Ma Tôn
Chương 74: CHƯƠNG 74
Bóng tối, bóng tối vô
biên vô tận, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình đang bềnh bồng trong bóng tối,
nhưng nàng không cảm thấy có gì đáng sợ.
Có gì đáng sợ đâu, theo Đông Phương Thanh Thương lâu như vậy rồi, có chuyện đáng sợ gì nàng chưa từng trải qua?
Hoa
Lan nhỏ không hoảng hốt, để mặc cơ thể mình trôi dạt trong bóng tối vô
biên, bóng tối này không khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại quanh
người nàng như được một lớp bông mềm mại bao bọc, ấm áp khiến nàng không
nén được mà chìm đắm bên trong.
Nếu có thể mãi như vậy cũng
không có gì không tốt. Không có tranh chấp, không có uy hiếp, không có
hoảng hốt và sợ hãi, nàng cứ trôi mãi như vậy...
“Hoa Lan nhỏ.”
Có ai đó đang gọi nàng, tiếng gọi mơ hồ xa xăm, nhưng nàng có thể nghe ra được sự lo lắng trong giọng nói đó.
“Đừng ngủ mê.”
“Ai vậy?”
“Hoa Lan nhỏ... đừng ngủ...”
Giọng nói vẫn mơ hồ, nhưng ngày càng gần, Hoa Lan nhỏ nghe một lúc, nàng nhận ra đây là giọng Xích Địa nữ tử.
Sau
khi rơi xuống Tru tiên đài, giọng Xích Địa nữ tử không hề xuất hiện
trong đầu nàng nữa, nhưng bây giờ lại xuất hiện, rõ ràng hồn phách của
Xích Địa nữ tử đã được nàng chữa trị khỏe mạnh lại rồi.
“Ta mệt
lắm, cô đừng nói nữa, để ta yên tĩnh ngủ thêm một lúc đi.” Hoa Lan nhỏ
nài nỉ Xích Địa nữ tử, “Ta không muốn biết gì hết, cũng không muốn suy
nghĩ, để ta ngủ đi...”
“Nếu vậy... cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa đâu.”
Câu nói này như giáng một đòn lên đầu nàng, Hoa Lan nhỏ giật mình bừng mở mắt.
Ánh
nắng chói mắt lập tức chiếu vào đôi ngươi, khiến nàng bất giác nhắm
mắt, rồi dùng tay che mắt. Nước mắt bị ánh nắng chiếu rọi chảy ra từ
khóe mi. Ngoài cảm giác chói lòa, Hoa Lan nhỏ vẫn cảm nhận được trong cơ
thể đau đớn một cách kì lạ.
Rõ ràng chỉ tỉnh lại từ trong một giấc mộng, nhưng tim nàng đập nhanh bất thường, hơi thở cũng rất gấp gáp.
Một
hồi sau nàng mới bình ổn hơi thở, sau đó dần dần thích ứng với ánh nắng
bên ngoài. Nàng ngửi được mùi hương hoa cỏ trong không trung, sau đó
nhìn thấy bươm bướm bay phấp phới trước mắt.
Bên trên là trời
xanh mây trắng, Hoa Lan nhỏ sờ bên cạnh, quay đầu lại, dưới mặt đất là
rêu xanh, cỏ xanh, còn có hoa dại khắp núi.
Nàng ngồi dậy, chỉ một động tác này đã khiến Hoa Lan nhỏ cảm thấy cơ thể rã rời.
Hay có lẽ không phải là cơ thể rã rời, mà là... nàng bắt đầu gặp phải khó khăn khi điều khiển cơ thể này.
Chắc là vì ban nãy ngủ quá lâu?
Hoa
Lan nhỏ muốn đứng dậy, nhưng cựa quậy một lúc, phát hiện chân thật sự
rất rã rời, nàng muốn mượn sức, nhưng nhìn quanh lại không thấy có vật
gì để làm điểm tựa, trong lúc bất lực, bên cạnh bỗng vang lên tiếng xe
lăn “lộc cộc”, Hoa Lan nhỏ quay đầu, Chủ nhân chợ yêu đang ngồi xe lăn
dừng trước mặt nàng.
Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt là sự mong chờ mà Hoa Lan nhỏ nhìn không hiểu.
Hoa
Lan nhỏ chớp mắt, lúc này mới nhìn ra, nàng bị Chủ nhân chợ yêu bắt cóc
ở núi Thiên Ẩn. Ở đây... Hoa Lan nhỏ nhìn quanh, nếu nàng không nhớ
lầm, ở đây là đáy hồ của chợ yêu, trong huyễn cảnh Chủ nhân chợ yêu tạo
ra.
“Lan hoa tiên linh, cô kiên cường hơn dự liệu của ta nhiều.”
Chủ nhân chợ yêu nói xong thì ho mấy tiếng, trong giọng nói có mấy phần
hụt hẫng.
Trong lúc Hoa Lan nhỏ ngây người, y thở dài nói tiếp: “Đã năm ngày rồi mà cô vẫn còn ý thức.”
Hoa Lan nhỏ giật mình, ngây người nhìn y.
Năm
ngày... Rõ ràng nàng chỉ cảm thấy mình mới ngủ một lúc thôi, vậy mà đã
năm ngày rồi sao? Chả trách nàng cảm thấy cơ thể rã rời, vốn dĩ thời
gian nàng biến mất trong cơ thể này đã gần đến rồi, chậm trễ thêm năm
ngày, chắc nàng không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.
Cũng chả trách vừa rồi trong mơ, Xích Địa nữ tử nói với nàng, ngủ nữa sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.
Nhưng mà... khoan đã!
Làm sao Chủ nhân chợ yêu lại biết tình trạng cơ thể nàng?
“Ngươi...
rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi bắt ta để làm gì?” Hoa Lan nhỏ lên tiếng,
giọng nói rã rời, chỉ kích động nói mấy câu mà ngực nàng đã bức bối
không chịu nổi.
Chủ nhân chợ yêu cười cười, y đưa tay, một cánh
bướm tím đậu trên ngón tay y. Chủ nhân chợ yêu nhìn cánh bướm, nhàn nhã,
cất tiếng: “Hiện giờ ta là Chủ nhân chợ yêu Côn Luân. Trước đây...”
Ngón tay y khẽ run, cánh bướm bay đi, “Trước đây ta là đồ đệ của Xích
Địa nữ tử.”
Hoa Lan nhỏ đờ người.
“Xích Địa nữ tử... có đồ
đệ?” Nàng cảm thấy không thể tin nổi, ở Thiên giới, cuộc đời của Xích
Địa nữ tử là sự tích tiên nhân Thiên giới được nghe từ nhỏ tới lớn,
nhưng chưa bao giờ có ai nói Xích Địa nữ tử có một đồ đệ. Những tiên
nhân khác không biết thì thôi, ngay cả chủ nhân Ty Mệnh bản lĩnh cao
cường của nàng cũng không biết, thật không thể hiểu nổi.
Chủ nhân
chợ yêu cười nhẹ, “Đương nhiên là có, có điều Thiên giới không cho phép
lưu truyền chuyện này thôi. Dù sao..” Ánh mắt Chủ nhân chợ yêu đuổi
theo cánh bướm bay phấp phới trên đồng, lơ đãng nói: “Quan hệ giữa ta và
sư phụ, trong mắt người của Thiên giới là chuyện đại nghịch bất đạo.”
“Ngươi... yêu Xích Địa nữ tử?”
“Yêu?”
Chủ nhân chợ yêu cười đến bật ho vài tiếng, mãi một lúc sau mới dừng
lại, “Kể từ ngày sư phụ nhận ta làm đồ đệ, ta cố chấp với bất kì vật gì
đều vì người. Nắng ấm gió mát, hoa cỏ mùa xuân, người là nguyên do duy
nhất để ta yêu những thứ này. Lan hoa tiên linh, cô gọi tình cảm của ta
là yêu sao?” Y khựng lại, tự mình nói, “Ta đối với sư phụ là chấp niệm
bệnh hoạn.”
