Ma Tôn
Chương 28: chương 28
Dạ quang châu rơi xuống đất phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến gương mặt của hai người đều trông có vẻ thần bí.
Đông Phương Thanh Thương nheo mắt quan sát Hoa Lan nhỏ.
Lúc
trên thuyền cùng Thiên Ẩn lang quân về núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ miêu
tả chi tiết cho Thiên Ẩn lang quân về dung mạo trước đây của mình, bởi
vậy hình dạng cơ thể này và cơ thể trước đây của Hoa Lan nhỏ tuy không
giống hoàn toàn, nhưng cũng giống tám chín phần. Đông Phương Thanh
Thương từng thấy cơ thể của Hoa Lan nhỏ, đương nhiên nhớ dáng vẻ của
nàng, “Cơ thể này của ngươi từ đâu mà có?”
Hoa Lan nhỏ ôm ngực đề
phòng, lui về phía sau một bước, nhưng vẻ mặt vẫn hậm hực, “Ngươi hỏi
cơ thể ta từ đâu có mà không thấy ngại à? Ngươi tìm cho ta một cơ thể
như vậy, ta còn chưa tính sổ với ngươi đó!”
Đông Phương Thanh Thương cười lạnh, tiến lên một bước, “Được thôi, để bổn tọa xem thử ngươi định tính sổ như thế nào.”
Hoa Lan nhỏ nuốt nước bọt, lại lui một bước, thầm nghiến răng căm hận hắn.
Đông Phương Thanh Thương cười cười, “Bài học hơn mười ngày trước hình như ngươi vẫn chưa nhớ nhỉ.”
Hơn
mười ngày trước, trước khi họ đường ai nấy đi, Hoa Lan nhỏ bày kế để Dã
trư chém Đông Phương Thanh Thương, sau đó hắn dạy dỗ nàng rằng không
biết nghĩ tới kết cục của mình sau khi Dã trư vương chết đi. Hôm nay Hoa
Lan nhỏ liều mình đuổi đến thành Lâm Hải, lên núi Thiên Ẩn tìm Đông
Phương Thanh Thương tính sổ, nhưng cũng không nghĩ tới kết cục của mình
khi tìm hắn tính sổ.
Không cần hắn chế giễu, nàng cũng biết hình như não mình rất phẳng, làm việc gì cũng không nghĩ tới hậu quả…
Tìm Ma Tôn tính sổ? Đùa à…
Nhìn vẻ mặt thểu não của Hoa Lan nhỏ, Đông Phương Thanh Thương lại tiến tới một bước, “Nói, cơ thể ngươi từ đâu mà có?”
Hoa
Lan nhỏ lại lùi một bước, áp sát lên vách đá trong động, “Ta… ta may
mắn nên có kỳ ngộ! Trên thế gian này người tốt luôn nhiều hơn người xấu
như ngươi.”
Đông Phương Thanh Thương khẽ động đôi mày, “Gặp được
Thiên Ẩn lang quân kia rồi à”. Hoa Lan nhỏ kinh ngạc nhìn Đông Phương
Thanh Thương, lại nghe hắn nói, “Dùng đất sét nặn thành cơ thể, bổ sung
thêm Tức Nhưỡng, đúng la một cách hay, chỉ đáng tiếc cuối cùng cũng chỉ
là một món đồ chứa đựng linh hồn có thể cử động, không kéo dài được mấy
ngày.”
“Sao ngươi…”
Sao chuyện gì hắn cũng biết thế? Lẽ nào Ma Tôn biết thuật đọc tâm?
Trong
lúc Hoa Lan nhỏ sửng sốt, Đông Phương Thanh Thương đã bước tới trước
mặt nàng, áp sát đến nỗi khiễn cho Hoa Lan nhỏ cảm thấy bị đè nén đến
cực độ. Nàng bất giác đưa tay lên ngực hắn đẩy mạnh, “Ngươi… ngươi còn
lại gần nữa thì ta không khách sáo đâu đó.”
“Ồ, vậy ngươi không
khách sáo cho bổn tọa xem thử.” Nói xong hắn véo má Hoa Lan nhỏ, kéo
thịt phúng phính trên mặt nàng, chọc chọc mấy cái, “Chất liệu cũng khá.
