết, Quận chúa vẫn lo lắng thương thế của người sẽ lưu lại hậu hoạn về sau này, sợ chờ tới khi người cởi giáp về nhà thì sẽ toàn thân đau đớn, cho nên thừa dịp lần này có cơ hội nô tỳ sẽ tận lực giảm bớt cái tai họa ngầm này phát sinh, nếu không những thứ đau đớn này đối với tương lai chính là đại họa hoạn.”

Ở trên Ôn Tuyền thôn trang, thật ra Hạ Nhàn vẫn có thể có biện pháp đem tà khí trong cơ thể Bạch Thế Niên bức ra, sau lại thời điểm Hạ Dao cùng Hạ Ảnh nói nên nàng hiểu rõ. Hạ Nhàn bởi vì biết Ôn Uyển còn muốn có hài tử cho nên sẽ không nói cùng với Ôn Uyển. Bởi vì nếu dùng những thứ thuốc tắm này thì không thể chung phòng, nếu không thì những cỗ tà khí này sẽ vào cơ thể của Ôn Uyển. không nói đến vạn nhất có hài tử thì đối với con sẽ không tốt, mà đối với thân thể của Ôn Uyển cũng sẽ có thương tổn rất lớn. Cho nên Hạ Nhàn vẫn giữ vững trầm mặc, lần này vừa lúc nhân cơ hội giải quyết tai hoạ ngầm.

Bạch Thế Niên nhắm mắt lại, hắn hiểu ý Hạ Nhàn nói. Đến chiến trường, những người bị thương lui về thì chỉ cần sống thọ, không, dù có sống thọ chỉ sợ cũng đau đớn toàn thân. Nếu là trường hợp có thể sống thọ thì còn muốn chịu đủ bệnh tật hành hạ đả thương rất nhiều: “Ngươi cho là tốt thì ngươi liền làm. Ta sẽ phối hợp.” Dù sao trong vòng nửa năm, hắn cũng không ra chiến trường, một năm sau thì cần phải xem tình huống.

Hạ Nhàn nghiêm túc châm ngân châm cho Bạch Thế Niên. Châm hết rồi lại dùng châm bạc để thử nước, sau đó lại sai Cao Tần thêm nước nóng vào.

Bạch Thế Niên thấy Hạ Nhàn không gấp gáp bận rộn nữa liền hỏi: “Ngươi ở bên cạnh Ôn Uyển đã bao nhiêu năm rồi?”

Hạ Nhàn cười nói: “Hơn tám năm. Không có lâu như Hạ Ảnh.” Hạ Ảnh sống ở bên cạnh Ôn Uyển thời gian dài nhất, tới mười sáu năm.

Bạch Thế Niên nhẹ nhàng nói ra: “Có thể nói cho ta biết một chút chuyện trước kia của Ôn Uyển không?”

Hạ Nhàn cười nói: “Chuyện của Quận chúa hay là tạm gác lại sau này Tướng quân về kinh thành, để Quận chúa từ từ nói cùng với Tướng quân. Nếu như Tướng quân muốn nghe chuyện của Quận chúa thì nô tỳ liền nói chuyện đại công tử và tiểu công tử cho Tướng quân vậy.”

Bạch Thế Niên tự nhiên là cầu cũng không được rồi.

Hạ Nhàn ở bên cạnh nhẹ nhàng vừa nói chuyện lý thú của Ôn Uyển cùng với hai đứa bé, mặc dù rất nhiều chuyện Bạch Thế Niên cũng biết nhưng vẫn nghe rất chân thành.

Sau khi ngâm xong thì Bạch Thế Niên cũng nói từ đáy lòng: “Ta cảm giác đã khá hơn nhiều. Biện pháp của ngươi rất hữu dụng.”

Hạ Nhàn thầm nghĩ: ‘Nói nhảm, vì tìm được biện pháp này đã phải hao tổn biết bao nhiêu tinh lực rồi, sau đó ta còn sửa đổi, làm thí nghiệm nhiều lần, nếu không tốt thì những gì ta làm chẳng phải là mất công vô dụng sao?’ Có điều Hạ Nhàn cũng không có tranh công cho mình, chỉ khẽ cười nói: “Ngài biết một ngày ngài tốn hết bao nhiêu tiền không, hơn một ngàn lượng bạc đó.” Chi phí lớn như vậy, nếu một chút hiệu quả cũng không có vậy thì còn không lỗ chết à (toàn bộ đều là gần mực thì đen, đã bị Ôn Uyển dạy hư hết).

