Trêu Đùa Lòng Vua

Chương 19: Chương 19


Dương Yến Yến trời sinh kiêu căng tùy hứng, nếu gặp ai thua kém nàng, nhất là Liễu Ngâm Nguyệt không ai thèm để ý này, nàng nhất định phải khiến nàng ta khổ sở một chút.

Thế là nàng cố ý không chút khách sáo nhìn xuống Liễu Ngâm Nguyệt, ánh mắt sắc bén giống như muốn giết người.

“Thật sự làm người ta khó hiểu.” Dương Yến Yến lắc đầu.

“Có gì thì nói đại đi.” Đối với ánh mắt vô lễ của Dương Yến Yến, biết rõ không phải chuyện tốt, nhưng Liễu Ngâm Nguyệt vẫn tính toán chờ đối phó.

“Toàn bộ kinh thành ai cũng biết vương gia chỉ thích mỹ nhân, mà ngươi lại không biết điều, nhan sắc bình thường cũng dám mặt dày dây dưa với vương gia, đúng là không sợ mất mặt .”

Các nữ nhân khác cũng khinh thường cười khẩy, phấn khích xem một màn trò hay.

Nha hoàn Tiểu Nhân sao có thể để cho người khác khi dễ tiểu thư? Nàng đang muốn tiến tới phản đối, đã bị Liễu Ngâm Nguyệt phất tay ngăn lại.

Liễu Ngâm Nguyệt sớm gặp nhiều nữ nhân tầm mắt hạn hẹp giống vậy, nên cũng chẳng mấy sợ sệt, ngược lại thành thơi trả lời : “Nam nhân mê đắm mỹ nhân, nói là như vậy, nhưng vương gia thường ngày ở bên mỹ nhân, chắc là sớm chán ghét tính cách của mỹ nhân, chịu không nổi nên mới không thích mỹ nhân mà chuyển sang tài nữ.”

Dương Yến Yến trợn mắt căm tức nhục mạ: “Thì ra ngươi cho mình là tại nữ? Nói cho ngươi nghe, mỗi lần thi yến đều không có gì đặc biệt, tự nhiên lại mở miệng nói bừa mình là tài nữ, thật không biết xấu hổ mà!”

Các nữ tử cũng nhạo báng nàng, Liễu Ngâm Nguyệt cũng chỉ cười trừ .

“Không tin? Chúng ta tỷ thí.”

Khá lắm, đúng là nữ nhân không biết lượng sức! Đám người Dương Yến bắt đầu chờ đám người toàn bộ đi xuống đình vây quanh Liễu Ngâm Nguyệt .

Dương Yến Yến kiêu ngạo nói: “Cuồng vọng tự đại như vậy sao? Đợi lát nữa người sẽ biết cái gì gọi là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*.”

(* Người có người giỏi hơn, núi có núi cao hơn )

Bất quá, Liễu Ngâm Nguyệt hôm nay không phải là Liễu Ngâm Nguyệt ngày thường. Dù sao ngày xuất cung cũng không còn xa, hơn nữa đám nữ nhân này thật sự quá tự cao rồi, họ là những thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, nếu Lí Văn tĩnh không có ở đây, nàng giáo huấn một chút thì có sao?

Thế là nàng không hề che dấu chính mình, trên mặt hiện ra vẻ tự nhiên trước nay chưa từng có, khí thế này làm cho đám người Dương Yến Yến có chút chần chờ, đột nhiên cảm thấy Liễu Ngâm Nguyệt hôm nay có chút không bình thường, Khương Ngọc Dung cũng thấy, nhưng nàng thủy chung vẫn duy trì thái độ bàng quang, trận tỷ thí này mặt kệ ai thắng, để bọn họ đấu đá lẫn nhau, bất quá một Liễu Ngâm Nguyệt như vậy thật làm nàng e dè.

Tỷ thí bắt đầu, lúc đầu là ngâm thơ đối câu, từ ngũ ngôn tuyệt cú* đến luật thơ thất ngôn, bình luận từ thi họa đến cầm nghệ, Liễu Ngâm Nguyệt học thức đầy bụng, thi từ** tuyệt diệu khiến đám thiên kim tiểu thư kia ai nấy nghẹn họng nhìn trân trối, mặt đỏ tai hồng, không ngờ mình lại thua một người bình thường không có gì đặc biệt như nàng.

(* ngũ ngôn tuyệt cú : 5 chữ 4 câu ; ** lời thơ )

“Sao? Còn muốn tỷ thí cái gì, bổn cô nương sẽ đáp ứng hết.”

