Ma Tôn
Chương 43: Chương 43
Đi được nửa đường, Đông Phương Thanh Thương bỗng khựng lại.
Hoa
Lan nhỏ không kịp dừng, đâm sầm vào lưng hắn, nàng ngẩng đầu lên nhìn,
thấy hắn đang quay lại nhìn một cửa tiệm bên đường. Hoa Lan nhỏ nhận ra
cửa tiệm này, nơi đây chính là nơi Đông Phương Thanh Thương dùng hạt
châu pháp lực do hắn ngưng tụ thành để mua Cốt lan.
“Đại ma đầu?”
Ai đó chẳng buồn nghe, xoay bước đi thẳng về phía cửa tiệm kia.
Lúc
này ông chủ vẫn đang kéo kéo bàn tính, phát giác có người lại gần liền
ngước đầu nhìn lên, sau đó đờ người ra, vội vàng thu lại bàn tính, gương
mặt vừa rồi còn tê liệt lập tức nở nụ cười, “Ma tôn đại nhân, ngài lại
đại giá quang lâm tiểu điếm à?” Ông ta xoa xoa tay, “Vừa khéo viên châu
ngài dùng pháp lực ngưng tụ lần trước đã được bán rồi, ngài xem thử lần
này còn cần gì nữa, đồ trong tiệm này tùy ngài chọn!”
Ông ta cong eo, vểnh mông, Hoa Lan nhỏ cảm thấy nếu có thể, chắc ông chủ này sẽ bò xuống đất liếm giày cho Ma Tôn hắn quá ...
Xem ra viên châu ngưng tụ từ pháp lực của Ma Tôn đại nhân bán được không ít tiền ...
“Bổn tọa lần này tới chỉ muốn bán cho ngươi một thứ.” Đông Phương Thanh Thương nói.
“Bán?” Ông chủ ngây người, rồi lại vội nở nụ cười, “Ma Tôn đại nhân, ngài muốn bán gì, tiểu nhân làm sao mua được đồ của ngài?”
“Bán cho ngươi một tin tức, dùng vàng bạc giao dịch là được.”
“Được
thôi!” Ông chủ rất vui vẻ, đồng ý ngay không cần suy nghĩ, “Chuyện dùng
tiền giải quyết được đều là chuyện đơn giản, tiểu nhân tin rằng tin tức
của Ma Tôn đại nhân nhất định đều là ... he he...”
Đông Phương
Thanh Thương bật cười, nụ cười vừa nham hiểm vừa gian ác, “Từ thành Lâm
Hải xuất phát, đi về phía Đông Nam có một hòn đảo tên là núi Thiên Ẩn
...” Hoa Lan nhỏ sửng sốt quay đầu nhìn người đang nói, nghe hắn cười
lạnh, “Trên đảo đó bảo vật vô số, hơn ở chợ yêu rất nhiều.”
Ông chủ nghe vậy, trong đôi mắt đục ngầu liền lóe lên tinh quang.
Đông Phương Thanh Thương nhìn ông ta nói tiếp: “Bổn tọa có thể cho ngươi một tấm bản đồ đi thuyền đến núi Thiên Ẩn.”
Khóe miệng Hoa Lan nhỏ giật giật.
Tên
đại ma đầu này đúng là ... hắn báo thù không được bèn gài bẫy người
khác báo thù giúp hắn sao ... đúng là cho dù thế nào cũng không để người
đắc tội với mình được sống yên ...
Nhỏ nhen hẹp hòi đến cảnh giới đỉnh đỉnh rồi ...
“Ma
Tôn đại nhân!” Ông chủ nhìn ra ngoài mấy lần, sau đó đóng cửa không
buôn bán nữa, đưa tay đưa mời Đông Phương Thah Thương vào phòng, “Mời
vào trong.”
Ma Tôn đại nhân đi vào trong, Hoa Lan nhỏ đương nhiên bị giữ bên ngoài.
