Anh Mở Đường Em Yểm Trợ

Chương 4: Làm sư phụ mà như thế sao


Cuộc sống chơi game của cô kỳ thật rất buồn chán, người ta đi phó bản có BOSS để giết, vào chiến trường có đối thủ để đấu, cho dù là làm nhiệm vụ đi nữa thì ít nhất cũng có NPC, nhưng mà làm một thương nhân, thì chỉ có thể làm bạn với một đống cửa hàng, rồi theo đó là những loại đạo cụ mà giá cả của nó không ngừng tăng lên rồi rớt xuống.

Thù Tiểu Mộc cố nhẫn nại, đương nhiên điều này cũng không nói lên ý chí kiên trì của cô —— phần lớn có lẽ là do cô có thần kinh thép. Ai bảo cô chỉ có hứng thú đi lung tung dạo nhiều cửa hàng, cẩn thận ghi lại giá chênh lệch của mỗi đạo cụ, liên tục so sánh giá cả với ngày hôm qua, tổng kết số tiền lời và số hàng tồn kho, còn chăm chỉ đến mức tính toán xem đạo cụ nào có thể đầu cơ tích trữ, đạo cụ nào phải nhanh bán ra cho hết.

Lúc này, cô đang đi qua rừng trúc ở Giang Nam, định treo máy đánh quái hưởng kinh nghiệm, đột nhiên có một nick đỏ đi xẹt qua bên người cô. Thù Tiểu Mộc sợ hãi tất cả nick đỏ, vì sợ bị công kích mà trái tim tích cực đập loạn nhịp, tay chân bắt đầu luống cuống, đầu óc trở nên mù mịt. Bởi vậy phản ứng hiện tại của cô cũng có thể lý giải được—— cô nghiêng người vọt đứng sang một bên.

Lúc sau, có một tốp năm tốp ba nick đỏ chạy tới, trong một đống ID lộn xộn chen chúc, cô liếc mắt nhìn, nhận ra trong đó có cả sư phụ vô lại của cô —— Thánh Kỵ Sĩ.

Quả nhiên bọn họ nói một câu phi thường có đạo lý —— ở đâu có dã chiến thì ở đó không nhất định có Thánh Kỵ Sĩ, nhưng ở đâu có Thánh Kỵ Sĩ thì nhất định ở đó có dã chiến.

>_