Tiên Hồng Lộ

Chương 846: Thần Huyết truyền thuyết




Đạo Hư Thiên Tổ và Vô u Ma Hoàng không ngờ vừa liếc mắt đã nhận ra lai lịch lệnh bài này, sắc mặt biến đổi.

Trái lại, những đại năng giả phụ cận khác, nhìn vào lệnh bài bằng trúc này lại cảm giác không hiểu gì cả.

- Tư Đồ Lệnh... Chẳng lẽ là lão bất tử kia...

Ánh mắt u Ảnh Ma Chủ run lên.

Đồng thời với đó, Vu Tôn ẩn nấp sâu trong lòng biển của phiến hải vực này, sắc mặt âm tình bất định, thở dài nói:

- Không ngờ là “hắn”! Xem ra lẩn bày bổ này thất bại rồi! Có sự tồn tại của người này, ta ở Ngoại Hải Vực cũng không dám làm loạn quá lên!

- Dương đạo hữu có Tư Đồ Lệnh trong tay, xem ra hẳn đã từng đi qua Vân Tiên Đảo?

Sắc mặt Đạo Hư Thiên Tổ dịu đi rất nhiều, giọng điệu cũng khách khí, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười.

Trong lòng Dương Phàm đột nhiên giật mình, Tu Đồ Lệnh này không ngờ còn có giá trị hơn cả tưởng tượng, vội gật đẩu nói:

- Ta và chủ nhân lệnh bài này quả thật có quen biết! Hắn thiếu ta một nhân tình cho nên giao thứ này cho ta. Bảo rằng nếu Ngày sau gặp phải khó khắn gì, chỉ cần đua thứ này ra, sẽ có những nhân vật đinh phong của Ngoại Hải Vực nê mặt hắn một chút!

Lời này vừa ra. Vô u Ma Hoàng và Đạo Hư Thiên Tổ liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói, cũng không dám có nghịch V gì.

Cuối cùng, Đạo Hư Thiên Tổ nói:

- Ngươi giao cái này cho ta, theo ta đi Đạo Thiên Môn. Ở Ngoại Hải Vực này không có bất cứ người nào có thể thưởng tôn ngươi dù chỉ là một sợi lông.

Dương Phàm gật đầu. Đưa Tư Đồ Lệnh cho Đạo Hư Thiên Tổ.

Lúc trước, hắn cũng đã từng được nghe Hoàng trưởng lão nói qua, Tu Đồ Lệnh đại biểu cho một nhân tình của Tư Đồ trường lão của Vân Tiên Đảo.

- Chúng ta đi!

Vô u Ma Hoàng chi lạnh nhạt liếc nhìn Dương Phàm một cái, hiện lên một tia dị sắc, không nói hai lời lập tức đài sen dưới thân lướt đi, mang theo u Ảnh Ma Chủ biến mất.

Trước khi hắn rời đi, Vu Tôn ở sâu trong lòng biển gần đó cũng đã biến mất tăm mất tích.

Đạo Hư Thiên Tổ thu hồi Tư Đồ Lệnh, thần tinh mang ý cười, dường như hết thảy đều là bình thường.

Dương Phàm có chút kinh hĩ, Vô u Ma Hoàng kia nhìn thấy Đạo Hư Thiên Tổ thu lấy Tu Đô Lệnh thì không nói hai lời, lập tức ròi đi.

Hắn lúc này tụ biết rẳng có Đạo Hư Thiên Tổ nơi này. Hắn rất khó để có thể giết được Dương Phàm.

Ngoài ra, chú nhân sau lưng Tư Đồ Lệnh thật sự không thể xúc phạm, Ngay cả cường giả ngạo thị Ngoại Hải Vực như hắn cũng không thể đễ dàng đắc tội.

- Tên tuồi của Dương tông sư, bẩn đạo cũng từng nghe nói qua, không nghĩ rẳng vẫn là bằng hửu cùa Tư Đồ trưởng lão. Hiện tại đám người Vô u Ma Hoàng đã rời đi, ngươi có thể lựa chọn theo bần đạo đi tới Đạo Thiên Môn, cũng có thể tụ mình ròi đi. Trong thời gian ngắn, đám người Vô u Ma Hoàng không dám tới hải vực thuộc thế lực Đạo Thiên Môn đâu!

Đạo Hư Thiên Tổ lại cười nói.