Đến
khi trao đổi buôn bán xong xuôi, lúc Đông Phương Thanh Thương ra ngoài
trong tay đã cầm một xấp giấy tiền, Hoa Lan nhỏ nhìn xấp ngân phiếu có
in chữ “Tiền chợ yêu”, không khỏi lấy làm lạ, “Ngươi cần tiền chợ yêu
làm gì ...”
Hắn không dừng bước mà đi thẳng một mạch, chỉ liếc mắt nhìn Hoa Lan nhỏ, “Mua đồ.”
Hoa
Lan nhỏ cũng ngoan ngoãn bước theo, “Ngươi mua đồ cũng dùng tiền ...
Đại ma đầu ngươi biết nói lý lẽ như vậy thật hiếm thấy ...”
Nghe
lời giễu cợt của nàng, Ma Tôn đại nhân thật hiếm khi không đen mặt, chỉ
cong khóe môi đáp trả: “Thỉnh thoảng bổn tọa cũng muốn tuân thủ quy tắc
của thế gian một lần.”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, “Thật ra ngươi chỉ
mượn tay những thương nhân tham lam của chợ yêu để gây sự với Thiên Ẩn
lang quân thôi chứ gì ...”
Ma Tôn đại nhân vui vẻ cười cười, coi như ngầm thừa nhận.
Đang
nói thì hai người đã đi tới quầy binh khí, hắn giở màn cửa đi vào, Hoa
Lan nhỏ theo sau, lại va vào lưng khi hắn đột ngột dừng lại, tức thì
nàng cảm nhận được toàn thân hắn tỏa ra sát khí.
Hoa Lan nhỏ từ
sau lưng Đông Phương Thanh Thương thò đầu nhìn vào trong, người trong
tiệm binh khí đều đang ngẩng đầu nhìn nàng và hắn. Còn Sóc Phong kiếm
hắn cắm ở đây lúc bỏ đi đã mất tích, chỉ để lại trên mặt đất một cái lỗ
còn đóng băng.
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, ánh mắt đảo một vòng quanh từng người ở đây, “Kẻ nào có thể động vào Sóc Phong kiếm?”
Những người thợ đều bị sát khí trên người Ma Tôn bức bách, sắc mặt ai nấy đều khó coi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng có một đại hán vạm vỡ đang rèn sắt trả lời: “Thanh hàn kiếm đó bị Điện hạ lấy đi rồi ...”
Điện
hạ, Chủ nhân chợ yêu? Đông Phương Thanh Thương nhớ lại nam nhân ngồi xe
lăn từng gặp trước đó. Hắn chau mày, “Chủ nhân chợ yêu ở đâu?”
“À ...” Đại hán hơi do dự không dám trả lời, y nhìn quanh quất, cũng không ai dám nói.
Đông Phương Thanh Thương nheo mắt, đúng lúc này, Hoa Lan nhỏ bỗng nghe sau lưng truyền tới một giọng nữ: “Ma Tôn đại nhân.”
Hoa
Lan nhỏ quay đầu, một nữ nhân áo tím đang cúi đầu đứng bên cửa, “Ma Tôn
đại nhân, biết đại nhân lại quang lâm chợ yêu, Chủ thượng phái tiểu nữ
đến đón đại nhân tới Lục Tuyết điện trò chuyện.”
“Bổn tọa chưa bao giờ trò chuyện với ai.”
Đối
diện với lời nói lạnh lùng của Đông Phương Thanh Thương, nữ nhân áo tím
không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ cúi đầu nói: “Chủ thượng sợ hàn khí
của Sóc Phong kiếm tổn hại người khác nên đã tới đây lấy kiếm đi, hiện
giờ đang giữ trong Lục Tuyết điện. Nếu đại nhân muốn lấy Sóc Phong kiếm
thì đành phải dời bước tới đó.”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, “Muốn uy hiếp bổn tọa?” Hắn cười lạnh, “Cũng có chút dũng khí đấy.”
Nữ nhân áo tím nghiêng người, cung kính, “Mời Ma Tôn.”
Nếu Sóc Phong kiếm ở đó, đương nhiên Đông Phương Thanh Thương phải tới đó.
