Trêu Đùa Lòng Vua

Chương 18: Chương 18


Liễu Ngâm Nguyệt vì hành động của hắn ngây ngẩn cả người! Nhưng chỉ ngây ngốc trong nháy mắt, nàng lại vội vàng tiếp tục ra vẻ ta đây, làm bộ mặt say mê , nhưng trong lòng lại suốt ruột muốn chết. Tên Tam vương gia này có vấn đề sao? Thật khiến nàng trở tay không kịp, không biết làm thế nào mới phải?

Nhưng lo lắng của nàng không tồn tại lâu , lập tức có người tới phá đám tình cảnh này.

“Vương gia, ta vẽ xong rồi, xin vương gia bình luận.” Khương Ngọc Dung ôn nhu thỉnh cầu .

“Vậy sao? Đem đến ta xem.”

Khi nha hoàn của Khương Ngọc Dung đem bức họa trình lên Lí Văn Tĩnh, lúc đó hắn tiếp nhận nên cánh tay ôm Liễu Ngâm Nguyệt cũng thả lỏng, để nàng có cơ hội để lặng lẽ thoát khỏi vòng tay đó.

Lúc Lí Văn Tĩnh còn đang bình luận bức họa kia, Liễu Ngâm Nguyệt liền nhận được mấy cái liếc mắt lạnh như băng của Khương Ngọc Dung, nhưng nàng chỉ thong dong nhìn thẳng đáp lễ mỉm cười.

Trong nháy mắt Khương Ngọc Dung giật mình ngây ngốc, nhưng sau đó vẫn mở to mắt quan sát.

Liễu Ngâm Nguyệt này cư nhiên không sợ cái liếc mắt của nàng? Quên đi, một nữ tử như Chung Vô Diệm vậy, nàng không cần để trong mắt, vương gia nhất định do nhất thời cao hứng, nên mới để ý đến nàng, toàn bộ kinh thành này ai chẳng biết Tam vương gia phong lưu thành tánh, chỉ cần không trở ngại chức vị vương phi của nàng, bất luận kẻ nào cũng không cần để ý.

Sau đó Dương Yến Yến cũng tới xin Lí Văn Tĩnh xem xét bức họa mới vẽ của nàng, đám thiên kim tụ tập ngày càng nhiều, căn bản không để Liễu Ngâm Nguyệt có cơ hội chen chân .

Nếu không thừa dịp lúc này trốn thì còn lúc nào nữa? Thế là Liễu Ngâm Nguyệt vén váy – tẩu vi thượng sách nha*!

(* chạy là thượng sách )

******

Mấy ngày sau đó, Lí Văn Tĩnh lúc nào cũng phá lệ biểu hiện tình cảm ưu ái với Liễu Ngâm Nguyệt, không chút kiêng dè liếc mắt đưa tình với nàng, so với thái độ lảng tránh lúc trước phải nói là một trời một vực.

Hôm nay trời trong nắng ấm, Lí Văn Tĩnh liền sai người ban rượu thưởng yến ở ngự hoa viên, để cho các vị thiên kim nhấm nháp kỳ trân dị bảo tiến công của miền nam.

Đối với mấy loại hoa quả kì lạ, đám khuê tú thiên kim dĩ nhiên vô cùng vui mừng kinh ngạc thích thú, ai nấy cũng muốn mở rộng tầm mắt, cũng thừa dịp này thân cận với nhiều hơn với vương gia.

Chỉ có Liễu Ngâm Nguyệt là lười vô giúp vui, có thể cách Lí Văn Tĩnh càng xa càng tốt. Hành vi của tam vương gia gần đây thật làm người ta khó tưởng tượng, đột nhiên đối với đại sắc nữ như nàng sinh ra hảo cảm, báo hại nàng lúc nào cũng lo lắng đề phòng, chỉ có thể tận lực né tránh hắn.

Có cơ hội, dĩ nhiên phải chuồn cho lẹ, khỏi phải ở chỗ này bị kinh hồn mất vía là được. Bất quá, hắn bây giờ còn đang hưởng thụ mỹ nhân vây quanh, cũng không rảnh đâu mà để ý nàng!