Hoa Lan nhỏ im lặng, thành thật nói: “Xem ra đối với bản thân... ngươi nhận biết cũng sâu sắc lắm.”
“Những
chuyện liên quan tới sư phụ, từ xưa tới nay ta đã nghĩ không biết bao
nhiêu lần, đương nhiên phải nhận biết sâu sắc. Bởi vậy, Lan hoa tiên
linh.” Ánh mắt Chủ nhân chợ yêu dừng trên mặt nàng, “Cô cũng đừng chờ
đợi Đông Phương Thanh Thương tìm được cô, đưa cô đi. Ta sẽ không để bất
kì ai chia rẽ ta và sư phụ nữa đâu.”
Hoa Lan nhỏ nhìn Chủ nhân
chợ yêu một lúc, sau đó lẩm bẩm: “Đông Phương Thanh Thương cũng muốn
biến cơ thể này thành của Xích Địa nữ tử mà, ngươi đã chờ lâu đến vậy
rồi, hà tất để tâm đến mấy ngày nữa chứ...” Dù sao cũng đã đi đến cuối
cuộc đời, ở đây đối diện với Chủ nhân chợ yêu chi bằng nàng đối diện với
đại ma đầu có tốt hơn không, nói không chừng nàng còn có thể lấy dũng
khí lần cuối, sàm sỡ hắn... Đời nàng không dễ gì yêu một người, đâu thể
nào chưa làm gì đã tắt thở chứ...
Nhưng hình như nàng cũng chỉ có thể tắt thở như vậy thôi...
Chủ
nhân chợ yêu nghe thấy Hoa Lan nhỏ lẩm bẩm, ánh mắt khẽ lạnh đi, hắn
ngoảnh đầu, ý câu không đầu không đuôi, “Có còn ở bên cạnh Đông Phương
Thanh Thương, chưa biết cơ thể này sẽ trở thành của ai đâu.”
Hoa Lan nhỏ ngây người: “Là ý gì?”
Chủ
nhân chợ yêu không trả lời nàng, đẩy xe lăn định đi, Hoa Lan nhỏ nhào
tới muốn tóm lấy, bắt y nói rõ ràng, nhưng trước khi nàng chạm tới xe
lăn đã bị một sức mạnh trói lại dưới đất.
Chủ nhân chợ yêu đi về
phía xa không buồn quay đầu, giọng nói theo bóng hắn càng đi càng xa:
“Tốt nhất cô đừng có ý đồ gì, ngoan ngoãn biến thành sinh cơ trong cơ
thể này đi, ta không muốn vì cô mà tổn hại cơ thể của sư phụ.”
Đến
khi bóng Chủ nhân chợ yêu hoàn toàn biến mất, sức mạnh trói Hoa Lan nhỏ
mới rút đi, nàng ngã ngồi dưới đất, hoa bay rụng khắp người nàng.
Chủ nhân chợ yêu cứ vậy mà vứt nàng ở đây...
Hoa
Lan nhỏ đưa mắt nhìn quanh, ngoài hoa cỏ khắp núi thì không có gì khác
nữa, nơi này trông có vẻ sinh khi bừng bừng, nhưng lúc này Hoa Lan nhỏ
lại cảm thấy cô đơn lạ thường. Đây là huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu,
nàng không ra ngoài được còn Chủ nhân chợ yêu vừa rồi nói rằng đã năm
ngày trôi qua, năm ngày này Đông Phương Thanh Thương không tìm tới,
chứng minh huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu ẩn mật hơn nàng tưởng tượng
rất nhiều. Đông Phương Thanh Thương cũng không tìm ra.
Chỉ đành nghe theo mệnh trời thôi vậy.
Hoa
Lan nhỏ nhìn trời, sau đó cúi đầu nhìn cánh hoa trong lòng bàn tay
mình, trong đầu bỗng lướt qua một cảnh tượng, là cảnh tượng nàng nhìn
thấy trong mơ, trong tiểu viện đơn sơ, có một nam nhân hôn lên môi nữ
nhân trong mơ trùng khớp với mặt Chủ nhân chợ yêu ban nãy, Hoa Lan nhỏ
bóp bóp trán, thì ra là y.