Bạch Thế Niên giật mình một cái: “Nhiều như vậy? Sẽ không phải ngày ngày đều ngâm như vậy chứ?” Vậy hắn ngay cả có núi vàng núi bạc, cũng phải ngâm tới sạch bách rồi nha, đừng nói là mất bao nhiêu năm, chỉ cần một năm thôi hắn cũng biến thành nghèo rớt mồng tơi rồi. Đến lúc đó xác định vững chắc là bị Ôn Uyển ngày ngày đòi nợ rồi.

Vẻ mặt đau lòng không dứt của Bạch Thế Niên làm cho Hạ Nhàn không nhịn được ha hả cười không ngừng: “Tình huống bây giờ đặc thù. Chờ sau này tình huống tốt rồi thì một tháng chỉ cần ngâm hai lần là được. Tướng quân yên tâm, những dược liệu này Quận chúa đã chuẩn bị xong rồi.” Vấn đề là cho dù Bạch Thế Niên có tiền, muốn trong lúc nhất thời sưu tập những dược liệu không đồng đều này cũng là chuyện không thể nào.

Sau một thời gian ngắn, những người tới đây thăm nhìn thấy Bạch Thế Niên đều nói khí sắc của Bạch Thế Niên tốt hơn rất nhiều. Bảo Bảo Cương trực tiếp thì thầm: “Tướng quân. Nghe nói tay nghề nữ đầu bếp ở chỗ này của người so ra còn vượt qua tay nghề của đầu bếp trong Túy Tương Lâu ở kinh thành. Tướng quân, hôm nay phải cho chúng ta nếm thử.” Ở dưới sự tuyên dương mạnh của quân sư Diệp Tuần, hôm nay không ai không biết Quận chúa đưa tới cho Tướng quân một đầu bếp cao cấp. Ăn thức ăn nàng làm thì không thể ăn được bất kỳ thức ăn nào khác.

Hạ Nhàn cũng không dễ nói chuyện như vậy, bởi vì kẻ thủ lĩnh đứng phía sau màn còn không có bắt được nên Hạ Nhàn không yên tâm những người khác. Cho nên một ngày ba bữa đều do Hạ Nhàn xử lý. Không mượn tay người khác. Hôm nay mỗi ngày đều phải loay hoay muốn chết, làm sao còn có thời gian mà hầu hạ những đại gia này. Những thứ đại gia này có ăn hay không thì đâu có quan hệ gì với nàng. Cho nên đối diện với mấy cái yêu cầu của những người này liền lập tức cự tuyệt. Chẳng qua trong phủ Tướng quân cũng có mời tới một đầu bếp có tay nghề nấu nướng cũng không tệ, so với ngày thường bọn hắn ăn ở trong quân doanh đã tốt hơn nhiều rồi.

Bảo Bảo cương cùng mọi người đang ăn cơm, thấy Hạ Nhàn bưng thức ăn tiến vào. Liền theo đuôi sau đó. Hắn cũng phải thử một chút xem có phải có thủ nghệ bậc này hay không?

Hạ Nhàn cho Bảo Bảo Cương một ánh mắt xem thường. Bạch Thế Niên cười để cho Bảo Bảo Cương nếm một chút. Bảo Bảo Cương ăn xong liền oa oa kêu to.

Hạ Nhàn cũng không để ý tới, đem cái người oa oa kêu to là ăn ngon ăn ngon đuổi đi ra ngoài, lý do cũng có sẵn, đó là ầm ĩ tới bệnh nhân.

Hạ Ảnh và Võ Tinh thì bắt đầu hiệp trợ tìm ra những thứ chuột đang ẩn núp chỗ sâu, bọn họ cũng không cần làm chuyện gì đặc biệt. Võ Tinh liền chịu trách nhiệm bắt người và tra khảo, còn lại Hạ Ảnh thì tra hỏi những phạm nhân cận kề cái chết cũng không mở miệng kia.