Hoa
Lan nhỏ và hắn theo nữ nhân áo tím đi qua chợ yêu dưới đáy hồ, khi đến
cửa chợ yêu thì kết giới bao bọc cả đáy hồ mở ra năm cửa, bốn cửa trái
phải đều có người ra vào, chỉ có cửa chính đóng chặt. Mãi đến khi nữ
nhân áo tím đi tới phía trước, cánh cửa nâu đỏ kia mới chậm rãi mở ra.
Nữ nhân áo tím dẫn đường bước vào thông đạo tối om trước mặt.
Từ sau khi ở núi Thiên Ẩn, Hoa Lan nhỏ bỗng nhiên vô thức phản cảm với bóng tối thế này, nàng đứng ở cửa không dám bước vào.
Đông Phương Thanh Thương khựng lại, quay đầu hỏi: “Lại sao nữa?”
Hắn nhạy bén phát giác được sự ngập ngừng của nàng khiến Hoa Lan nhỏ hơi kinh ngạc, “Không ...”
Đông Phương Thanh Thương nhìn xuống dưới, “Vậy ngươi kéo bổn tọa làm gì?”
Hoa
Lan nhỏ ngây người, cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện từ khi nữ
nhân áo tím xuất hiện tới nay, nàng vẫn luôn kéo tay áo hắn ... Chả
trách nàng vừa dừng bước, hắn cũng dừng theo...
Hoa Lan nhỏ vội xua tay, “Ta chỉ ... ngứa tay thôi!”
Hắn liếc nhìn nàng vẻ chế giễu, sau đó nắm tay nàng kéo đi vào bóng tối.
Thế
nhưng không ngờ là qua cánh cửa tối om kia không phải là một con đường
dài hẹp sâu hun hút, mà bên trong cửa là hoa thơm chim hót, ánh nắng
rạng ngời, mặt đất mọc đầy cỏ xuân, hoa dại giấu mình trong kẽ đá đong
đưa. Trên đầu trời xanh mây trắng, gió ấm dập dìu ...
Họ ... đến đất liền rồi sao?
Từ
khi gặp Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ không ngừng bôn ba trốn
chạy khắp nơi, bị nhốt trong ngục tối Minh phủ, trước đó còn trải qua
chuyện “trâu đất trở mình” và “sóng to gió lớn” rợn người nhất trong
cuộc đời. Nàng đã quá lâu không nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ hài hòa đến
vậy, hơn nữa trong cảnh hoa thơm chim hót này dường như còn có sức hấp
dẫn như có như không, dẫn dụ nàng đi sâu vào trong hơn nữa.
Nhất
thời tâm thần Hoa Lan nhỏ bị thu hút, buông tay Đông Phương Thanh Thương
đi về phía trước mấy bước nhưng lập tức bị hắn kéo vạt áo xách lại.
“Đừng chạy lung tung, đây là huyễn cảnh.”
Câu
nói này khiến nàng sực tỉnh, Hoa Lan nhỏ ngây người nhìn về phía sau,
bên kia cánh cửa, chợ yêu huyên náo vẫn còn rất rõ ràng. Chỉ cách một
cánh cửa mà khác biệt lớn đến vậy, ngoại trừ là huyễn cảnh dùng pháp lực
dựng nên chắc không còn cách giải thích nào khác.
Dùng lý trí
suy nghĩ một chút là biết ngay, ở Côn Luân này làm sao lại có cảnh sắc
nắng xuân rạng ngời như vậy được? Ắt hẳn nhất định là pháp thuật ở đây
đã khiến nàng mất đi tâm trí.
Nàng bị huyễn cảnh giày vò đã đủ lắm rồi, liền hất hất đầu để mình giữ tỉnh táo.
Nữ nhân áo tím thấy hai người vào, cúi đầu đưa hai người bước qua cỏ xanh đi vào trong.
Lên
một dốc núi, Hoa Lan nhỏ đưa mắt nhìn, khắp nơi đều là cỏ xanh mươn
mướt, trên mặt đất có dòng nước chảy qua, xa xa có một ngôi nhà, trong
vô cùng đơn sơ, hệt như một ngôi nhà có thể nhìn thấy ở bất kỳ nơi hoang
dã nào của thế gian.