Thì ra y chính là “A Hạo” trong mơ,
nhưng kỳ quái là nếu y là A Hạo, vậy nữ nhân nàng nhìn thấy trong mơ ắt
hẳn là Xích Địa nữ tử mới đúng, nhưng tại sao dáng vẻ của Xích Địa nữ tử
trong mơ lại khác với tượng băng nàng nhìn thấy ở núi Côn Luân trước
đây...
Nhưng mà... hiện giờ cũng không phải là lúc nàng để tâm đến những chuyện này...
Nàng
đã là người không còn sống lâu nữa, phải nghĩ xem làm sao sống những
ngày còn lại, nghĩ xem Đông Phương Thanh Thương có thể tìm thấy nàng
trong thời gian cuối cùng này không...
Hoa Lan nhỏ cúi đầu nhìn tay mình, nàng cử động ngón tay, cảm giác năm ngón tay mình cứng một cách kỳ dị.
Thật
ra... trong lòng Hoa Lan nhỏ bỗng nảy ra một ý, cứ ngủ mãi như ban nãy
cũng không có gì không tốt, an toàn và ấm áp như vậy còn hơn lo lắng sợ
hãi ở Nhân thế này.
Hoa Lan nhỏ thở dài, ngửa đầu nằm xuống, nhìn
từng đóa từng đóa mây trắng trên trời bay qua, mí mắt nàng dần nặng
trĩu, lý trí không ngừng nhắc nhở nàng, không thể ngủ, nếu lại ngủ nữa,
không biết lúc tỉnh dậy đã là bao nhiêu ngày sau rồi, hay thậm chí nàng
vốn không có ngày tỉnh lại.
Nhưng khi vứt bỏ lý trí đi, trong lòng Hoa Lan nhỏ lại có một giọng nói đang thì thầm với nàng, ngủ đi, dù sao cũng vậy rồi.
Cuối cùng, Hoa Lan nhỏ nhắm mắt.
Bóng
tối trong mơ vẫn rất dịu dàng, nàng lơ lửng trong bóng tối ấy, không
biết bao lâu, bỗng dưng nhìn thấy ánh sao sáng lấp lánh nàng bèn ngẩng
đầu quan sát, phát hiện thì ra đó chính là Xích Địa nữ tử, cô ấy lại
xuất hiện trong giấc mơ của nàng với dáng vẻ hoàn chỉnh, ắt hẳn là hồn
phách Xích Địa nữ tử đã sắp hồi phục hoàn toàn rồi, còn nàng hiện giờ...
Hoa Lan nhỏ chìa tay ra nhìn bàn tay mình, tái nhợt trong suốt.
“Cô
có thể gặp lại đồ đệ của mình rồi.” Hoa Lan nhỏ nói với Xích Địa nữ tử
câu này, nhưng thấy nàng ấy nhíu mày càng chặt hơn, nàng lấy làm lạ,
“Trước đây Xích Lân nói cô không muốn quay lại Tam giới, xem ra là thật,
tại sao vậy?”
“Ta vẫn chưa hết lịch kiếp số.”
“Kiếp số?”
Xích
Địa nữ tử do dự một lúc rồi kể: “Trong trận chiến với Ma Tôn thời
Thượng cổ, vì để chiến thắng, ta đã dùng phương pháp bí truyền thay đổi
bản thân, khiến dung mạo và cơ thể đều thay đổi. Phương pháp này khiến
sức mạnh của ta có thể đối địch với Đông Phương Thanh Thương trong thời
gian ngắn, nhưng cái giá là mạng sống của ta. Trong trận chiến đó nếu
không phải A Hạo đánh lén Đông Phương Thanh Thương, ta cũng định chết
cùng với hắn, nhưng A Hạo lại đến...” Xích Địa nữ tử cụp mắt, “A Hạo
đánh lén Ma Tôn thành công, nhưng nó cũng bị trọng thương, ta cũng không
còn lòng dạ đánh tiếp, cứu được A Hạo nhưng cũng để Đông Phương Thanh
Thương trốn thoát.”