Đối với việc Dương Phàm giết chết một tên Vực chr trong hải vực do Đạo Thiên Môn quản lý, hắn không hể đề cập tới một chữ.

Dương Phàm nhắm mắt lại, cảm ứng một lát rồi cười nói:

- Vậy làm phiên Đạo Hư tiên bối vậy.

Thần sắc Đạo Hư Thiên Tổ lạnh nhạt, vô hi vô ưu, tay áo vung lên. Dương Phàm và Hồ Phi lập tức được na di lên thanh vân.

Thanh vân này hơi sáng lên, khoảnh khắc đã vượt qua pham vi mấy vạn dặm, trên đó còn thừa chỗ cho thêm vài người.

Trong lòng Dương Phàm thất kinh, không ngờ rẳng thực lực của cường giả chí tôn Ngoại Hải Vực lại đạt tới trình độ như vậy!

Phi hành nửa canh giờ, hải vực phía trước nổ lên một ngọn tiên phong với một mảnh quang thải rực rỡ bao phủ.

Ngọn tiên phong này không ngờ từ trong đáy biển chọc thẳng lên, cao tới mấy vạn truợng, bao phủ hải vực mấy vạn dặm.

Đây không phải là một hòn đảo nữa mà quá thực giống như một lục địa loại nhỏ.

Dương Phàm dựa theo bản đồ thì nhận ra đây chính là Bồng Lai Sơn - Thánh địa tu tiên ở TâyHải Vực.

Trên Bồng Lai Sơn có không ít đạo độn quang, lưu hà bay vút qua. Trên núi linh khí nồng đậm.

Dương Phàm hỏi ra mới biết trên Bồng Lai Sơn này có mấy chục tông phái chính đạo, lấy Đạo Thiên Môn làm thủ lĩnh.

Trên đảo này có tới mấy vị cường giả cấp Vực chủ. Chính là lực lượng trung kiên của trận doanh Đạo Thiên Môn ở Tây Hải Vực.

Mà Đạo Hư Thiên Tổ nghiễm nhiên trờ thành tổ sư vô thượng trên nửa bầu trời Tây Hải Vực, địa vị có thể sánh ngang thần linh.

Kỳ lạ chính là. Đạo Hư Thiên Tổ sau khi hỗi tông, qua loa an bài cho hai người Dương Phàm rồi bế quan tĩnh tu. Bỏ mặc hai người.

Dương Phàm và Hồ Phi ở lại trung tâm của Đạo Thiên Môn, dừng chân nơi này ít nhất cũng không có chút nguy hiểm nào.

- Dương lão đại, lổ lăng quá! Tên đạo sỹ mũi trâu kia căn bản là bỏ mặc chúng ta!

Hồ Phi thở hồng hộc nói.

Sắc mặt Dương Phàm bình tĩnh. Thực lực của Đạo Hư Thiên Tổ đã đạt tới cấp bậc chí tôn Ngoại Hải Vực, có thể sánh ngang với Kiếm Hoàng, Vô u Ma Hoàng.

Cường giả cấp bậc này từ trên cao nhìn xuống thương sinh thiên hạ, siêu thiên thế ngoại, đạibộ phận thời gian là tu luyện, làm gì có thời gian mà tiếp đón hai người.

- Chúng ta trước hãy tĩnh tâm tu luyện đã!

Dương Phàm ngồi xếp bằng trong động phủ, khép hai mắt lại, Bắt đầu tĩnh tu.

Từ sau khi đi vào Ngoại Hải Vực, thời gian dành cho tu luyện của Dương Phàm đã Ngày càng nhiều.

Giai đoạn trước, do có Vu Tôn tính kế cho nên không thể an tâm tu luyện được.

Nhưng hiện tại, đứng trên Đạo Thiên Môn, cơ bản không lo lắng an nguy.

Hồ Phi từ khi thức tinh, so với dĩ vãng cũng trầm ổn hơn không ít, cũng đã có thể tĩnh tâm tu luyện.

- Cửu u Ma Đế... Hắn cũng là kẻ thù giết cha ta! Một ngày nào đó ta phải băm thây hắn vạn đoạn.

Khi Dương Phàm hỏi về biến hóa phát sinh ở Tiên Tần bảo tàng, Hồ Phi nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đò bừng.

Hóa ra, một phần ký ức, lấy phương thức huyết mạch truyền thừa đã thức tinh trên người Hồ Phi.

