Anh Xin Đầu Hàng

Chương 2: Chương 2


Một năm sau…

Không có thời gian nghỉ ngơi, An Mật Nhi ngồi trong nhà trọ lau lau chùi

chùi máy ảnh. Cô vừa làm vừa nhớ lại kỷ niệm với những chiếc máy ảnh,

chúng là tất cả của cô. Chỉ có điều mẹ cô từ nước Mỹ xa xôi đến phá rối.

―Mật Nhi

―Gì mẹ?

―Con nói mẹ nghe năm nay con bao nhiêu tuổi rồi hả?



―Khoảng 27.

―Đừng để mẹ tự nói ra nhé.

―Okey, okey. Con nhẩm tính là được chứ gì. Năm mươi hai mà trừ đi 27….

―Dám đề cập tới tuổi của mẹ! Con chán sống rồi à!. Người phụ nữ mắng sa

sả, ăn mặc khá sang trọng, lịch sự, gương mặt đẹp nhìn không cách nào có

thể đoán được bà đã hơn năm mươi tuổi, chỉ khoảng bốn mươi tuổi là cùng.

―Á, con không dám nói nữa, tha cho con đi mà, người đẹp!.

―Con năm nay hai mươi lăm tuổi rồi đấy. Sao tới bây giờ vẫn chưa giới thiệu

bạn trai hả?

―Con còn chưa muốn thì mẹ nóng vội làm gì?

―Mẹ không nóng vội thì ai hả? Nếu không mẹ đã chẳng từ nước Mỹ bay về

đây?

―Mẹ thật là! Đúng là ―nhàn quá không có việc gì làm nên mới về đây đúng

không?

Đôi mắt đẹp của người phụ nữ liếc xéo, đang muốn chửi ầm lên đúng lúc

cửa nhà mở ra.

―Hi, người đẹp!. Sammy vừa bước vào, nhìn thấy mỹ nhân hỏi ngay.

Bà nghe xong, vẻ mặt hung dữ xẹp xuống ngay tức khắc thành vẻ dịu dàng

đằm thắm, cười quyến rũ với anh chàng.

―Hi, Sammy, lâu lắm rồi không gặp cháu.

Sammy tiến lên phía trước, nắm tay của người phụ nữ đặt lên đó một nụ hôn.

―Người đẹp, lần nào gặp cô, cháu cũng thấy cô rất xinh đẹp.

―Làm gì có. Già rồi mà. Bà mỉm cười duyên dáng.

―Cô nói vậy sẽ khiến nhiều người phụ nữ khác phải xấu hổ.

Được anh khen, bà bật cười, đẩy anh một cái.

―Cháu cứ nịnh cô nha.

―Cháu nói thật đấy.

Vẻ mặt anh thoáng nghiêm nghị làm cho bà cười rũ cả người, rồi thở dài.

―Mật Nhi, con xem đấy. Giá mà con cũng nói những lời ngọt ngào như vậy

thì tốt rồi.

An Mật Nhi quét đôi mắt lạnh tanh. Sammy mà nói những lời ngọt ngào ư?

Úi dzời, miệng ‗chả‘ mà nói ngọt tức mà một bồ mướp đắng trong đó nhưng

cô không muốn nói ra thôi, cứ làm việc của mình.

Người phụ nữ này làm sao có thể tha cho cô được, lại tiếp tục ―ca lại bài ca

lúc nãy cho Sammy nghe.

―Cô thật không hiểu sao tính nó cứ y như con trai, cả ngày cứ dính chặt lấy

cái máy ảnh, giờ ngay cả bạn trai cũng không có.

―Ai nói con không có bạn trai. An Mật Nhi hừ lạnh.

Mẹ cô ngạc nhiên, quay đầu lại, mắt mở to như đèn pha sung sướng nói:

―Con nói con có bạn trai sao?