Những điều Xích Địa nữ tử nói Hoa Lan nhỏ đều
biết, nàng từng nhìn thấy trong Mê trận núi Thiên Ẩn, lúc đó sdnt đâm
Ma Tôn bị thương xong liền đuổi theo bóng A Hạo, còn Đông Phương Thanh
Thương thừa cơ trốn thoát, tuy sau đó bị chư thần nhân lúc hắn bị thương
mà giết chết...
“A Hạo nhận một đòn của Ma Tôn, kinh mạch toàn
thân đứt hết, hồn phách tan rã cơ hồ sắp hồn phi phách tán. Ta cố giữ
lại tàn hồn trên người nó, lấy hoa lan luyện thuốc cứu chữa hồn phách A
Hạo. Nhưng hoa lan sợ sinh khí, ta cố gắng nhiều năm không có kết quả,
lúc sắp không giữ được nó thì cô lại xuất hiện”, Xích Địa nữ tử nói, “Cô
là hoa lan không sợ sinh khí duy nhất mà ta trông được, cô có thể cứu
chữa hồn phách của A Hạo.”
Hoa Lan nhỏ sửng sốt.
“Lúc đó
cô vẫn còn non nớt lắm, ta không dám tùy tiện sử dụng nên nuôi cô ở đầu
giường A Hạo. Ngày này qua ngày khác, hồn phách A Hạo dần dần hồi phục,
chỉ chờ cô trưởng thành sẽ làm thuốc cho nó uống, nhưng đúng lúc ấy
Thiên đế biết được hành động của ta. Ngài nổi giận.”
Hoa Lan nhỏ
gật đầu: “Ta cũng đoán được.” Nhớ lại cảnh ở Thiên cung, lòng Hoa Lan
nhỏ vẫn còn lạnh, “Lúc đó Thiên đế nhất định nói cô đã làm trái mệnh
trời.”
Xích Địa nữ tử gật đầu: “Thiên đế lệnh cho ta lập tức hủy
cô, đồng thời đánh ta hồn phách A Hạo. Nhưng tốn biết bao tâm tư, làm
sao ta nỡ... Lúc đó cơ thể ta sau khi được cải tạo, trải qua trận chiến
với Đông Phương Thanh Thương, lại phải vất vả nhiều năm, sức mạnh của ta
đã không còn như trước, nếu Thiên đế cưỡng ép, ta vốn không thể bảo vệ A
Hạo. Vậy là ta giấu cô ở một nơi hoang dã của Nhân giới, giấu A Hạo
trong động băng Côn Luân, cầm Sóc Phong kiếm bên cạnh nó, để kiếm khí
bảo vệ cơ thể nó bất diệt. Sau đó.... Thiên đế bắt được ta, Ngài lệnh
cho ta giao ra A Hạo và tung tích của cô, ta không chịu, Thiên đế liền
phạt ta trải qua vạn kiếp khổ nạn, bắt ta đời đời đều bị người thân yêu
nhất phản bội.”
“Ha...” Hoa Lan nhỏ hiểu ra, “Bởi vậy Tạ Uyển Thanh mới bị nam nhân đó giết...”
Mỗi
kiếp đều bị người thân yêu nhất phản bội, đúng là... Hoa Lan nhỏ nói:
“Gia đình Thiên đế từ xưa đến nay chưa bao giờ có người tốt.”
Xích
Địa nữ tử bật cười, nhưng không để tâm lắm, nói tiếp: “Xích Lân bất
bình thay ta nên nổi giận, bị ép đọa Ma, cuối cùng phải bị giam trong
tháp Hạo Thiên.”
Xích Địa nữ tử kể lại chuyện xưa, tuy trên mặt
không có biểu hiện gì, nhưng Hoa Lan nhỏ nghe lại thấy giật mình, rõ
ràng là chuyện liên quan tới nàng, nhưng hiện giờ nàng lại chẳng nhớ gì
cả.
