Anh Mở Đường Em Yểm Trợ

Chương 6: Cuộc đời thật tàn khốc


Trong ngày hôm đó,Thanh Thu Tỏa vẫn phát tin tức trên Kênh thế giới, Thù Tiểu Mộc vẫn một cây chẳng chống vững nhà, vẫn không có ai lên tiếng ủng hộ như cũ. Cô không ra khỏi khu vực an toàn, ba cái ID mở quán đều đứng ở khu Thái Thú thành Cửu Lê, trạng thái chờ đợi diễn biến.

Tình Tỏa Ngân Sa: Có loại người muốn trốn ở khu an toàn cả đời, dù sao đi ra cũng không còn mạng đâu.

Bích Dao: Khó trách cô ta có thể lên bảng tài phú, hóa ra là làm loại mua bán không vốn ngàn lời này, ha ha, cô gái giàu có nhất thiên hạ lại là một tên trộm. Thật châm chọc.

Hồng Trần Tử Mạch: Thù Tiểu Mộc á? Người này vốn rất xấu xa, trước kia bán cho tui một cái áo choàng Tô Mạc*(1), vậy mà đòi bốn ngàn không trăm hai mươi lượng vàng, sau đó tui xem lại trong cửa hàng, hối hận muốn chết.

Thù Tiểu Mộc không nói lời nào, cô còn nhớ rõ Hồng Trần Tử Mạch này, bởi vì cái áo choàng Tô Mạc cô ta mua, là cái thứ ba của cả server. Lúc ấy trong cửa hàng chỉ có một người bán, giá là bốn ngàn tám trăm kim. Cô ta nhờ Thù Tiểu Mộc mua giúp, Thù Tiểu Mộc tìm tới tìm lui mới thấy có người ra giá bán áo choàng Tô Mạc trên hệ thống, cô và đối phương nhõng nhẽo cứng rắn quần nhau hai mấy giờ, lại tự mình đến nhận, cuối cùng giảm đi phí thủ tục gởi bán, lấy ba ngàn tám trăm vàng mua được cái áo này, cũng lấy giá bốn ngàn không trăm hai mươi lượng vàng bán cho cô ta.

Anh thật sự rất nghèo: Nói lâu như vậy còn chưa ra tay?

...

Tình Tỏa Ngân Sa: Có kẻ làm rùa đen rút đầu, sớm muộn gì Thanh Thu Tỏa cũng sẽ dạy dỗ cô ta!

Ai muốn dạy dỗ đồ đệ ta?

Thiên hạ yên tĩnh, không ngờ vị bang chủ đại nhân của Mông Hồng Thiên Hạ chỉ ham thích giết người, nhấn nước các em gái lại đột nhiên nhúng tay vào việc này, cũng có người đột nhiên ngộ ra —— đúng rồi, ai nói Thù Tiểu Mộc không có hậu trường? Sư phụ người ta là bang chủ của Mông Hồng Thiên Hạ đấy.

Nháy mắt, không khí trở nên rất kỳ diệu.

Đối với PK giết người, Thánh Kỵ Sĩ là hạng khó chơi, cho nên anh ta cố gắng muốn cho tình thế gay cấn, thề không giết thì không đủ để trút sự phẫn nộ của quần chúng.

Thánh Kỵ Sĩ: Ai muốn dạy dỗ đồ đệ ta? Đấu một mình hay là đấu luôn một đội? Thời gian, địa điểm?

Thật lâu sau cũng không có ai trả lời, ít nhất tên Hoang Hỏa đầu trâu mặt ngựa này không có nói sai ——cho dù huy động toàn bộ thế lực Thanh Thu Tỏa, Chu Sắc Phong Viêm cũng có thể đánh ngang tay, mà nó chỉ là một phân hội của Mông Hồng Thiên Hạ thôi. Cho nên đối phương lập tức mềm nhũn, bắt đầu nói đạo lý.

Tình Tỏa Ngân Sa: Đồ đệ bạn trộm nick của bang chủ chúng tôi.
Lúc này ai cũng cảm thấy hướng gió thay đổi, Kênh thế giới bắt đầu xuất hiện tạp âm:

Gió mát nhẹ nhàng: Các bạn không đúng rồi, con mắt nào của mấy bạn thấy Tiểu Mộc trộm nick của bang chủ mấy bạn?

Anh đây có tiền: Đúng vậy, mấy món trang bị kia người ta cũng nói là mua lại thôi, nhân phẩm Tiểu Mộc thế nào, mọi người từng tiếp xúc đều biết. Làm sao có thể làm ra loại chuyện thế này?