Đồng thời, trong Huyết mạch cũng ẩn chứa một cỗ cấm kỵ lực thế hệ trước.

Lẩn này, sau khi Hồ Phi thức tinh, thực lực cũng thức tinh, đột nhiên tăng mạnh.
Dương Phàm vui mừng. Hồ Phi rốt cục đã có thể tĩnh tâm tu luyện rồi.

Đương nhiên, nếu rảnh hắn cũng có thể tim Thạch Thiên Hàn luận bàn. Dương Phàm cũng thi thoáng giao thủ với hắn đôi chút.

Tuy nhiên, khi luận bàn với Dương Phàm, Hồ Phi cảm giác không thoải mái chút nào.

Bời vì Luân Hỗi Quả của Dương Phàm thật sự quá huyền diệu. Trong hoàn cảnh thực lực không chênh lệch nhau nhiêu thì hết thảy công kích của mình đêu trờ lại đánh lên mình.

Có thể nói. Dương Phàm giờ đã là cường giả bậc nhất Ngoại Hải Vực, cũng chi kém những nhân vật thần thoại kia một bước nữa mà thôi.

- Chờ khi ta mờ bổn tầng phong ấn còn lại, sẽ quét dọn hết thảy địch nhân... Vu Tôn, u Anh Ma Chủ, thậm chí Vô u Ma Hoàng...

Trong lòng Dương Phàm hạ quyết tâm.

Tu luyện không có năm tháng! Chói mắt cái đã vượt qua bổn năm mươi năm.

Không kể là Dương Phàm hay Hồ Phi, thực lực đều đột nhiên tăng mạnh.

Tiến bộ cùa Dương Phàm đa phần thể hiện ở tham ngộ và lĩnh hội cảnh giới.

- Kỳ lạ chính là hiện tại ta đã bước vào giai đoạn Độ Kiếp Chứng Quả. Có thể cảm ứng được thiên uy vô tận, xác định có tồn tại thiên kiếp nhưng sao lại không thể cảm nhận được lúc nào nó buông xuống?!

Dương Phàm cảm giác cảnh giới và tu vi hiện tại của mình đã vượt xa những cường giả Vực chủ đã vượt qua một lần thiên kiếp.

Nhưng hắn cổ nhiên vẫn không nắm giữ được khi nào thiên kiếp đánh xuống.

Tu sĩ Độ Kiếp Kỳ bình thường chỉ cần tu vi và cảtih giới đạt tới yêu cầu thì sẽ nhanh chóng cảm ứng được thiên kiếp buông xuống, thậm chí xác định được đại khái thời gian là bao nhiêu năm.

Nhưng trong cảm ứng. Dương Phàm không thể nắm được khi nào sẽ có thiên kiếp.

Một Ngày kia, hắn không kim nổi lại truy tung thiên cơ, tâm thần tiến vào thời không hỗn loạn và nhân quả đại luân hỗi.

Nhưng dù hắn cố gắng đi thế nào đi nữa đều không thể nắm giữ được những dấu hiệu liên quan tới thiên kiếp của mình.

Dương Phàm trầm từ không thể lý giải nổi.

Hắn thậm chí lãnh giáo cả những cao nhân Đạo Thiên Môn đã vượt qua thiên kiếp.

Nhưng Ngay cả những nhân sĩ vượt qua thiên kiếp kia cũng không rõ trạng thái của Dương Phàm.

Trong năm mươi năm tu luyện này. Cái tên của Dương Phàm cũng đã gây chấn động Ngoại Hải Vực. Có thể nói là đại danh đinh đinh, uy danh vượt xa Vực chủ. Gân tiếp cận những nhân vật thần thoại kia.

Dương Phàm đối với việc này cũng không có hứng thú.

Nhưng, khi một tin tức truyền khắp Ngoại Hải Vực thi Dương Phàm cũng phải động dung.

Tin tức này có liên quan tới Huyết Nhật Điện.

Tin tức đồn đại này có mấy bản, nhưng nội dung đại khái có ba vấn đề:

Thứ nhất, trong Huyết Nhật Điện có lưu lại Y bát và rất nhiều bảo vật của Luân Huyết Đại Đế, cùng cất chứa bí mật cùa Cửu u Bí Cảnh.