Liễu Ngâm Nguyệt lặng lẽ rời khỏi, không thèm để ý ở vùng lân cận an nhàn, đột nhiên có một đóa hoa xinh đẹp hấp dẫn sự chú ý của nàng, thật không hổ là hoàng cung thâm viện, đủ loải kỳ hoa dị thảo nha, làm nàng nhịn không được đưa tay sờ đến bông hoa kia.

Một cảm giác đau đớn truyền tới khiến nàng theo bản năng rút tay về. Thì ra hoa này có gai, thật bất cẩn quá! Nhìn ngón tay đầy máu, nàng có chút thất thần.

Bỗng, tiếng nói trầm tĩnh của Lí Văn Tĩnh truyền đến bên tai.

“Sao không cẩn thận như vậy?” Cầm lên bàn tay mềm mại của Liễu Ngâm Nguyệt, hắn nhíu mày nhìn ngón tay ngọc dính đầy máu.

“Vương…Vương gia?” Hắn khi nào đi đến bên người nàng?

Không báo trước, Lí Văn Tĩnh trực tiếp ngậm ngón tay chảy máu của nàng vào miệng nút, làm toàn thân Liễu Ngâm Nguyệt run lên, nhanh chóng giựt ngón tay về, dáng vẻ bất khả tư nghị*trừng trừng nhìn hắn.

(*vượt quá khả năng suy nghĩ, tưởng tượng )

“Ngươi, ngươi. . . . . . Sao lại làm vậy?” Hai má nàng trở nên đỏ ửng ngượng ngùng.

Dáng vẻ của Lí Văn Tĩnh bất cần đời cười mị hoặc nhìn nàng, thưởng thức sự ngượng ngùng do hành động của hắn gây ra.

“Để bổn vương xem ngón tay bị thương của ngươi.”

“Tạ vương gia quan tâm, chỉ là bị gai đâm, không có gì trở ngại, ta xin cáo lui để về bôi thuốc.” Nàng cúi đầu hành lễ, không muốn hắn nhìn thấy sự ngượng ngùng của mình .

“Ừ, ngươi về đi.” Thấy nàng bị thương, hắn cũng đau lòng, không muốn làm khó dễ, dù sao cũng không vội.

Liễu Ngâm Nguyệt vội vàng trở về phòng, lúc đi ngang qua Khương Ngc Dung liền nhận được ánh mắt chán ghét của nàng ta. Nàng đi như chạy, thật không hiểu sao lại thế này? Cử chỉ kinh người của Lí Văn Tĩnh, thực làm trái tim ổn định của nàng rối loạn .

******

Sự quan tâm đặc biệt của Lí Văn Tĩnh Liễu đối với Ngâm Nguyệt, làm nàng vốn là không ai chú ý, dần dần trở thành đối thủ của tất cả khuê tú danh môn .

Sự tự cao của nữ nhân về dung mạo xinh đẹp của bản thân thật đáng sợ, trong đám nữ nhân, lúc mọi người cùng nhau phân cao thấp về thân phận vị trí, dĩ nhiên dung mạo cũng được phân cao thấp theo, Khương Ngọc Dung diêm dúa cùng Dương Yến Yến kiều mỵ, chính là mỹ nữ thượng phẩm, mà các nữ nhân dung mạo không bằng các nàng, cũng không đám kiêu ngạo quá, có việc cũng có thể coi nhóm của họ là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Hiện giờ tự nhiên xuất hiện một nữ tử không chút xinh đẹp, lại không tài cáng văn chương gì, được Lí Văn Tĩnh chú ý, các thiên kim khác dĩ nhiên không phục.

Một đám nữ tử tụ tập ở chòi nghỉ mát, đang bêu xấu Liễu Ngâm Nguyệt .

“Thật không biết sao Vương gia lại đột nhiên có hảo cảm với Liễu Ngâm Nguyệt kia, dám bỏ mặc cái mỹ nhân như chúng ta, đi chú ý một nữ nhân nhan sắc bình thường?”

“Sở thích của Vương gia thật khó hiểu làm cho người ta đoán không ra, nhưng cho dù chướng mắt những người như chúng ta, còn Khương tỷ tỷ dung mạo không ai sánh bằng, vương gia không nên bỏ rơi tỷ tỷ!”