―Nhiều lắm mẹ. Leica, Canon, Sony, Nikon, Olympus, đủ loại, đủ kiểu dáng

con đều dùng hết rồi. Còn đây là máy ảnh mới nhất của con do Đức sản xuất

-‗Hasselblad‘.

Cô vừa nói xong, bà chỉ còn biết trừng mắt lên với cô, còn Sammy thì ôm

bụng cười ngặt ngẽo. Anh thừa biết cô nàng An Mật Nhi mê máy ảnh phát

cuồng, có gì lạ đâu, nhưng không ngờ cô nàng lại trả lời như thế.

Mẹ cô tức giận:

―Nghiêm túc chút đi! Mẹ tức lên rồi đấy.

An Mật Nhi ngước mặt lên.

―Con nghiêm túc mà mẹ. Mặc dù nó chỉ là cái máy chụp ảnh nhưng mẹ biết

không, đó chính là ―tình yêu của con đấy!. Cô nghiêm giọng nói, còn

không quên hôn cái chốc lên máy ảnh.

―Đó chỉ là một cái máy ảnh thôi mà. Bà trề môi.

―Cái máy ảnh này không giống như mấy cái khác đâu. Đây là dòng máy với

tính năng và giá thuộc hàng khủng đấy. Tính năng cảm biến lên đến 60

megapixel, chụp cực nét. Cô nói mà trong mắt cô tràn ngập tia sáng kỳ

quái, vẻ mặt mơ màng say đắm như đang nói về người mình yêu vậy.

Cô ngồi ghế nệm, chỉ chú ý tới mỗi cái máy ảnh, dùng nước lau kính cẩn

thận lau từng li từng tí, nhẹ nhàng không thô lỗ như ngày thường.

Sammy đứng bên cạnh bô bô.

―Cô à, trong mắt Mật Nhi chỉ có máy ảnh thôi. Máy ảnh đối với cô ấy còn

quan trọng hơn đàn ông. Cô có nói cũng bằng không thôi.

Mẹ cô không cam lòng để mặc như vậy, vì hạnh phúc cả đời của Mật Nhi

nên bà mới từ Mỹ về đây.

―Này, mẹ đã giúp con tìm một anh chàng. Con nhất định phải đi gặp mặt

người ta. Nhưng khi đi nhớ ăn mặc cho giống con gái ha con.

Lại nữa rồi! An Mật Nhi không có một chút hứng thú nào với việc xem mặt.

Năm ngoái vì giúp Sammy đối phó với cha mẹ anh nên cô mới phá lệ biến

hóa thành một cô nàng yểu điệu thục nữ, giả danh bạn gái của anh, khó khăn

lắm mới lừa được hai vị phụ huynh đó, làm cho hai ông bà vui sướng bay về

Pháp, không đề cập tới chuyện vợ con của anh nữa.

Giờ tới lượt cô phải đối mặt với việc đi gặp một tên đàn ông lạ quắc. Dẹp!

―Cho con xin hai chữ bình yên.

―Con nhất định sẽ có bạn trai. Không dễ gì tìm được một người đàn ông tốt

như thế đâu. Con sẽ có cảm tình với cậu ta. Là con gái thì phải dựa dẫm vào

đàn ông chứ con. Nếu con mà không mau mau lấy chồng, sẽ trở thành bà cô

già đó.

Mặt An Mật Nhi lạnh đi. Gì mà ―bà cô già. Mẹ thật là. Sao mẹ không coi

lại bản thân mình nhỉ.



―Sao mẹ không lấy chồng đi rồi nói con. Hình như mẹ còn nóng vội hơn cả

con. Tuổi mẹ cũng không còn trẻ nữa.

Bà bị nói trúng chỗ đau, nheo mắt lại:

―Con nói gì, con bé kia?

―Con chưa kết hôn bao giờ, tìm người để lấy khó gì? Còn mẹ, năm mươi hai

tuổi rồi, sao giờ vẫn mãi cô đơn, chắc không ai muốn lấy mẹ.

Bà vỗ vỗ ngực, lắc lắc đầu. Nó là con gái mình là dám nói thế.