Ôn Uyển từng trợ giúp qua Thuần vương bọn hắn tra hỏi một phạm nhân cũng là cận kề cái chết nhưng không mở miệng, dùng biện pháp kia đã thành công cạy mở được miệng của người này, sau này Hạ Ảnh cũng vô tình hoặc cố ý mà hỏi qua Ôn Uyển mấy lần. Ôn Uyển mười lần thì có tới chín lần nói không biết. Nhưng tới khi tâm tình tốt cũng sẽ nói đùa một chút chuyện và thủ đoạn tra khảo mới mẻ.

Ôn Uyển mặc dù không thích xem ti vi lắm nhưng ở dưới tình huống bị tiêm nhiễm hai bên tai thì không thiếu biện pháp làm cho người ta muốn sống không được muốn chết không xong.

Hạ Ảnh đem những thứ biện pháp mà Ôn Uyển nói đều âm thầm ghi chép lại, không có giao cho ám vệ, nàng tính toán tự mình thực hiện. Chẳng qua bởi vì Ôn Uyển không xảy ra chuyện gì cho nên nàng vẫn không có cơ hội thực hiện, hiện tại có cơ hội quý như vậy nếu không thực hiện trên người những thứ phạm nhân này thì Hạ Ảnh đều cảm thấy thật có lỗi với bản thân. Một lần thí nghiệm không được thì thay phiên làm.

Trước khi Hạ Ảnh tiến vào hình phòng (phòng tra tấn) thì quay sang nói với người phụ trách: “Ngươi ở đây, nếu không có sự phân phó của ta thì không cho phép rời đi.” Hạ Ảnh không phải là nghi ngờ nơi này có người nằm vùng. Chỉ vì nàng có thói quen cẩn thận để đảm bảo vạn vô nhất thất. Nếu thật sự có người nằm vùng thì nàng cũng không lo lắng bị tiết lộ tin tức ra ngoài.

Người phụ trách ở biên thành tự nhiên cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, người chết ở trên tay của hắn đều đếm không hết. Hắn cũng đã sớm quen với tiếng rên rỉ thống khổ thâm nhập rồi. Nhưng hắn lại đối với Hạ Ảnh vẫn còn phải cam bái hạ phong.

Ở thời điểm Hạ Ảnh tra hỏi chỉ ngồi bên cạnh thoải mái mà ăn trái cây, thỉnh thoảng nói lên hai câu xem nước hoa quả này có mùi vị ngon như thế nào, lại bảo hắn tới lúc đó đưa tới phủ Tướng quân nhiều một chút (Ôn Uyển thích ăn trái cây, còn nói ăn nhiều trái cây sẽ rất tốt cho da. Những người phụ nhân bên cạnh tất cả cũng đều dưỡng thành những thói quen này). Bộ dạng nhàn nhã của Hạ Ảnh giống như một chút cũng không quan tâm tới kết quả tra hỏi. Nàng chính là tới hưởng thụ âm thanh rên rỉ thống khổ của phạm nhân. Mà phạm nhân bị tra hỏi đều mang một bộ dạng muốn sống không được muốn chết không xong. So sánh mãnh liệt như vậy khiến cho người phụ trách này nhìn thấy chỉ có thể thầm than là không bằng.

Hạ Ảnh giằng co cả buổi, thấy phạm nhân vẫn còn không mở miệng thì tán thưởng nói: “Thật là một anh hùng, ta rất bội phục ngươi, chẳng qua là không vội, ta còn rất nhiều loại thủ pháp chưa bao giờ dùng qua, để thưởng thức nhiều một chút. Bản thân ta cũng muốn xem rốt cục là xương của ngươi cứng rắn tới bao nhiêu, ừ, theo ta xem xét người như thế nào thì đủ. Đi, đem ba kẻ còn lại mang tới cùng một chỗ để cùng nhau xem.” Ôn Uyển từng nói với Hạ Ảnh, muốn công phá một người thì không thể công phá ở thân thể mà là ở tinh thần. Chỉ khi tinh thần suy sụp rồi thì mới có thể mặc ngươi nhào nặn tròn hay dẹt. Hạ Ảnh từ trước tới giờ đều thờ phụng Ôn Uyển. Người này ý chí kiên cường nhưng không phải là tất cả mọi người đều có ý chí kiên cường, làm gì lại phải treo cổ lên một thân cây đây.

