Tiêu Dao

Chương 7: Vong hồn đòi mạng (6)




Trần Phong đứng bên không nói gì, một mặt phân tích lời đối thoại của họ, mặt khác suy nghĩ về chỗ bất đồng trong lần thích sát này. Dựa theo trình tự bình thường, sự tình phải như sau, thích khách trước tiên giết chết Cát Duyệt, rồi đem cánh tay đứt để chung một nơi với cánh tay của Phá Trúc, chỉ là hành động này nhất thời không giải thích được. Việc Tịch Nguyệt và bản thân bị mê yên làm ngất đi rồi tới vụ thích sát Sầm Hàm, nếu theo như Ức Hà Phiêu nói chỉ là hư trương thanh thế, để chứng minh hoặc che giấu một số chuyện. Thời gian này Tịch Nguyệt đích xác có khả năng tiến hành thích sát, tiền đề là nàng ta không thực sự bị hôn mê mà là một cái bẫy được sắp đặt, nhưng điều này không có chứng cứ. Khi ấy không có ai ở trong phòng mình, họ đều đi tìm cánh tay đứt của Phá Trúc quanh Tử Trúc lâm, nghĩa là, ai cũng có khả năng để thích sát. Hai lần trước thi thể đều do Tịch Nguyệt phát hiện lần đầu tiên, còn lần này lại là Linh Tường. Chuyện bị thích sát của Sầm Hàm cũng chỉ là lời lẽ phiến diện của riêng nàng, không ai có thể chứng minh được. Nếu điều nàng ta nói là thực, thích khách có hai mục đích. Thứ nhất, để tiếp tục gây hàm oan cho Tịch Nguyệt như hai lần trước, đây quả là một cái bẫy lớn, bởi vì Trần Phong có thể chứng minh Tịch Nguyệt ở cùng với mình nhưng trong lúc đó lại bị mê yên thông thường làm hôn mê, như vậy mọi người sẽ nghĩ ngay tới là âm mưu của Tịch Nguyệt. Thứ hai, nếu thích khách đúng là Tịch Nguyệt, vậy chính là để giải thoát khỏi hiềm nghi như Ức Hà Phiêu phân tích. Nhưng nếu điều Sầm Hàm nói là giả, điểm thứ nhất về âm mưu gây hàm oan cho Tịch Nguyệt là từ nàng ta. Nhưng bất kể như thế nào cũng đều không có chứng cứ để chứng minh, toàn bộ đều là suy đoán. Trần Phong nghĩ tới tại sao hai lần trước đều dùng độc và chủy thủ như cố ý che giấu binh khí của bản thân, lần này lại là song kiếm, hơn nữa còn sử kiếm không thuần thục. Điều này có thể nói được rằng thích khách cố ý làm lộ binh khí của mình, nhưng mục đích là để che giấu thứ gì đó quan trọng, bởi vì lúc này căn bản không có lý do để tiết lộ, nhưng rốt cuộc là để che giấu điều gì?

- Những điều hiện giờ có được không đủ để chứng minh ai là thích khách, nhưng tuyệt đối nằm trong những người chúng ta. Ta không thể để bọn họ chết uổng, nhất định phải tìm ra kẻ đó.

Trần Phong nói, ánh mắt sắc bén, giọng nói kiên quyết, rồi chuyển thành sự buồn bã.

- Mai táng thi thể của Cát Duyệt đi, chôn cất bên cạnh Phá Trúc.

Mộ phần cho Cát Duyệt do Tiên Cụ dùng thanh đao trên tay mình đào lên, chôn luôn hai cánh tay đã hóa thành xương trắng. Hắn gào lớn mấy tiếng trước mộ phần, trời cao đánh xuống vô số thiểm điện, đây là táng lễ của Vương tộc Lôi tộc.