Hồng Trần Tử Mạch: Ặc... Kỳ thật con người cô ấy cũng rất tốt, rất đơn thuần lại nhiệt tình, lúc ấy vì giúp tui mua áo choàng Tô Mạc, hô trên kênh công cộng cả một tuần.

Tử Kinh Hoa tiên tử: Bang chủ mấy bạn bị trộm nick, cũng không nói rõ sẽ không cho người khác mua mấy món trang bị kia, người ta cũng không biết mà, còn đòi người ta bồi thường tổn thất quốc khố cho cả bang? Không thể mượn thế khi dễ người ta như vậy...

Thù Tiểu Mộc vẫn yên lặng xem, một hàng lại một hàng tin tức đủ loại màu sắctrên kênh công cộng chạy qua màn hình máy tính của cô, làm cho cô sâu sắc nhận thấy đời người như trò hề. Chỉ bằng một câu của Thánh Kỵ Sĩ, cô liền từ gian thương một thân một mình, mỗi người đều căm thù đến tận xương tuỷ biến thành người vô tội bị hại. Đây là sự hấp dẫn của quyền lợi và sức mạnh, chỉ cần một người tỏ thái độ, không tốn chút công sức nào đã làm cho cô chuyển bại thành thắng, đổi đen thành trắng, nhuộm trắng thành đen.

Khi đó cô đột nhiên cảm thấy có lẽ thế giới này không có đúng sai, vĩnh viễn bất bại, chỉ có sức mạnh.

Cho tới bây giờ người này luôn là một kẻ không có chí khí, cho nên khi Thánh Kỵ Sĩ mở miệng yêu cầu cô gia nhập Mông Hồng Thiên Hạ, cô không chút do dự đồng ý. Cũng ngay tại buổi tối hôm đó, trong một trò chơi trực tuyến tên là Thiên Hạ, nhân sinh quan mà Thù Tiểu Mộc kiên trì mười tám năm đã thay đổi.

Thành công dụ dỗ đồ đệ vào bang hội, Thánh Kỵ Sĩ liền bắt tay vào triệt hạ cái công hội Thanh Thu Tỏa kia, đương nhiên Thù Tiểu Mộc vẫn cảm thấy việc đó không liên quan đến cô, sư phụ tà ác của cô thuần túy là ham thích PK, lấy mình làm cớ thôi.

Bang hội trong Thiên hạ không có thành quách, trụ sở bang hội linh tinh gì đó, căn bản ý nghĩa một bang hội giải tán hay tồn tại, là do chủ bang hội quyết định. Hoặc là nếu trong một số ngày bang hội không thể đạt tới số người hệ thống quy định, hệ thống có quyền lực bắt bang hội giải tán.

Cho nên muốn đánh sụp Thanh Thu Tỏa, cũng không phải thật sự đi bưng ổ của bọn họ. Hành động của Thánh Kỵ Sĩ chính là mang theo một đám cuồng đồ thích chém giết phục ở những chỗ thực hiện nhiệm vụ hằng ngày, phó bản, những con đường bắt buộc phải đi qua liều mạng giết người của bọn họ, đợi cho thành viên bàng hội đều cảm thấy ở không nổi nữa, liền từng bước từng bước rời hội mà đi.

Một bang hội ngày xưa vô cùng náo nhiệt biến thành kho hàng để cất đồ, thành bãi đất hoang là chuyện khiến người ta phải thổn thức. Mà Thanh Thu Tỏa, không thể nghi ngờ đã rập khuôn theo bước đường này. Không ai nói chuyện giúp nó, dù sao cũng chỉ là một bang hội nho nhỏ có tám mươi thành viên, ai sẽ vì nó đi đắc tội Mông Hồng Thiên Hạ chứ?

Thành viên trên đỉnh đầu có chữ "Thu" đại biểu cho bang hội dần dần biến mất, Thù Tiểu Mộc cũng không ngăn cản, cô biết sau chuyện này, chỉ cần Mông Hồng Thiên Hạ còn tồn tại một ngày, chỉ cần bang chủ Mông Hồng Thiên Hạ vẫn là lão sư phụ này của cô, sẽ không có ai dễ dàng đụng chạm đến cô nữa.

Cô rốt cuộc hiểu được vì sao thời cổ đại thương nhân luôn thích gả con gái vào nhà quan lại. >_