Bộ dáng của phạm nhân đã thê thảm không nỡ nhìn. Nhưng Hạ Ảnh vẫn ngồi ở bên cạnh mà ăn trái cây, thấy dọc theo ba phạm nhân thì có hai ánh mắt thù hận, còn một người khác thì bị làm cho sợ tới lạnh run thì cười nói: “Đừng có nhìn ta như vậy, chờ chút nữa cũng sẽ để cho các ngươi thưởng thức cái mùi vị tuyệt vời kia.”

Phương pháp của Hạ Ảnh rất có hiệu quả. Một phen cực hình quái dị kết thúc thì trong bốn người không có một ai không mở miệng được, bên này vừa mở miệng thì bên kia lập tức bắt người. Làm việc vô cùng nhanh chóng. Mặc dù đối phương có nằm vùng nhưng cũng không có thời gian để mật báo. Nhổ củ cải trắng còn kéo theo bùn nên bắt được không ít người.

Biên thành ở dưới sự an bài của Hạ Ảnh đã bắt đầu sợ bóng sợ gió.

Chương 252: Nhờ dược liệu

Ôn Uyển biết thân thể Bạch Thế Niên đã khôi phục, hơn nữa trạng thái không tệ. Nhìn lại danh sách dược liệu cần thiết trong tay Hạ Nhàn, Ôn Uyển thở phào một hơi, dược liệu cũng không khó kiếm. Nhưng một lần kiếm toàn bộ dược liệu cũng không dễ dàng, cho nên ít nhất cũng phải mất ba đến năm tháng.

Ôn Uyển không có cách nào khác đành để Hạ Thiêm chiếu theo danh sách đến các hiệu thuốc trong kinh thành mua. Có bao nhiêu mua bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt.

Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, đám Hạ Ảnh ra ngoài đưa về rất nhiều dược liệu, mấy ngày nay cũng mua không ít. Quận chúa, thuộc hạ thấy người nên mở một tiệm thuốc, vì dược liệu cần thiết cho Đại Bảo và Tiểu Bảo sau này cũng cần không ít.” So với Bạch Thế Niên, Đại Bảo và Tiểu Bảo thật sự chỉ là tiểu case.

Ôn Uyển khoát khoát tay: “Thôi khỏi, khỏi, thiếu dược liệu gì thì vào kho dược liệu trong hoàng cung lấy đi.” Dù sao dược liệu trong đó cũng chỉnh tề. Thật ra lần trước Ôn Uyển vẫn chưa thực sự ra tay ác độc, dù sao nhỡ may hoàng thượng hay các hoàng tử, hoàng nữ muốn dùng dược liệu gì cho nên dược liệu trân quý gì cũng chỉ thu một nửa. Nhưng chỉ như vậy đã khiến thái y trong thái y viện, đặc biệt là trong viện chính đau lòng đến mức tối cũng không ngủ ngon.

Hạ Dao cười lớn: “Quận chúa, người đem kho dược liệu trong nội viện hoàng cung thành của nhà mình rồi.” Cũng chỉ có Quận chúa dám hiên ngang nói những lời này.

Ôn Uyển cười sau đó nói: “Ngươi viết những dược liệu mà hai bé cần ra. Ta để bọn họ nhanh chóng kiếm hết về. Thể chất hai bé nhất định phải tăng cường. Cho dù không theo nghiệp võ cũng phải cường thân kiện thể. Ta không muốn con mình chẳng có nguyên nhân gì lại bị sốt cao, dọa ta sợ muốn chết. Ta không muốn thường xuyên bị dọa.” Trương thái y nói có thể là do trúng gió, cũng có thể là bị lạnh. Dù sao cũng không có lí do cụ thể. Ôn Uyển cẩn thận nghĩ lại, mặc dù trong đoạn thời gian kia trong lòng nàng rất khó chịu nhưng nàng không có sơ suất hai con. Sau khi Duệ ca nhi ngủ, nàng không biết nơi nào xảy ra vấn đề. Làm sao thoáng cái đã bị sốt rồi, không hề có dấu hiệu báo trước. Cũng may Duệ ca nhi đến giờ vẫn rất bình thường, không có di chứng gì. Có lần thứ hai thì thực sự sẽ hù chết nàng.

