Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 19: Chúng ta đã ước hôn…


Quỷ dị, vô cùng quỷ dị!

Phạm Khinh Ba và Thư Sinh đang trên đường đi đến Thập lí hương. Đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện trên phố kể từ sau sự kiện vào cung dự tiệc kia. Kỳ thực cũng đã chừng bảy tám ngày, nhưng bảy tám ngày này dường như dài quá mức, một ngày bằng một năm, làm cho nàng có cảm giác phảng phất như đã qua một thế hệ.

Nàng sâu sắc nhận thấy được, người đi đường tuy rằng vẫn ghé mắt nhìn nàng như trước, nhưng trong ánh mắt này rõ ràng có lộ ra một cái gì đó rất quỷ dị.

Những người đó vừa thấy nàng liền bắt đầu chụm đầu ghé tai nhau khe khẽ nói nhỏ, lại nháy mắt ra hiệu nhìn nhau cười, người người đều mang một bộ hiểu trong lòng mà không nói để chờ xem kịch hay. Phạm Khinh Ba da đầu run lên, bắt đầu lạnh sống lưng.

Lỗ Tấn tiên sinh từng viết một tác phẩm mang tên “Nhật kí người điên”, ngôi kể trong nhật kí chính là em trai của người điên đó, nếu đem tất cả chủ ngữ đổi thành ba chữ “Phạm Khinh Ba”, thì tình huống trên đường hiện tại và nội tâm hoàn mĩ của nàng không khác nhau là mấy, làm nàng có cảm giác lạc lõng xa cách a.

Vì thế, trong mấy ngày nàng cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến, trong thành hẳn là xảy ra chuyện gì mà nàng không biết ? Trực giác mách bảo nàng, đây cũng không đơn giản chỉ là việc của Hoan Hỉ Thiên đối đầu cùng cửa hàng đối diện.

“Thư Sinh, ngươi có cảm thấy không khí trên đường có chút quỷ dị không ?”

Phạm Khinh Ba mắt nhìn phía trước, trên mặt vẫn treo một nụ cười vô tâm, hơi hơi nghiêng đầu hỏi người bên cạnh.

Đợi nửa ngày vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, nàng cảm thấy kì lạ. Vừa quay đầu lại, đã thấy Thư Sinh ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt thâm thuý phức tạp, trình độ quỷ dị không thua đi những người đi trên đường, bỗng cảm thấy mình đúng là hỏi sai người rồi. Người này từ lúc nàng và tên Phát Bệnh kia nổi lên tranh cãi vì hắn thì ánh mắt hắn đã bắt đầu lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng, dường như đang nghiên cứu cái gì đó, lại dường như đang xác định cái gì đó…….

Bị nhìn chăm chú như vậy, nàng thật ra đương nhiên không thoải mái, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến trong đầu con người này khă năng có suy nghĩ giống người địa cầu một chút hoàn toàn là vô lí, nàng liền cảm thấy toàn thân vô lực.

Thư Sinh vống đang ngây ngốc nhìn nàng lại thấy nàng quay đầu, có chút không được tự nhiên, lại không thể tránh đi tầm mắt.

Hắn chớp chớp mắt vài cái, hình như có ý đồ dùng ánh mắt để nhắn giùm tin tức gì. =.=

Miệng nàng vừa kéo, hai mắt cũng không ý thức chớp chớp lại. Sau đó nàng liền nhìn thấy ánh mắt hắn chợt sáng bừng lên, sau đó lại chớp chớp lại hai cái. Nàng bị chớp cho một trận hoa mắt, không tự chủ được cũng chớp chớp vài cái theo hắn.
Ta chớp

Ta cũng chớp.

Ta liều mạng chớp.

Ta tốc độ nhanh hơn chớp.

Trong thoáng chốc số lần hai người nhìn nhau chớp mắt ngày càng nhiều, vẻ mặt Thư Sinh càng ngày càng sáng, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, sắc mặt càng ngày càng hồng. Cuối cùng vẫn là Phạm Khinh Ba đánh không lại mà nhận thua hô ngừng, nàng thực bi bi thảm thảm mí mắt bị rút gân rồi, tự nhiên lại đi so tài chớp mắt với hắn, bây giờ nàng chớp một cái mắt liền cảm thấy đau đớn a.

“A! Đây không phải là Phạm chưởng quầy sao?”

Một chuỗi cười duyên nghe như tiếng chuông bạc kêu lên phía sau nàng. Nàng quay đầu, liền cảm thấy một làm gió thơm đánh úp lại, một nữ tử xinh đẹp cả thân vải sa mỏng thật hấp dẫn chú ý của mọi người. AAA, mấy người đứng đối diện nàng không khỏi hưng phấn, ngoại trừ Thư Sinh.

“Thì ra là Diễm Diễm cô nương. Đã lâu không gặp, Diễm Diễm cô nương vẫn sáng rọi như trước làm cho người ta không dám nhìn thẳng a.”

Diễm Diễm là hoa nương ở thanh lâu trong Ngõ Phấn Hồng, Ngõ Phấn Hồng lại ở cách vách Phường Thanh Mặc, đó cũng là lí do Diễm Diễm cô nương này có thể coi như là một nửa hàng xóm của Phạm Khinh Ba. Hơn nữa nàng cũng thường xuyên ghé thăm Hoan Hỉ Thiên, là người mẫu cơ thể của Kim hoạ sĩ chuyên vẽ tranh đông cung*, chỉ cần vẽ một chút liền lăn lên giường, Phạm Khinh Ba đối với nàng muốn không quen cũng khó.

(*đông cung : tranh khiêu d*m)

Về phần chuyện người ta lăn qua lăn lại trên giường, nàng làm thế nào mà biết được? Kể ra công lao cũng thuộc về một con quỷ hẹp hòi nào đó.

Giải Đông Phong đúng là keo kiệt đến cực điểm, trong Hoan Hỉ Thiên tổng cộng chỉ có đúng hai gian văn phòng nhỏ hẹp, hơn nữa tính cách âm đúng là cặn bã. Vốn là Phạm Khinh Ba một thân chưỡng quỹ kiêm tay viết độc chiếm một gian, để mấy người hoạ sĩ và tác giả khác ở một gian, nhưng sau đó lại bị Kim hoạ sĩ lấy lí do “khi vẽ tranh không muốn bị người khác quấy rầy” từ chối, đá Phong Ngôn sang chỗ nàng, nhưng thực chất trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đúng hơn phải là “Make love không muốn bị người khác quấy rầy.” (Min : Thứ lỗi ta để tuếng Anh cho nó hoa mĩ xíu… chứ thực ra nó.. k phải tiếng anh đâu nhớ >”