―Thật tức chết đi mà! Con dám chê bai mẹ.

―Con không ngán. Hừ!.

Không khí xung quanh ngập tràn mùi thuốc súng, chiến tranh giữa hai người

phụ nữ nổ ra vô cùng căng thẳng. Hiếm thấy lúc nào mà hai người không cãi

nhau. Sammy chỉ còn nước đứng ra giảng hòa.

―Đừng cãi nhau nữa mà. Đều là người nhà, hòa thuận, hòa thuận nào!

―Cô mà cùng một nhà với con nhỏ ―đàn ông đây hả?. Bà mắng.

―Ai bảo mẹ ly hôn rồi mang con gái riêng theo làm gì.

Một cú đấm đau điếng giáng xuống đầu đau tới mức An Mật Nhi phải hét to

lên:

―Á! Mẹ ơi! Đau quá.

―Không đau sao được. Phải đánh cho con nhớ mẹ là mẹ con.

An Mật Nhi ôm đầu xoa xoa, miệng ỏm tỏi:

―Mẹ bạo lực hèn gì không lấy được chồng.

―Con làm mẹ tổn thọ. Vì mẹ có con gái riêng nên mới không lấy được

chồng. Nếu không những người đàn ông theo đuổi mẹ xếp hàng tới Thái

Bình Dương. Con là đồ con gái vô tâm. Bà lại giơ chân lên đạp. Lần này

An Mật Nhi thông minh né được.

―Mẹ à! Quân tử động khẩu không động thủ!

―Mẹ là mẹ con, mắng chửi, đánh đập đều được hết.

―Mẹ, mẹ tức lên nhanh già lắm.

―Dám nói mẹ già, con muốn chết rồi à!

Hai người phụ nữ, một người dí đánh, một người chạy. Nhìn kỹ thấy hai

người giống nhau như đúc, ngay cả điệu bộ gừ giọng cũng giống.

―Đừng cãi nhau nữa mà.

Sammy là trọng tài, kéo hai người tách ra. Anh chắc phải cười bể bụng với

hai mẹ con nhà này mất thôi. Chưa thấy mẹ con nào mà vừa đánh nhau vừa

cãi nhau buồn cười như hai mẹ con Mật Nhi. Biết cô và mẹ gần sáu năm, tới

giờ vẫn chứng nào tật nấy, gặp nhau là cãi nhau.

―Hai người đừng cãi nhau nữa, không ai chịu thua à. Sao cứ vì đàn ông mà

làm mất hòa khí.

Mẹ cô lắc lắc đầu, nhìn cô thở dài.



―Sao ta An Mĩ Lị xinh đẹp như thế này lại sinh ra cái con nhỏ tính tình thô lỗ

như đàn ông, mặc đồ toàn quần jean áo thun, mấy năm trời cũng không bỏ

được cái tính đó, một chút nữ tính cũng không có.

―Con thích như vậy. An Mật Nhi hừ giọng. Cô cần quái gì lấy chồng, ở vậy

cả đời cũng được. Bây giờ cô rất thích cuộc sống độc thân, không muốn lấy

chồng rồi phải lo cho chồng cho con.

Để hai người này khỏi cãi nhau nữa, Sammy đánh trống lảng:

―Cô về Đài Loan tính ở lại bao lâu?

―Để coi con nhỏ kia có chịu cho cô ở đây không nữa.

An Mật Nhi tức giận lớn tiếng:

―Mẹ nói vậy thì con cũng tuyên bố không mẹ con gì hết. Đưa tay ra, cô nói

tiếp: ―Đưa con tiền thuê nhà rồi mẹ muốn ở bao lâu thì ở?.

―Con nhỏ này!

Ở cùng với mẹ lại cãi ầm lên, An Mật Nhi tức tốc ôm ‗Hasselblad yêu quí‘

bỏ về phòng. Chui vào trong, đóng sầm cửa lại, mặc cho mẹ mắng chửi sa sả

bên ngoài. Mẹ mắng mệt cũng nghỉ thôi. Sammy chắc hẳn sẽ ngồi nói

chuyện với mẹ.