Cũng như hôm Phá Trúc ra đi, trời mưa như trút, điều duy nhất khác biệt là sấm sét chẳng ngừng, những làn chớp điện xẹt ngang trời tựa như đao của y. Hắn đang phẫn nộ, hắn cuối cùng có điều gì chưa kịp nói đây?

Đêm khuya, cửa phòng Trần Phong bị đẩy ra. Tịch Nguyệt, toàn thân ướt sũng, vẻ mặt đau khổ.

- Xin lỗi chủ nhân. Thuộc hạ đã trách lầm Cát Duyệt.

Tịch Nguyệt nói.

- Sự tình đã như vậy rồi, điều quan trọng nhất là bắt được thích khách.

Trần Phong nói.

Sau khi Tịch Nguyệt đi khỏi, Trần Phong định gọi nàng lại nhưng muốn nói mà ngập ngừng. Hắn có thể tưởng tượng sự đau khổ của Tịch Nguyệt lúc này, để nàng một mình bình tâm lại chắc tốt hơn. Tịch Nguyệt đi chưa lâu, lại có một người tới, không phải Ức Hà Phiêu, mà là Linh Tường.

- Ta nghĩ rằng trong chuyện này ngươi không thể bình chân như vại được, đã đến lúc rồi.

Trần Phong tựa hồ biết rằng Linh Tường sẽ đến.

- Từ lúc ban đầu Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ bị thích sát, thuộc hạ luôn tìm kiếm nguyên nhân và động cơ, nhưng điều tra rất nhiều điểm mà đều không thấy đầu mối nào. Thích khách không thể là các tinh linh trong Vương tộc Ngũ tộc, bởi vì mấy ngày nay thuộc hạ đã tận lực, hết sức cố gắng khôi phục linh lực công kích và khả năng thi triển linh lực công kích, nhưng đều không tác dụng. Tất nhiên, có lẽ với người vô cùng lợi hại cũng có thể khôi phục hoặc ẩn tàng linh lực công kích, nhưng cơ hội rất nhỏ. Do đó thuộc hạ đặt mục tiêu vào hậu nhân của tinh linh bốn tộc kia. Bốn người này chỉ có Tịch Nguyệt và Phá Trúc cùng sinh ra và trưởng thành với nhau, Sầm Hàm và Cát Duyệt sau này mới gặp gỡ, nghĩa là, thân phận của Sầm Hàm và Cát Duyệt rất khả nghi.

Với lời này của Linh Tường, Trần Phong lại thờ ơ.

- Vậy ngươi đã điều tra được gì?

- Căn bản chưa tra ra gì được, nhưng nếu là Sầm Hàm, nàng ta ở cùng chúng ta một thời gian dài, hẳn có cơ hội giết Tiên Cụ. Tất nhiên, có khả năng là trước khi tiến nhập phàm trần linh lực của chúng ta rất cao, nàng ta không thể hạ thủ. Nhưng mỗi lần thích sát đều dùng độc, hơn nữa thủ pháp hạ độc không kém Tịch Nguyệt, vậy hoàn toàn có cơ hội giết Tiên Cụ, không cần đợi tới sau khi tới phàm trần.

Linh Tường nói.

- Nếu giết người trước khi tới phàm trần thì người dễ bị nghi ngờ nhất chính là nàng ta, đây cũng có thẻ coi là nguyên nhân nàng ta không ra tay.

Trần Phong ngắt lời.

- Vậy Lạc Anh thì sao? Độc nàng ta trúng là trước khi tới phàm trần, loại độc mãn tính. Là ai hạ độc chúng ta không biết, nhưng giả dụ là Sầm Hàm, vậy nàng ta cũng có cơ hội hạ độc Tiên Cụ tương tự như vậy, hạ độc một người bị nghi ngờ thì hai người cũng bị nghi ngờ, nàng ta chắc không thể nào sợ điều này. Do đó, hạ độc Lạc Anh nhất định là người khác.

Linh Tường băn khoăn.

- Vậy ngươi cho rằng Cát Duyệt?

