Tiên Hồng Lộ

Chương 231: Huynh đệ hòa thuận




- Chẳng lẽ dã tâm và dục vọng khiến đệ quên mất thân tình, quên mất bản tính của mình.

Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ thất vọng rất lớn, chăm chú nhìn thiếu niên với vẻ quật cường trước mặt:

- Đệ đệ! Đệ đã thay đổi rồi!

“Đệ đệ! Đệ đã thay đổi rồi.”

Dương Lỗi chấn động toàn thân, trên mặt trong phút chốc thoáng qua một chút đau xót khiến lòng người lạnh giá. Hai tròng mắt của hắn hồng nhuận, loại kiêu căng trên người đột nhiên tan thành mây khói. Hắn nở nụ cười hay là khóc. Một tia trong suốt trong hốc mắt nháy mắt bốc hơi lên.

- Hừ! Tiểu tử! Hãy nghe đại ca ngươi nói, bằng không lão tử phải mạnh mẽ giáo huấn ngươi một chút.

Hồ Phi cách đó không xa đi tới. Nhìn Dương Lỗi với vẻ khinh bỉ giọng dạy bảo:

- Tiểu tử! Ngươi có thân nhân, không hầu hạ cho tốt, lão tử ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết.

Tuy lời nói của hắn thô tục nhưng nói rõ một đạo lý: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng; Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn.

- Đệ đệ! Theo ta về đi. Mặc dù đệ không muốn, ta cùng có năng lực mạnh mẽ đưa đệ về nhà.

Giọng điệu Dương Phàm bỗng nhiên cứng rắn hơn.

- Được! Đệ đi với huynh trở về.

Dương Lỗi liếc mắt nhìn hắn với vẻ phức tạp. Rốt cục chấp nhận. Hồ Phi bên cạnh Dương Phàm giống như một con dã thú hoang dã, phát ra hơi thở dã tính cuồng bạo mang đến cho hắn áp lực quá lớn.

Vì thế ba người ngự kiếm mà đi. Lúc nàv đây, Dương Phàm nhấc chân theo Dương Lỗi, hai người bay trên một thanh phi kiếm. Bầu không khí trầm mặc, huynh đệ hai người không nói gì. Trên mặt Dương Phàm còn có một chút vẻ tức giận còn sót lại.

- Đại ca! Vì sao huynh không ngự kiếm phi hành.

Giọng nói của Dương Lỗi có chút máy móc, dường như có chút bất mãn với Dương Phàm.

- Từ sau khi tán công, đã quen rồi

Dương Phàm nói với vẻ tức giận.

Dương Lỗi hít sâu một hơi. Rồi nói tiếp:

- Đệ biết! Tu vi của huynh khẳng định vượt qua đệ. Huynh đi kinh đô một chuyến, địa vị thân phận cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngay cả trưởng bối gia tộc cũng tôn kính huynh như thế.

- Huynh lần này đến Dương gia bảo. Mục đích chủ yếu chính là gặp đệ. Vì sao không quan tâm đến thân tình chứ? Chẳng lẽ đệ tự cho là tu tiên tuyệt tình mà cắt đứt đoạn thân tình thế tục.

Giọng điệu Dương Phàm thoáng dịu xuống.
- Đại ca! Chúng ta cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, chẳng lẽ huynh không hiểu đệ sao?

Con ngươi Dương Lỗi lộ vẻ nhu thuận, giọng nói có chút khàn khàn:

- Đệ sẽ không ngu như vậy, nếu không thì không thể giúp đệ tu tiên. Ngược lại sau này trong lòng đệ lưu lại tiếc nuối, thậm chí sơ hở tâm ma! Ngoại trừ đệ có thể vô tình vô nghĩa tuyệt đối đối với thân nhân không chút vướng bận. Nhưng chúng ta đều biết được điều đó là không thể.

Trong con ngươi Dương Phàm hiện lên dị sắc nhìn một chút vẻ ủy khuất trong đôi mắt đệ đệ trong lòng không khỏi máy động: Chẳng lẽ mình còn chưa hiểu hết đệ đệ của mình. Từ khi còn nhỏ bắt đầu, đệ đệ ở trong lòng hắn đều rất thông minh nhu thuận, mình nói gì nghe nấy, cho tới bây giờ đều là đối tượng hắn che chở.

Dương Phàm khẽ lắc đầu, thu hồi suy nghĩ:

- Chúng ta về nhà trước rồi nói sau.

Sau nửa canh giờ, ba người về tới Vụ Liễu trấn.

Dương thị trông thấy đứa con thân sinh mình trở về, lập tức khóc giống như người nước mắt, mạnh mẽ ôm con vào trong lòng. Dương Phàm có thể cảm nhận rõ ràng. Dương thị thương vêu đệ đệ ở Dương gia nhiều hơn, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút. Đối vói chuyện này, trong lòng hắn không chút ganh tị và bất bình. Dù sao, đệ đệ là con thân sinh của Dương thị, loại tình cảm cốt nhục thật sự.

- Lỗi nhi! Con rốt cục đã trở về, mẹ đi làm thức ăn ngon cho con.

Dương thị lau nước mắt.

- Cảm ơn mẫu thân.

Trên mặt Dương Lỗi có một chút cảm động và áy náy. Thời gian hơn một năm, hắn gần như không về nhà một chuyến. Chính theo như lời Dương Phàm nói, Dương gia bảo cách Vụ Liễu trấn cũng không xa lấy tốc độ của hắn không cần nửa canh giờ là có thể về nhà một chuyến.

- Tam đệ! Mẫu thân ở Vụ Liễu trấn rất nhớ đệ. Có hai lần còn tự mình đi Dương gia bảo, nhưng nghe nói đệ đang bế quan.

Dương Tuệ Tâm nói có chút oán giận.

- Đây là lỗi của đệ.

Dương Lỗi cúi đầu nói, hai tay nắm chặt hơi hơi run sợ. Tuy nhiên, Dương thị làm mẫu thân cũng không có chút trách cứ kêu Dương Tuệ Tâm cùng đi ra sau bếp. Trong phòng chỉ còn lại ba người Dương Phàm. Dương Phàm trầm ngâm một lát tâm tư dần dần tỉnh táo lại. Hỏi:

- Đệ đệ! Huynh đi rồi, đệ ở Dương gia bảo vẫn luôn bế quan sao?

- Bế quan! Tu luyện.

Dương Lỗi nói có chút trầm trọng.

- Đệ luôn luôn tu luyện sao?

Trong mắt Dương Phàm hiện lên một chút dị sắc.

- Dạ! Một khi đệ lơ là thì sẽ bị Dương Quang đuổi kịp và vượt qua.