Vấn đề khiến cô đau đầu ở đây là lần này mẹ về nhất định bắt cô phải đi xem

mặt. Cô biết mẹ đã nói là làm, việc gì chưa làm được nhất định không bao

giờ bỏ qua.

Cuộc sống bình yên của mình nay còn đâu.

**

Chụp ảnh là niềm đam mê duy nhất của An Mật Nhi, và cũng chính là công

việc hiện giờ của cô. Từ khi còn học đại học, cô đã bắt đầu chụp ảnh từ

nghiệp dư, và đến giờ đã là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp..

Chiếc máy ảnh luôn là vật bất ly thân của cô. Khi còn chưa tốt nghiệp Đại

học, cô kiếm tiền bằng việc chụp ảnh. Lúc đó vì không có nhiều tiền nên cô

chỉ mua một chiếc máy ảnh đơn giản, tìm những cô bạn không được xinh để

chụp nhưng vào khuôn hình lại ăn ảnh, còn rất tự nhiên nữa.

Thế là cô được quảng cáo miễn phí và vì chụp ảnh giá rẻ, chỉ bằng một nửa

giá của thợ chụp ảnh chuyên nghiệp nên một đồn mười rồi mười đồn một

trăm, sau đó hầu hết tất cả các sinh viên nữ trong trường đều tìm tới cô để

chụp ảnh, còn có cả các cô nàng sinh viên học khác trường.

Bốn năm Đại học nhanh chóng qua đi, sau khi tốt nghiệp, cô dành dụm đủ

tiền mở một Studio, cạnh tranh với các Studio lớn trong thành phố. Bằng sự

yêu nghề và khả năng quan sát nhạy bén, cuối cùng cô cũng nổi tiếng, trở

thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

Năm nay cô mới hai mươi lăm tuổi nhưng đã được giới nhiếp ảnh biết tới,

chuyên được mời đến chụp ảnh bìa các ngôi sao cho những tờ tạp chí lớn.

―Tiểu Lâm, đưa những tấm ảnh này lên máy tính.



―Cậu làm tốt lắm

―A Hoành, chuyển bối cảnh thành màu trắng.

―Đẹp đấy.
―Sau cột điện làm tối đi một chút.

―Tốt.

―Trang phục đưa tới hết chưa?.

―Dạ, rồi. Tiểu La ký nhận.

―Trân đâu? Có ai thấy Trân đâu không?

―Cô ấy đang giúp năm người trong nhóm make-up.

Sáng sớm, An Mật Nhi bận rộn ở Studio. Công việc của cô là hướng dẫn

những người mới, nhóm lần này toàn những người trẻ, tuổi đôi mươi.

Studio của cô đã mở rộng quy mô, không chỉ có trợ lý nhiếp ảnh gia, mà còn

có nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, nhà tạo mẫu tóc, chuyên viên trang điểm. Vì

họ sẽ giúp cô chụp những bức ảnh được đẹp hơn..

Những yêu cầu của cô thường cũng rất cao.

―Chị An, Trần tiên sinh tới rồi. Một trợ lý chạy tới thông báo.

―Ai?. Cô không nghĩ ra, vì có rất nhiều người họ Trần.

―Trần Thông Dương tiên sinh.

An Mật Nhi chợt nhớ ra.

―À, đúng rồi. Chị có gặp ông ấy một lần, suýt nữa thì quên mất. Ông ấy ở

đâu thế?.

―Trong phòng khách.

―Được rồi. A Kiệt, mọi việc còn lại giao cho cậu, lúc những người trong

nhóm make-up tới thì gọi chị nhé. Cô giao việc lại cho trợ lý, ra khỏi phòng

chụp ảnh, đi thẳng tới phòng khách.

Cô đi rất nhanh, hiên ngang như đàn ông con trai.