Hạ Thiêm phái rất nhiều người đi mua, gần như vơ vét sạch. Đến nỗi khiến một số dược liệu trông kinh thành bắt đầu tăng giá.

Ôn Uyển cảm thấy mua dược liệu đã đủ nhưng khoảng cách xa như vậy. Nếu đã đưa thì đưa một lần, ai biết tiếp theo là cái dạng gì.

Ôn Uyển nghĩ gia đình huân quý đều giống nàng, tự mình chuẩn bị dược phòng, trữ các dược liệu cần thiết thành thói quen. Cho nên Ôn Uyển cho người đến phủ Hạo thân vương cùng mấy vương phủ khác mượn dược liệu thuận tiện đem danh sách những dược liệu cần thiết đưa qua. Ai dè dược liệu đưa qua đều không dùng được. Thiếu nhân tình lại vô dụng. Ôn Uyển không muốn dính vào những chuyện như vậy.

Mấy vương phủ biết Ôn Uyển đang vơ vét dược liệu để trị thương cho Bạch Thế Niên, tuy nhiên đều không hiểu trị một vết thương thế nào đến nỗi phải dùng nhiều dược liệu như vậy? Hơn nữa trong số những dược liệu đó có những loại không có một chút quan hệ đến việc chữa thương. Nhưng không ai nóng đầu mà đi hỏi, cũng không ai từ chối hay khách sáo đưa một chút. Danh sách mấy phúc địa của Ôn Uyển cũng cho người vào khố phòng tìm dược liệu, lấy ra những dược liệu Ôn Uyển cần, giữ một chút để đề phòng, những cái khác đều thu thập chỉnh tề, phái người đưa đến phủ quận chúa. Những người này cũng không nói mượn đã trực tiếp đưa đi. Ôn Uyển hiếm khi mở miệng một lần, để nàng thiếu một cái nhân tình sau này tuyệt đối sẽ không lỗ vốn.

Ôn Uyển vẫn chưa từng mở miệng cầu người hỗ trợ. Ít nhất từ khi Ôn Uyển trở lại kinh thành đến giờ, trừ cầu xin hoàng đế mấy lần nàng chưa từng mở miệng cầu xin người khác. Đây là lần đầu tiên. Ôn Uyển hiểu rõ, người ta giúp ngươi ngươi liền thiếu người ta một phần nhân tình. Thiếu nhân tình chung quy vẫn phải trả lại. Nhưng lần này Ôn Uyển vì thân thể Bạch Thế Niên mà phá lệ.

Ôn Uyển không thích nợ nhân tình, điều này Hạ Dao biết rõ: “Quận chúa, gióng trống khua chiêng đến các vương phủ tìm thuốc, tính làm sao trả bọn họ nhân tình này?”

Ôn Uyển cười với Hạ Dao nói ý định của mình: “Xưởng Lưu Ly chẳng phải đã xuất hàng mẫu sao? Nhiều nhất là một năm liền có thể ra thành phẩm. Chờ thành phẩm ra cho họ vài cổ phần. Đủ trả nhân tình cho bọn họ. Dù sao vốn dĩ cũng muốn đưa ra ngoài một phần, việc này vừa lúc.”

Hạ Dao lắc đầu: “Qủa thật không ai có thể tính toán được quận chúa.”

Hành động này của Ôn Uyển khiến rất nhiều người đưa dược liệu đến. Ôn Uyển cũng không già mồm cãi láo, bất kể quen hay không, dù sao đồ đưa tới cửa cho tới giờ nàng đều không đẩy ra ngoài. Đồ đưa tới cửa không nợ nhân tình.

Ôn Uyển gẩy đầu ngón tay tính toán một chút: “Bạch Thế Niên bị thương lần này ta tốn mất mười vạn lượng bạc dược liệu, còn thiếu vô số nhân tình.” Đó là còn chưa tính phí nhân công, phí vận chuyển.

Hạ Dao cười khẽ: “Không chỉ vậy nha, dược liệu quận chúa lấy từ hoàng cung cũng không dừng lại ở con số này. Tiền chữa trị vết thương này của tướng quân cũng đủ quý.” Dược liệu Ôn Uyển vơ vét được tất nhiên không thể đưa qua toàn bộ. Còn giữ lại cho hai bé dùng đây!