Chủ nhân chợ yêu xây dựng huyễn cảnh này để sống ở một nơi đơn sơ vậy sao?
Hoa
Lan nhỏ dường như không thể tin nổi, nhưng bỗng nhiên nàng cảm thấy Cốt
lan trên cổ tay phải khẽ cử động, Hoa Lan nhỏ đưa tay lên nhìn, Cốt lan
lại không có điều gì khác thường, giống như ban nãy chỉ là ảo giác của
nàng.
Đi trên cỏ xuân và hoa dại trong chốc lát, cuối cùng đã tới trước tiểu viện.
Hoa
Lan nhỏ nhìn cửa viện đơn sơ kia, lòng thầm lấy làm lạ, một nơi thế này
tại sao lại đặt cái tên lạnh giá như Lục Tuyết điện chứ ...
Trong
viện không có bục cửa, Hoa Lan nhỏ và Đông Phương Thanh Thương bước vào
trong, phòng chính có một người đi ra, chỉ là người này ngồi trên xe
lăn.
Khoảnh khắc Hoa Lan nhỏ nhìn thấy chủ nhân chợ yêu, có lẽ là
ảo giác của nàng, ánh mắt đầu tiên của y cũng đặt trên người nàng, bốn
mắt giao nhau, nàng tựa như nhìn thấy ánh sáng cuồng nhiệt trong mắt y.
Cũng vào lúc này, cổ tay Hoa Lan nhỏ nhói đau.
Là Cốt lan đâm nàng một phát.
Hoa
Lan nhỏ suýt xoa hít một hơi lạnh, Đông Phương Thanh Thương quay đầu
nhìn nàng, nhưng thấy trong mắt hắn không có sự phòng bị, nàng biết xung
quanh không có sát khí, vậy vừa rồi chắc không phải là Cốt lan cảm nhận
được sát khí mà phòng ngự, chỉ là ...
Nàng vô tình đè lên Cốt lan nên mới bị đâm sao ...
Hoa Lan nhỏ thấp giọng lầm bầm: “Cốt lan, sao mi lại đâm ta.”
Đông
Phương Thanh Thương nghe vậy cũng không để ý tới nàng nữa, quay đầu
nhìn Chủ nhân chợ yêu, thẳng thắn hỏi: “Sóc Phong kiếm ở đâu?”
Chủ
nhân chợ yêu ho mấy tiếng, “Sóc Phong kiếm hàn khí quá nặng, để ở quầy
binh khí dễ tổn hại người khác, tại hạ đã lấy nó ra. Chờ Ma Tôn tới lấy
lại đã lâu rồi.” Nữ nhân áo tím giúp y đẩy xe lăn sau lưng trông giống
hệt nữ nhân áo tím đưa họ tới đây. Y vừa nói vừa vẫy tay, hai nữ nhân áo
tím trong viện cùng hóa thành hai con bướm tím lấp lánh đôi cánh bay ra
khỏi sân.
Chủ nhân chợ yêu không hề làm khó Đông Phương Thanh
Thương, đưa tay chỉ căn phòng nhỏ bên cạnh, “Tại hạ tạm để kiếm ở đó, Ma
Tôn có thể lấy nó đi.”
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy khẽ
nhướng mày, không tin y thật sự dễ dàng để mình lấy kiếm đi như vậy,
nhưng mặc cho hắn đi vào phòng, Chủ nhân chợ yêu cũng không nói lời nào.
Có điều ánh mắt y lại như có như không dừng trên người Hoa Lan nhỏ.
Lúc
ban đầu Hoa Lan nhỏ không cảm thấy có gì không ổn, đến khi Đông Phương
Thanh Thương lấy Sóc Phong kiếm ra, Chủ nhân chợ yêu dời mắt đi, nàng
bỗng nhiên cảm giác được tại sao cảm giác này lại quen thuộc.
Là vì...
Trước đó Thiên Ẩn lang quân cũng nhìn nàng như vậy...
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.