Không ngờ khi tới chỗ rẽ, đụng phải một người đang đi ngược chiều. Người

đó cũng đi nhanh như cô, thân hình lại to cao cường tráng như đá tảng, nên

chẳng bị xây xác gì. Chỉ có cô là thiệt.

An Mật Nhi la oái, cả người ngã bịch, đau thê thảm, không chỉ cái mũi bị va

vào người đó đau điếng mà mông cũng ê ẩm.

Cô khổ sở ngồi dưới đất, đau đến mức suýt nữa thì bật khóc. Đụng đụng cái

muỗi, nhích nhích cái mông, vẻ mặt cô cực kỳ thảm hại.

Người kia bước tới khom người như muốn kéo cô đứng dậy.

―Shit!. Cô buột miệng mắng một câu. Người kia cả người liền cứng đờ.

―Chết tiệt! Không có mắt à…. Cô càm ràm, tuy không to lắm nhưng cũng

đủ lọt vào tai người kia.

An Mật Nhi chống tay đứng lên đầy khó khăn, vụ đụng chạm đau điếng làm

cho cô tức nổ đom đóm mắt. Thế mà cái tên kia vẫn chẳng hó hé xin lỗi lấy

một câu.



―Này anh kia, anh không có lương tâm hả. Anh đụng vào tôi làm cho tôi bị

ngã còn không chịu xin lỗi hả?. Cô đùng đùng nổi giận, ngẩng cao đầu

trừng mắt với tên đàn ông cao to hơn hẳn cô một cái đầu.

Người kia trái lại bình tĩnh không giận dữ, giọng trầm trầm:

―Tôi không có đụng vào cô. Là do cô đụng tôi trước.

Tốt lắm! Mình sai lại còn già mồm lên với bà à. Đừng có trách bà ghê gớm!

―Chỗ này không phải chỗ anh thích tới là tới. Mời anh biến đi cho!.

Sắc mặt người kia chợt xám nghét.

―Cô là gì mà dám đuổi tôi?.

Cô ưỡn ngực, kiêu ngạo trả lời:

―Anh không biết lễ độ là gì hết. Tôi chính là quản lý của Studio này.

Người đàn ông nhìn cô ngạc nhiên.

―Cô là quản lý ở đây sao?

―Đúng thế. Giờ mời anh đi cho.

Sắc mặc anh ta càng lúc càng khó coi.

―Cô là đồ không biết đúng sai.

―Ừ đấy thì sao nào. Tôi đã dùng lời lẽ nhã nhặn phân rõ trái phải, tốn nhiều

lý lẽ với cái người ―thô thiển như anh mà anh chậm tiêu thế hả?.

Người đàn ông dường như đã nổi cáu, cặp lông mày của anh nhíu cả lại, ánh

mắt như muốn phừng lửa, gương mặt góc cạnh của anh nhăn nhó. Thân hình

cường tráng thường xuyên tập thể hình của anh áp đảo cô. Lồng ngực rắn

chắc phập phồng vì tức, càng có sức uy hiếp so với người bình thường.

Không khí u ám đến phát sợ.

An Mật Nhi không sợ, sợ thì không thể khiêu khích được nữa, mà đây là địa

bàn của cô việc gì phải sợ. Sau đó không bao lâu, người đàn ông này chỉ

trừng mắt nhìn cô rồi bỏ đi..

―Này! Anh đi nhầm đường rồi. Cửa ở bên kia đó!.

Cả người anh chàng cứng đờ, quay đầu lại, mắt hung dữ như sắp giết người

phóng hỏa. Nhưng cô không ngán, dựa lưng vào tường, còn chỉ tay ra cửa.

―Đi đường đó, nhớ đóng cửa lại. Cảm ơn.

Anh chàng nắm chặt hai tay lại, trừng mắt hung tợn với cô, quay người,

bước đi ngang qua cô, miệng còn lầm bầm chửi rủa vài câu, trong đó có cả

tiếng Anh. Mỗi bước đi của anh ta như chá lửa, cuối cùng mất hút.