- Đúng. Trước khi hắn chết thuộc hạ cho rằng như vậy, tuy không có chứng cứ nhưng chỉ còn lại mình hắn. Song hắn đột nhiên chết đi, toàn bộ đầu mối và mạch suy nghĩ như bị thiểm điện cắt đứt.

Linh Tường nói.

- Khi ngươi phát hiện ra thi thể của Cát Duyệt có thấy chỗ nào khả nghi không?

Trần Phong hỏi.

- Thuộc hạ đã từng hỏi Tịch Nguyệt, giả thiết Cát Duyệt chết bởi vết thương do binh khí nào đó gây ra, nhưng Tịch Nguyệt nói bởi chất độc mà vết thương bị rữa ra, cả thời gian tử vong cũng không phân biệt được, giống như Phá Trúc.
Linh Tường đáp.

- Bây giờ trên bề nổi kẻ đáng nghi nhất là Tịch Nguyệt, hoặc giả, kẻ đáng nghi nhất luôn luôn là nàng ta.

Trần Phong bảo.

- Nhưng thế thì quá lộ liễu. Nếu đúng là Tịch Nguyệt vậy phải là càng hoàn mỹ, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến thuộc hạ nghĩ đến Sầm Hàm.

Linh Tường nói.

- Ngươi nghi ngờ nàng ta nói dối à?

- Chỉ hoài nghi, nhưng chưa có chứng cứ.

Linh Tường trả lời.

Chuyện khiến người ta không hiểu được chưa kết thúc ở đó. Nỗi sợ hãi tử vong trong Tử Trúc lâm cũng càng lúc càng nặng nề. Sáng hôm sau, Sầm Hàm hối hả gõ cửa phòng Trần Phong, giống như Tịch Nguyệt sáng hôm trước.

- Thưa chủ nhân, có chuyện lạ.

Sầm Hàm nói bên ngoài cửa.

- Có chuyện gì?

Trần Phong mở cửa hỏi.

- Hôm nay thuộc hạ gõ cửa phòng Tịch Nguyệt nhưng cô ấy không ở đó, bèn tới Tử Trúc lâm tìm. Cuối cùng cho rằng cô ấy tới mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt nên thuộc hạ cũng tới đó, song tới rồi mới phát hiện mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt đã bị xới lên, thi thể bên trong đều không còn thấy nữa.

Lời của Sầm Hàm khiến Trần Phong thấy đau cả đầu.

- Đi! Mau gọi mọi người đi cùng!

Trần Phong nói xong chạy ra khỏi phòng, sau đó Tế Qua, Tiên Cụ, Ngự Nô, Linh Tường và cả Tịch Nguyệt bước ra từ phòng của Lạc Anh.

- Tịch Nguyệt, đêm qua ngươi vẫn ở trong phòng của Lạc Anh chứ?

Sầm Hàm hỏi.

- Không. Ta tới mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt trước, sau đó mới đến phòng Lạc Anh.

Trên người Tịch Nguyệt có dấu vết bị nước mưa làm ướt, còn cả bùn đất.

- Tối hôm qua ngươi đã tới mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt à?

Sầm Hàm hỏi tiếp.

- Phải, chuyện gì vậy? Có phải lại có chuyện xảy ra không?

Sự tình mấy ngày nay cũng khiến Tịch Nguyệt mẫn cảm lên.

- Sáng nay ta tới tìm ngươi, thấy ngươi không ở trong phòng, bèn tới chỗ mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt, thấy mộ phần trống rỗng, thi thể không còn thấy đâu.

Sầm Hàm bảo.

Mọi người cảm thấy không ổn, chạy thẳng tới chỗ mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt. Đúng như Sầm Hàm nói, mộ phần bị xới lên, thi thể bên trong không còn thấy. Điều này khiến cho Trần Phong nhớ lại lần tới thôn làng thu phục ác quỷ, những phần mộ bị xới lên.