Không khác gì cơ thể người.”
Hắn véo mặt Hoa Lan nhỏ để nhìn, nom như đang đánh giá một món hàng thủ công tinh xảo, chuẩn bị học hỏi ngón nghề.
Hoa Lan nhỏ bị Đông Phương Thanh Thương thả sức nhéo má một hồi, vẻ mặt hoàn toàn nghệch ra.
Đông
Phương Thanh Thương kề sát nàng, gần đến mức khiến nàng có thể cảm nhận
được độ ấm trong hơi thở của hắn, có thể quan sát độ dài hàng mi hắn.
Khi hắn xoay đầu nghiên cứu tóc mai bên tai nàng, môi hắn cơ hồ lướt qua
má nàng, hơi hắn thở ra khiến nàng nhột nhạt.
Hoa Lan nhỏ ngây người, mắt bất giác đỏ lên.
Sau đó nàng sực tỉnh, tức tốc đẩy mạnh hắn ra: “Lưu manh!”
Nhưng
chút sức lực của Hoa Lan nhỏ nào đẩy được Đông Phương Thanh Thương.
Giống như nàng chỉ nhắc nhở hắn, chủ nhân của cơ thể này rất ghét ánh
nhìn soi mói của hắn.
Vậy là Đông Phương Thanh Thương nheo mắt, áp dụng phương pháp lấy thịt đè người ỷ mạnh hiếp yếu.
Bàn
tay to của hắn tóm lấy hai cổ tay của Hoa Lan nhỏ, khóa chặt nàng lại
như một chiếc cùm, đẩy sát vào tường, xách Hoa Lan nhỏ đang dính vào
vách tường lên, khiến nàng chỉ có thể dùng mũi chân chạm đất, sức lực
toàn thân đều đặt ở mũi chân chống đỡ trọng lượng cả cơ thể, nhưng không
thể phản kháng.
Hoa Lan nhỏ hoảng hốt kêu gào: “Đông Phương Thanh Thương! Ngươi làm gì vậy! Thả ta xuống! Con ma khốn kiếp!”
Tiếng
gào thét của Hoa Lan nhỏ khiến Ma Tôn đại nhân cảm thấy đau tai, hắn
tạm dừng ánh mắt đánh giá, chăm chăm nhìn Hoa Lan nhỏ, “Nếu ngươi còn ồn
ào thì bổn tọa sẽ bẻ tay ngươi xuống.”
Hoa Lan nhỏ cắn môi, uất
ức tích tụ trong lòng, vành mắt đỏ hết vòng này đến vòng khác, nhưng cơ
thể đất sét hiện giờ của nàng không rơi được giọt nước mắt nào. Nàng
đành thấp giọng mắng: “Con ma khốn kiếp, hái hoa tặc.”
Nàng cắn
một dấu răng lên môi mình, Đông Phương Thanh Thương không khách sáo kéo
vành môi nàng xuống, nhìn dấu răng nàng cắn từ sâu biến thành nông rồi
dần dần biến mất. Trong lòng hắn thầm tính toán xong hết mọi chuyện,
ngẩng đầu lên vừa khéo đối diện với ánh mắt tố cáo, rưng rưng muốn khóc
của Hoa Lan nhỏ, lòng hắn bỗng lóe lên bốn chữ…
“Cũng tội nghiệp lắm.”
Hắn đột nhiên hạ Hoa Lan nhỏ xuống thấp một chút để bàn chân nàng có thể chạm đất, khỏi phải chống đỡ vất vả hơn.
“Quay đầu qua đây.” Vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt.
Lòng
Hoa Lan nhỏ muôn vàn không cam, nhưng dù sao cũng đang ở dưới hiên nhà
người, không thể không quay đầu, nàng đành y theo lời hắn quay đầu lại.
Đông Phương Thanh Thương nghiêng đầu nghiên cứu mái tóc sau đầu Hoa Lan
nhỏ bỗng nhiên bức một sợi.
Hoa Lan nhỏ bị đau, lại quay đầu nhìn hắn tức tối nói: “Nhìn thì nhìn, không được ra tay!”