Xích Địa nữ tử nói đã giấu nàng ở một nơi hoang dã của Nhân
giới, cũng không biết là cơ duyên trùng hợp thế nào Ty Mệnh mới có được
nàng, đưa nàng về Thiên giới. Bởi vậy Ty Mệnh cũng không biết công dụng
thật sự của nàng, chả trách hở một chút là uy hiếp đòi nhổ nàng cho heo
ăn...
“Nếu là vậy.” Hoa Lan nhỏ nhìn Xích Địa nữ tử, “Vậy hiện
giờ A Hạo khiến cô sống lại, cô nên vui mới đúng chứ, tại sao lại không
muốn mang theo những kí ức của cô khi xưa để gặp hắn?”
“Hoa Lan
nhỏ, hiện giờ cách thời Thượng cổ đã lâu lắm rồi, lâu đến mức có thể
khiến A Hạo tỉnh lại trong động băng Côn Luân, thậm chí nó đã một mình
sống trên thế gian này không biết bao lâu. Những kiếp số ta trải qua
cũng đã đếm không hết rốt cuộc là bao nhiêu, còn lại bao nhiêu. Trong
thời gian đằng đẵng này, nó vẫn không tìm thấy ta, không thăm dò được
hồn phách của ta, không tìm được tung tích ta, cô có biết tại sao
không?”
Hoa Lan nhỏ lắc đầu.
“Thật ra Thiên đế nói không
sai, đích thực ta đã trái mệnh trời, bởi vậy đây là trời phạt. Ngoài dị
số trong trời đất như Đông Phương Thanh Thương, không ai có thể một lần
nữa kết nối vận mệnh của ta và nó, vì sự xuất hiện của Đông Phương Thanh
Thương nên ta và nó mới có cục diện hôm nay.”
Hoa Lan nhỏ im lặng.
“Ta
và nó định sẵn là đời đời kiếp kiếp bỏ lỡ nhau, trước khi ta trải qua
hết vạn kiếp khổ nạn, cho dù gặp lại nhau cũng chưa chắc có kết quả tốt.
Ta từng chịu khổ vì trái mệnh trời, thật sự không thể nào dũng cảm đối
diện với kết quả chưa biết trước kia nữa. Chi bằng cứ tiếp tục như vậy,
ta lịch kiếp, nó tiếp tục tìm ta trong Nhân thế, cứ tìm, tìm mãi, rồi sẽ
có ngày nó bỏ cuộc, sẽ có ngày nó bắt đầu cuộc sống mới. Ta không
muốn... để nó lâm vào hiểm nguy nữa.”
“Nhưng y... đã dây vào Đông Phương Thanh Thương rồi.”
Xích
Địa nữ tử nói không sai, đại ma đầu đó chính là dị số của trời đất,
đừng nói cuộc đời hắn sẽ có nguy hiểm gì, vì hắn vốn chính là biểu hiện
cụ thể của hai chữ “nguy hiểm”.
“Cô biến mất ở núi Thiên Ẩn, lúc
đó người của Ma giới tấn công bên ngoài núi Thiên Ẩn, Đông Phương Thanh
Thương sẽ không đoán được là A Hạo ra tay.”
Hoa Lan nhỏ thoáng
suy nghĩ, hình như đúng là vậy: “Nhưng mà nếu cô chiếm cơ thể Tức nhưỡng
này rồi sống lại, đến lúc đó Đông Phương Thanh Thương vẫn sẽ biết Chủ
nhân chợ yêu đâm sau lưng hắn...”
“Bởi vậy.” Vẻ mặt Xích Địa nữ tử nghiêm túc, “Ta không thể sống lại.”
Hoa Lan nhỏ im lặng.
Nàng
suy nghĩ một lúc, sao cứ cảm thấy hơi kỳ quặc, người khác đều giành
được sống, sao đến chỗ nàng mọi người lại giành để chết vậy...
Cảm giác này thật kỳ lạ...
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.