Ôn Uyển lắc đầu: “Toàn bộ gia sản của hắn đoán chừng cũng chỉ trị giá trên hai mươi vạn lượng bạc. Vì vết thương này của cải trước đó cố gắng kiếm cho các con đều bị vét sạch.” Gả cho một lão công chỉ biết tiêu không biết kiếm tiền này nàng chỉ có thể bỏ tiền ra, thật là lỗ nặng mà. Ôn Uyển làm ăn đều kiếm được tiền, duy chỉ có xuất giá là thua lỗ.

Hạ Dao cười đến đau bụng: “Quận chúa, đến người cũng đều là của hắn, còn nói lỗ cái gì chứ?”

Ôn Uyển đưa ra bản mặt cứng nhắc nói: “Nói nhảm, cái gì mà ta là của hắn, ngươi phải nói hắn là của ta mới đúng.” Bạch Thế Niên chỉ có bán mình mới trả hết nợ cho nàng thôi.

Hạ Dao mãnh liệt gật đầu, quận chúa nói đúng, tướng quân là của quận chúa.

Mai Nhi tự mình đưa một xe dược liệu đến cho Ôn Uyển: “Ôn Uyển, nếu còn chưa đủ, phu quân nói chàng sẽ đi Giang Nam thu mua.” Từ những việc làm trong khoảng thời gian này có thể thấy vết thương của Bạch Thế Niên không nhẹ.

Bạch Thế Niên muốn điều dưỡng thân thể cần dùng biện pháp đặc thù, cần một lượng lớn dược liệu cũng không sai nhưng Ôn Uyển còn vì trữ dược liệu cho Minh Cẩn, Minh Duệ. Hai tiểu gia hỏa này hiện cũng hao phí không ít dược liệu. Ôn Uyển tính toán một nhà lớn nhỏ hàng năm tiêu hết bao nhiêu tiền dược liệu, nhà bình thường thật chi không nổi.

Ôn Uyển cười: “Không cần. Đã đủ rồi.” Hạ Nhàn nói đại khái cần bao nhiêu dược liệu. Lần này hưng sư động chúng, cũng xoay sở được bảy tám phần. Còn thiếu để hai, ba tháng nữa lại mua.

Diệp Tuần vốn ở phủ tướng quân, cũng không bị coi là ăn chực, nhưng hiện trong phủ tướng quân nhiều hơn một kẻ ăn chực. Bảo Bảo Cương bây giờ cũng trở thành khách quen của phủ tướng quân.

Hạ Nhàn mặc dù không kiên nhẫn với hai người nhưng thỉnh thoảng Bạch Thế Niên phân phó, tâm tình lại tốt cũng sẽ làm thêm vài món ăn. Nếu tâm tình không tốt, một câu thôi, bà cô đây không hầu hạ.

Ngày hôm đó tâm tình Hạ Nhàn rất tốt, đồ ăn buổi trưa rất thịnh soạn. Diệp Tuần vui rạo rực. Hôm nay Bảo Bảo Cương bận rộn quân vụ, không qua được nên Diệp Tuần được hời. Thời điểm ở kinh thành Diệp Tuần không có vào phủ quận chúa, nên không được thưởng thức những món ăn ngon như vậy, hôm nay được hưởng qua thì mỗi ngày đều muốn tới để ăn. Diệp Tuần cảm thấy đến cỏ dại ven đường vào tay Hạ Nhàn cũng thành mĩ vị. Mỗi lần đến giờ cơm Diệp Tuần lại chạy đến đây. Bởi vì lúc trước Ôn Uyển từng nói, dưỡng thân chi nhân, phạn điếm yếu đích thì, (dưỡng thân thể, ăn cơm phải đúng giờ), không thể sớm cũng không thể muộn. Ôn Uyển là người vô cùng đúng giờ, trừ phi xảy ra sai sót gì, nếu không tuyệt đối sẽ không trì hoãn thời gian dùng bữa.

Hạ Nhàn không muốn để ý đến hắn, thứ nhất như quỷ đói đầu thai, thật ra làm thêm một phần thức ăn cho một người ăn cũng không sao cả, nhưng Hạ Nhàn vô cùng ghét ánh mắt Diệp Tuần này nhìn nàng. Đó là ánh mắt gì? Phảng phất như nhìn một khối thịt béo. Hạ Nhàn đã rất nhiều lần khiến Diệp Tuần mất mặt.