Vừa
dứt lời, nàng liền thấy sợi tóc Đông Phương Thanh Thương bức xuống
trong tay trong phút chốc hóa thành đất sét, tan rã dưới đất.
Hoa
Lan nhỏ chớp mắt nhìn một lúc, lòng kinh ngạc, ngay cả tóc của cơ thể
này cũng làm từ đất sét, tỉ mỉ như vậy mà chỉ trong một ngày nàng lên
đảo đã làm xong rồi sao?
“Cơ thể của ngươi làm được bao lâu rồi?” Đông Phương Thanh Thương quả nhiên cũng nghĩ như nàng.
Hoa Lan nhỏ ngơ ngác đáp: “Một ngày...”
Đông
Phương Thanh Thương cụp mắt, phủi bụi đất trên ngón tay mình xuống, hắn
suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hắn nhếch mép, ánh mắt lạnh lẽo, “Thiên Ẩn
lang quân ngày càng khiến bổn tọa hiếu kỳ.”
Nói xong hắn buông
tay. Cuối cùng Hoa Lan nhỏ cũng chạm đất, nàng thở phào một hơi, xoa xoa
cổ tay ngẩng đầu lên nhìn, Đông Phương Thanh Thương thờ ơ quay đầu bỏ
đi.
Hoa Lan nhỏ sửng sốt, cái… cái gì, định bỏ mặc nàng sao?
Nàng
nhìn thấy bốn phía tối đen một mảng, Đông Phương Thanh Thương sắp đi
khỏi phạm vi chiếu sáng của Dạ quang châu. Hoa Lan nhỏ không kịp nghĩ
điều gì khác, vội vã ôm Dạ quang châu dưới đất, chạy theo bước chân hắn
phía trước.
Nhưng đến khi đuổi kịp, nàng vẫn còn hoảng sợ nên lui
lại phía sau một đoạn, nàng sợ Đông Phương Thanh Thương lại đột ngột
nghĩ ra điều gì rồi tóm lấy nàng nghiên cứu, nhưng lại sợ cách quá xa sẽ
không nhìn thấy bóng hắn nữa.
Trong hoàn cảnh tăm tối này, hai
người dù sao cũng hơn một người, vậy là nàng đành theo sau Đông Phương
Thanh Thương một đoạn không xa không gần như vậy.
Theo một lúc,
Hoa Lan nhỏ phát hiện ắt hẳn đại ma đầu kia không có ý hại mình, nếu
không vừa nãy hắn đã ra tay với nàng rồi. Thế nên Hoa Lan nhỏ lại len
lén theo gần thêm một bước. Đi một lúc nữa, Hoa Lan nhỏ ngoái đầu nhìn
bóng tối sau lưng, nàng cảm thấy sau lưng hình như có người đi theo
nàng, thế là nàng lại gần đại ma đầu thêm một bước nữa.
Dần dà có
lẽ xuất phát từ so sánh trong vô thức, Hoa Lan nhỏ cho rằng Đông Phương
Thanh Thương không đáng sợ như bóng tối sau lưng mình, nàng to gan sóng
đôi cùng hắn, đôi lúc còn chạm vai hắn.
Đông Phương Thanh Thương liếc nhìn Hoa Lan nhỏ nhưng không giận dữ đuổi nàng đi.
Đối với chuyện Hoa Lan nhỏ vẫn còn sống đến giờ, hắn không thể không nói ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tiểu
hoa yêu này rõ ràng chẳng có chút bản lĩnh gì, mạng sống lúc nào cũng
bị uy hiếp, nhưng rõ ràng thực sự cứ như có phúc, làn nào nguy cấp cũng
có thể gặp dữ hóa lành.
“Sao lại gặp được Thiên Ẩn lang quân?”
Đông Phương Thanh Thương hỏi câu này xong thì hắn lại sửng sốt trước,
nghĩ thêm chút nữa bèn bổ sung, “Tại sao hắn lại cứu ngươi?”
“Ngài
ấy là người tốt.” Hoa Lan nhỏ nghiêng đầu lườm Đông Phương Thanh
Thương, “Không như những kẻ xấu xa nào đó, lời nói không đáng tin, bội
tín bội nghĩa, chưa bao giờ giữ lời hứa.”