“Đúng vậy! Khương tỷ tỷ, ngươi nên nói gì đi!”

Mọi người ai nấy đều nhìn Khương Ngọc Dung

Khương Ngọc Dung vẫn thủy chung cao ngạo lạnh như băng, nàng chỉ thản nhiên nói “Vương gia có chủ ý của mình, không tới phiên chúng ta lên tiếng.”

Quả nhiên tiểu thư khuê các thật sự không giống với người thường nha!

Mọi người ai nấy đều cho rằng Khương Ngọc Dung biết kiềm chế, trên thực tế không hề biết nàng cũng một bụng oán khí, chỉ là ngại mặt mũi, sẽ hạ thấp nhân phẩm của mình giống như nữ tử bình thường, chuyển nói xấu người ta hãy để cho các nữ tử khác tự mình nói.

Đám người Dương Yến Yến cũng đi vào chòi nghỉ mát hóng gió, nàng cùng Khương Ngọc Dung hai người liếc mắt nhìn nhau, đều kêu ngạo không ai muốn bắt chuyện .

“Các ngươi có ai nhìn thấy Vương gia không?” Dương Yến Yến hỏi những người khác.

“Dương cô nương tìm Vương gia sao? Chúng ta hôm nay chưa nhìn thấy vương gia!” Một nữ tử trong nhóm trả lời .

“Thật kỳ quái, bình thường sáng sớm vương gia đã đến Dịch Đình cung, sao hôm nay mắt trời lên cao vậy rồi vẫn chưa thấy bóng dáng?” Nàng liếc Khương Ngọc Dung một cái.”Khương cô nương cũng đang tìm vương gia sao? “

“Ta cho tới bây giờ ta chưa từng tìm Vương gia, đều là Vương gia tới tìm ta.” Khương Ngọc Dung cao ngạo nói.

Dương Yến Yến hừ một tiếng, liền nói lại vấn đề chính : “Thật là kỳ quái, ngày thường Vương gia luôn ở bên cạnh chúng ta, hai ngày liền không thấy, chắc là bận chính sự?”

“Trong cung mọi người ai cũng nói, vương gia trước yêu mỹ nhân sau mới tới giang sơn, có lẽ là giai nhân khác đã đoạt được trái tim của vương gia, nên mới bỏ rơi người ta.” Khương Ngọc Dung có ý ám chỉ.

“Ý của ngươi…vương gia đi tìm Liễu Ngâm Nguyệt kia?”

“Ta chỉ là đoán vậy thôi, cũng không chắc.”

Thật trùng hợp, lúc này vương phó của Liễu Ngâm Nguyệt vừa lúc đi ngang qua chòi nghỉ mát, các nàng gọi lại.

“Ê! Có phải đây là Liễu cô nương?”

Liễu Ngâm Nguyệt ngừng chân, nhìn thấy đám người Khương Ngọc Dung và Dương Yến Yến, liền biết lai giả bất thiện*, trong lòng có cảnh giác.

( Nguyên câu : thiện giả bất lai, lai giả bất thiện ; có nghĩa là người tốt không đến, người xấu lại đến )

“Thì ra là Dương cô nương, mọi người khỏe không!” Nàng hào phóng chào hỏi.

“Hôm nay có gặp Vương gia không?”

“Không gặp .”

Dương Yến Yến nhẹ nhàng thở phào. Đã nói rồi mà! Một nữ tử bình thường như vậy sao lại được vương gia sủng ái? Nàng nha, chỉ có dựa vào may mắn mà thôi.

Thấy ánh mắt của Dương yến Yến, Liễu Ngâm Nguyệt nhìn ra sự khinh thường trong đó. Quên đi! Dù sao nàng cũng đang giả vờ làm đại sắc nữ mà? Không nên chấp nhất với các nàng.

“Tiểu nữ còn có việc, cáo từ .” Nói nói xong xoay người định đi.

“Chậm đã!” Dương Yến Yến ngăn cản đường đi của nàng.

“Còn chuyện gì sao?”