An Mật Nhi mắng một câu.

―Tên điên!.

Cô lại bước tới phòng khách, xoa xoa mũi và mông. Nhớ lúc nãy mắng anh

ta hình như cũng có hơi quá đáng thì phải…

Y… Hình như mình thấy anh ta quen quen?

Sau đó, không nghĩ nhiều nữa, cô mở cửa vào trong phòng khách, thấy Trần

Thông Dương đang ngồi chờ cô.



Trần Thông Dương vừa thấy cô đến liền mỉm cười chào, đưa cho cô danh

thiếp của ông.

―Chào cháu, đây là danh thiếp của chú.

An Mật Nhi nhận danh thiếp, lễ phép mời ông ngồi xuống trước rồi cô nói

một cô bé rót trà đặt trước mặt ông.

Cô nhìn tấm danh thiếp. Bên trên ghi những chức danh của ông, nào là thông

dịch viên, luật sư, …Ông còn là người quản lý của… một người mà cô chưa

nghe tới tên bao giờ.

Cô nghiêng đầu hỏi:

―Cháu nhớ trong điện thoại chú nói muốn cháu chụp ảnh phải không?.

―Ừ!

―Chụp cho ai?.

―Giang Chấn Vũ.

―Giang-Chấn-Vũ?. Cô hỏi lại.

Cô bé trợ lý vừa rót trà vừa liến thắng:

―A! Anh ấy là Giang Chấn Vũ, đang đá bóng ở Nhật.

An Mật Nhi nhìn vào gương mặt thích thú của cô bé:

―Em biết hả?

―Tất nhiên rồi ạ. Giang Chấn Vũ rất nổi tiếng. Một năm trước, anh ấy đầu

quân cho một câu lạc lớn ở Nhật Bản, phong độ trong các mùa giải của anh

ấy được giới chuyên môn đánh giá rất cao, còn được người dân Nhật Bản

yêu mến nữa ạ. Anh ấy là niềm tự hào của quốc gia đấy!.

―Thế à?

―Chị không biết hả?

―Chị không biết. Mà chị cũng rất ít khi xem bóng đá. Cô không quan tâm

lắm đến tin tức thể thao nên người này cô hoàn toàn không biết.

―Giang Chấn Vũ năm nay hai mươi lăm tuổi, là cầu thủ trong đội tuyển quốc

gia. Ba năm trước, chú phát hiện ra tài năng của cậu ấy nên ký hợp đồng làm

người quản lý riêng. Năm ngoái, chú cùng cậu ấy đến Nhật Bản. Nhật Bản là

một đất nước phát triển, có nhiều đầu tư cho bóng đá hơn cả nước ta. Cậu

chàng cũng đã góp phần ghi nhiều bàn thắng cho đội tuyển khi đá trong các

giải thế giới. Ông nói cho cô biết những thông tin về Giang Chấn Vũ.

Cô gật gật đầu. Bóng đá trong nước không được đầu tư như nước ngoài là

đúng. Nhưng cô thấy khó hiểu là tại sao người quản lý của một cầu thủ lại

tới tìm cô? Nếu là quản lý của một nghệ sĩ thì có thể hiểu được, đằng này

bóng đá đâu có liên quan gì tới sở trường của cô!

―Chú mới nói tới tìm cháu là vì…

―Mời cháu chụp album ảnh cho Chấn Vũ.

Đối với những vấn đề quan trọng, thái độ của Trần Thông Dương luôn

chuyên nghiệp và uy tín.



―Vận động viên cũng giống như nghệ sĩ, rất coi trọng hình tượng trước công

chúng. Tất nhiên tài năng là điều kiện hàng đầu không phải bàn cãi nữa. A

Vũ bây giờ không chỉ nổi tiếng trong nước mà cả với bóng đá quốc tế. Có

khá nhiều đài truyền hình và các hãng quảng cáo liên hệ với A Vũ. Nếu A

Vũ với tư cách là một ngôi sao bóng đá xuất hiện trên các phương tiện thông

tin đại chúng, rất có thể sẽ càng trở nên nổi tiếng. Cho nên chú mới cần phải

tìm một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp album ảnh cho cậu ấy.