Diệp Tuần không để ý, mỗi lần đến giờ cơm đều tới ăn chực. Hơn nữa còn ăn hết sức ngon lành.

Gần đây khí sắc Bạch Thế Niên rất tốt, đó là khẳng định, bởi vì Hạ Nhàn trừ làm đồ ăn ngon mỗi ngày còn ngâm nước thuốc, Hạ Nhàn ngày ba bữa còn làm dược thiện cho hắn điều dưỡng thân thể.

Diệp Tuần trong khoảng thời gian này, nhờ phúc khí Hạ Nhàn cũng béo lên không ít. Gương mặt gầy nhom đã có thêm không ít thịt, Diệp Tuần ăn uống no đủ liền hỏi: “Hạ Nhàn cô nương, quận chúa đặc biệt phái nàng đến hầu hạ tướng quân, tướng quân không đi nàng sẽ không về, đúng không?”

Hạ Nhàn lạnh lùng nói: “Chờ thân thể tướng quân điều dưỡng tốt rồi, ta liền trở về. Quận chúa và hai vị chủ tử còn chờ ta về hầu hạ.”

Diệp Tuần nghẹn lại, không nói được câu gì. Cõi lòng đầy chờ đợi nhìn Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên nhớ tới vợ con: “Chờ thân thể ta không sao rồi, ngươi về đi. Các con cũng sắp hai tuổi rồi ta còn chưa được gặp mặt.” Bạch Thế Niên có chút ngán ngẩm. Đối với Ôn Uyển, đối với các con, hắn thật sự áy náy. Có thể tưởng tượng chuyện lần này đã dọa Ôn Uyển rồi.

Diệp Tuần tỏ ra rất oán niệm. Ăn quen mĩ vị nhân gian rồi, sau này ăn đồ ăn người khác làm, hắn làm sao chịu được a!

Trong phủ tướng quân, trừ Hạ Nhàn mỗi ngày bận rộn chiếu cố Bạch Thế Niên, Hạ Ảnh hiếm khi thấy, Diệp Tuần rất ngạc nhiên về vấn đề này: “Vị cô nương kia đâu rồi?”

Lai lịch của Hạ Ảnh Bạch Thế Niên biết một chút, nhưng không tiện tiết lộ với Diệp Tuần: “Nhất định là có chuyện của mình, huynh cũng đừng truy cứu vấn đề này!” Nếu đi ra ngoài, nhất định là có chuyện khác rồi. Hắn vẫn không nên biết, Bạch Thế Niên cũng không có nguyện vọng muốn biết.

Ánh mắt Diệp Tuần lóe lên, hắn đã nói mà, nếu quận chúa chỉ đưa thuốc qua, cần gì phải để hai đại cao thủ đến đây. Rõ ràng là có cách dùng khác. Quận chúa thật đúng là, ừ, có tính toán.

Hạ Ảnh nhìn người đứng trước mặt mình, sắc mặt rất lạnh: “Thủ hạ của ngươi có nội ứng.”

Người phụ trách rất tín nhiệm thủ hạ của mình, nghe lời này lập tức lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể.” Những người này đều trải qua khảo hạch nghiêm khắc.

Hạ Ảnh không nói nhảm với hắn: “Ta nói cho ngươi biết, thủ hạ của ngươi có nội ứng. Lập tức điều tra tên nội ứng này, có thể không chỉ một. Hành động về sau ngươi chỉ cần phối hợp với ta.” Nếu bên này có nội ứng, không đào nội ứng ra, cỗ thế lực này ở biên thành sau này sẽ tro tàn lại cháy.

Người phụ trách trong khoảng thời gian này cũng thấy được thủ đoạn của ma nữ này: “Ta sẽ.” Sau khi lui ra ngoài, nghĩ đến Hạ Ảnh còn đang hầu hạ bên cạnh Ôn Uyển, là đại nha hoàn bên cạnh Ôn Uyển. Người này rất thủ đoạn, quận chúa Ôn Uyển quá yêu nghiệt, dám dùng người như vậy làm nha hoàn.