Thứ hai, Huyết Nhật Điện chính là không gian Lâm Huyết Đại Đế nghiên cứu chế tạo Thần Huyết! Thần Huyết này có thể khiến người bình thường có được tư chất và tiềm lực của Thân thú. Thậm chí có thể tạo ra tiêm lực của chí tôn thất giới.

Thứ ba, chỉ có mang theo Luân Huyết Châu - một ít tán lạc xuống nhất giới, đa số từ trong Cửu u Bí Cảnh đi ra mói có thể tiến vào Huyết Nhật Điện.

Từ sau phong ma đại chiến, tu sĩ nhân giới đã mất đi hứng thú và tò mò với Cửu u Bí Cảnh, đặc biệt là những tu sĩ đinh cấp.

Dù sao Cửu u Bí Cảnh cũng chỉ có một ít bảo vật, cũng đa số là cổ bảo. Chỉ có những tu sĩ bậc thấp mới mạo hiêm đi vào, những tu sĩ bậc cao căn bản không thể tiến vào.

Nhưng, sau khi tin Huyết Nhật Điện biến mất truyền ra thì Ngoại Hải Vực lâm vào chấn động.

Dương Phàm hoàn toàn có thể kết luận tin tức này tất nhiên liên quan tới âm mưu của đám người u Anh Ma Chủ và Vu Tôn.

Có lẽ có rất nhiều tu sĩ cảm giác hoài nghi với Thần Huyết truyền thuyết!

Nhưng Dương Phàm từng đi qua Huyết Nhật Điện, lại từng dùng thử Thứ Phẩm Nghịch Linh Huyết cho nên biết răng hơn phần nửa thứ đó có tồn tại.

Tin tức có liên quan Huyết Nhật Điện và Thần Huyết khiến Dương Phàm cảm nhận được nhất giới sẽ nổi lên một hồi phong bạo chưa từng có.

Mặc kệ ngoại giới phát sinh chụyện gì, Dương Phàm đều hiểu rõ một đạo lý, chỉ có gia tăng thực lực của mình mới là tốt nhất!

Đồng thời...

Ở Tinh Thần Tháp tại Cực Bắc. Phần thân Mộc Phong đã sớm gặp Tinh Tôn.

- Nay nhất giới hàng chí, ta khôngthể dễ dàng ròi khói Tinh thần Tháp nhưng ta tọa trấn nơi này, cũng có thể kiêm chế được Vu Tôn vài phần cho Dương đạo hữu.

Tinh Tôn cười cười.

Từ sau khi Vũ Văn Hâm rời đi. Nguyệt tế sư lại tiếp quản Tinh Tôn vị.

Nàng và Vu Tôn có thể nói là lão đấu lão.

- Nếu có thể kiềm chế một phần Vu Tôn thì mục đích cùa ta cũng đã đạt được!

Mộc Phong cũng không ròi khỏi Tinh thần Tháp, tính toán lưu lại để tiện liên hệ.

Dương Phàm đang ở Ngoại Hải Vực cũng yên tâm:

- Giờ đã có Tinh Tôn kiểm chế đôi chút Vu Tôn, ta liền thoải mái hơn. Thời gian tiếp theo phải đi Bồng Sơn Đảo một chuyến, báo thù và lấy mạng Vũ Nghiên.

Điều tiếc nuối duy nhất là Tinh Tôn không thểđích thân tới Ngoại Hải Vực, khoảng cách thật sự quá xa xôi.

Nếu không, Dương Phàm và nàng liên thủ. Có ít nhất năm thành nắm chắc diệt sát Vu Tôn.

Mục tiêu tiếp theo của Dương Phàm chính là đánh chết VũNghiên. Nếu Mộ Dung Phong ngăn cản thì cũng giết luôn!

Đối với những địch nhân uy hiếp tới thân hữu của mình, Dương Phàm khôngbao giờ bò qua.

Dương Phàm đình chỉ tu luyện, lấy ra bán tiên khí Thiết La Oản thu được từ Thiên Cổc Vực chủ.

Ở Tu Tiên Giới, pháp bảo là một nhân tổ cực Kỳ quan trong đối với thực lực tu sĩ. Dương Phàm vô cùng hiêu điêu này.

- Nay ta có tài liệu chất như núi. Lại có bán tiên khí Thiết La Oản, có thể luyện chế ra pháp bảo Luân Hỗi Bàn trong suy nghĩ cùa ta rồi...

Dương Phàm trầm tư.