Hai mắt An Mật Nhi sáng lên. Cuối cùng thì cô cũng hiểu.

―À, cháu hiểu rồi. Ở châu Âu và cả Nhật Bản nữa, các vận động viên nổi

tiếng thường chụp album ảnh của chính họ.

―Đúng thế. Chú cũng đã xem nhưng bộ sưu tập ảnh của cháu. Những tấm

ảnh rất độc đáo và lạ mắt, còn đi vào lòng người nữa. Chú hy vọng A Vũ

không chỉ là cầu thủ nổi tiếng mà còn trở thành đại diện của thể thao nước

nhà. Chỉ cần qua những tấm ảnh của cháu làm sao để nâng cao tên tuổi và

phong cách riêng cho cậu ta.

Đây chắc hẳn là một thử thách mới đối với cô, An Mật Nhi tỏ ra rất thích thú

với công việc này.

―Cháu hiểu ý của chú rồi. Trần tiên sinh hy vọng giống như thế giới, vận

động viên thể thao cũng sẽ nhận được sự hâm mộ từ công chúng không thua

kém gì các nghệ sỹ tên tuổi khác, gầy dựng một sự nghiệp vững chắc và

hướng đi cho cậu ta trong giới thể thao.

Trần Thông Dương mừng rỡ, gật gật đầu.

―Đúng đúng. Cháu nói đúng suy nghĩ của chú rồi đó.

An Mật Nhi còn cách nào để từ chối nữa đâu chứ. Cô liền gật đầu đồng ý.

―Dạ. Cháu rất thích công việc này, cũng rất vinh dự khi được chú mời.

Hai chú cháu mới gặp mà như đã thân quen, trò chuyện vui vẻ, còn rất ăn ý

nữa. Quan điểm của hai người cũng giống nhau, quyết định ký ngay hợp

đồng.

Trần Thông Dương rất phấn chấn vì ông tin rằng mình không nhìn lầm

người. Qua buổi nói chuyện này, ông biết An Mật Nhi chính là người ông

muốn tìm.

Cô gái này cũng rất đáng nể, trẻ tuổi mà đã có khá nhiều bộ ảnh độc đáo,

sáng tạo và nghĩ ra nhiều ý tưởng mới lạ nên ông rất kỳ vọng lần hợp tác này

sẽ thành công.

―Lát nữa chú sẽ giới thiệu cháu với A Vũ.

―Dạ, cháu cũng muốn làm quen với cậu ta.

―Hai chú cháu cùng đến nhưng cậu ta đi WC rồi. Nói tới đây, Trần Thông

Dương không thể không buồn bực.―Cái thằng này cũng lạ. Đi cũng lâu. Giờ

này đáng lý ra phải quay lại rồi chứ?.

An Mật Nhi sửng sốt, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.



―Chú à… Giang Chấn Vũ trông như thế nào?.

―À, các vận động viên đều giống nhau ở cơ bắp cường tráng, cơ thể rắn chắc

do kết quả của quá trình tập luyện dài kỳ. Trần Thông Dương tâng bốc.

―Không phải là chú nói quá, nhưng sức lực và chiều cao của A Vũ hoàn toàn

phù hợp với tiêu chuẩn của một vận động viên tầm cỡ quốc tế. Nó cũng khá

đẹp trai.

An Mật Nhi thấy đầu mình lạnh lạnh.

―Cậu ta… Đừng nói với cháu là mặc đồ thể thao màu trắng?.

Gặp rồi còn đỡ, đằng này cãi nhau một trận, còn đuổi người ta đi! Cô cười

gượng gạo, trán lấm tấm mồ hôi, thầm than trong lòng. Kiểu này thảm rồi!