Ma Tôn đại nhân nghe vậy bật cười, “Bổn tọa không giữ lời hứa lúc nào?”
“Ngươi nói tìm cơ thể cho ta!”
“Tìm rồi.”
Hoa Lan nhỏ nghẹn lời, “Thì tìm rồi, nhưng rõ ràng cơ thể đó có vấn đề!”
“Ta có từng nói tìm cho ngươi cơ thể không có vấn đề không?”
Hoa Lan nhỏ bị nghẹn chết.
Thấy
Hoa Lan nhỏ tức tối nghiến răng ken két, khóe môi Đông Phương Thanh
Thương cong lên: “Tiểu hoa yêu, bổn tọa là Ma Tôn. Ngươi nghĩ quen biết
với bổn tọa thì được lợi ích gì sao?”
“Quen biết ngươi lâu vậy
cũng chưa thấy được lợi ích gì hết.” Hoa Lan nhỏ hậm hực, “Chúng ta như
nhau cả thôi, khiêm nhường rồi.”
Quay đầu nhìn lại thời gian họ quen biết, Đông Phương Thanh Thương không thể không thừa nhận câu nói của Hoa Lan nhỏ.
Hai
người đều im lặng, đi trong bóng tối một lúc, Hoa Lan nhỏ dường như nhớ
ra điều gì, cất tiếng hỏi hắn: “Đại ma đầu, rốt cuộc sao ngươi lại tới
đây, trước đó ta nghe Thiên Ẩn lang quân nói có người xông vào Mê trận
của núi Thiên Ẩn, là ngươi đó sao? Hiện giờ ngươi đã phá được Mê trận
của núi Thiên Ẩn chưa?”
Đông Phương Thanh Thương quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, thản nhiên đáp: “Ngươi đang ở trong Mê trận đó.”
Hoa Lan nhỏ sửng sốt, “Hả?”
Ma
Tôn đại nhân nhìn nàng, “Bổn tọa cũng lấy làm lạ, Thiên Ẩn lang quân
kia đã cứu ngươi, tại sao lại để ngươi rơi vào trong Mê trận?” Nụ cười
trên môi hắn ẩn chứa sự mỉa mai, “Hay là bản thân ngươi quá ngu xuẩn,
nhầm vào Mê trận mà không hề hay biết?”
Hoa Lan nhỏ lẳng lặng nhìn Đông Phương Thanh Thương, nhưng sóng to gió lớn nổi từng hồi từng hồi trong lòng.
Chẳng
qua nàng chỉ tùy tiện dựa vào một bức tường trong phòng chứa bảo vật mà
thôi? Tại sao lại rơi vào trong Mê trận? Có cơ quan nguy hiểm như vậy
tại sao lúc Thiên Ẩn lang quân đi lại không báo cho nàng biết một tiếng?
Thiên Ẩn lang quân nói không ai có thể phá được trận pháp này, nhìn
dáng vẻ của Đông Phương Thanh Thương chắc cũng ở trong trận pháp này một
thời gian rồi, hắn cũng không ra được, sao nàng lại vào chứ? Cơ thể
nàng ba ngày phải đổi một lần, lần này thôi tiêu, không chừng nàng sẽ
biến thành cô hồn dã quỷ, ở mãi trong đây chờ hồn phi phách tán.
Hay
là nàng xin Ma Tôn hành thiện, đến hôm kia, khi cơ thể này không dùng
được nữa, kêu Đông Phương Thanh Thương dịch ra một chỗ trong cơ thể hắn
để nàng vào ở tạm.
Dù sao họ cũng đã từng ở chung một cơ thể bao nhiêu ngày rồi, ở thêm một lúc chắc cũng không sao đâu!
Nàng ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, hai mắt lóe sáng.
Đông
Phương Thanh Thương nhìn ánh mắt nàng, tựa như đã đọc được hết suy nghĩ
trong đầu nàng, chỉ nhếch mép, lộ ra chiếc răng khểnh nhọn, cười xấu
xa, “Ngươi thấy sao?”
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.