Mọi người sớm đã chột dạ đứng sang một bên, Dương Yến Yến đỏ mặt tía tai vẩn không chịu thua, nhưng cũng biết nàng không thể xem thường .

“Không ai dám sao? Thật làm người ta thất vọng nha!” Trong lời nói của nàng hàm ý trêu chọc mỉa mai quá rõ ràng .

“Từ từ, còn có Khương Ngọc Dung, ngươi không thể so với nàng!”

Mọi người ai nấy nhìn về phía Khương Ngọc Dung, nhưng nàng ta chỉ nói “Nhàm chán, ta lười lẫn lộn với đám các người.” Nói xong, nàng lập tức rời đi, mà đám nữ tử theo nàng cũng đi theo.

Liễu Ngâm Nguyệt cũng thong dong mở miệng : “Xem ra không ai dám rồi. Cũng tốt, làm người phải biết cảm giác thất bại, như vậy các ngươi mới hiểu, cái gì gọi là “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”!”

Dương Yến Yến tức giận đến mức dung nhan như ngọc xinh đẹp trở nên đỏ bừng, cho dù rất tức giận, nhưng nàng vẫn tung võ mồm thật nhanh nói“ Cho dù tài hoa thì thế nào? Là nữ nhân, nếu không có nhan sắc, cũng giống như người không mặc quần áo vậy đó. Chắc chắn không bao lâu, vương gia sẽ chán ghét ngươi, cứ chờ mà xem, chúng ta đi!!”

Dương Yến Yến tức giận hất mặt rời đi. Lần này mất mặt quá, cũng may, Liễu Ngâm Nguyệt kia tuy có tài hoa, nhưng lại không có tư sắc, còn chưa đủ tư cách tranh vị trí vương phi với nàng, nghĩ vậy nàng cũng có chút an tâm.

Đợi mọi người đi rồi, Tiểu Nhân một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợt, đối với biểu hiện vừa rồi của tiểu thư phải nói là phục sát đất.

“Tiểu thư sớm nên giáo huấn đám thiên kim kiêu ngạo này một chút! Nhìn các nàng vừa rồi bị người hạ thấp, quả thật giống như người tàn tật vậy đó!.”

“Ta chỉ không muốn để các nàng ấy ỷ mạnh hiếp yếu, hạ thấp nhuệ khí mà thôi.”

“Khương cô nương kia, coi như cũng thông minh, hiểu được chưa ra trận bỏ chạy, không muốn so với tiểu thư để mà xấu hổ!”

“Nàng không đụng đến chúng ta, không nên nói xấu người ta.”

“Dương cô nương kia lại dám mắng ngài không có nhan sắc. Tiểu thư, sao người không trở lại như lúc đầu, trang điểm thật đẹp, để các nàng biết “nhan sắc” là gì!”

“Ngươi điên ư! Lỡ bị tam vương gia kia coi trọng thì làm sao đây hả?”

“Tốt lắm chứ sao! Người mà trở thành Tam vương phi, nô tỳ cũng được hưởng lây, để các nha hoàn kiêu ngạo khác tức chết.”

Liễu Ngâm Nguyệt nhịn không được bật cười. Cũng khó trách Tiểu Nhân, trong cung không chỉ có các thiên kim kiêu căng tùy hứng, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng giống như chủ tử mà kiêu ngạo khinh người, bởi vì bản thân nàng muốn Tam vương gia chán ghét, liên lụy Tiểu Nhân cũng bị người khác khinh thường.

“Tiểu Nhân? Mấy ngày nay làm khổ ngươi . Không bao lâu nữa chúng ta sẽ được xuất cung, tới lúc đó ta sẽ mang ngươi đi dạo phố.”

Tiểu Nhân vội phất tay lắc đầu, hét lên: “Người lại muốn nữ cải nam trang? Không được! Nếu lại xảy ra chuyện vừa rồi ở Túy Hoa Lâu, Tiểu Nhân cho dù có mười cái đầu cũng không đủ đền đâu!!”

“Ngu ngốc!” Nàng cốc đầu nha hoàn một cái.”Lớn tiếng như vậy muốn hù chết người ta sao! Còn nữa nếu lỡ truyền ra, chỉ sợ ngươi hại ta thân bại danh liệt.”

Tiểu Nhân vội vàng ngậm miệng, nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt hối lỗi cầu xin , thương xót nhìn chủ tử.

“Trở về phòng , đi thôi!” Liễu Ngâm Nguyệt tức giận kéo tay nàng.

Đợi bóng dáng chủ tớ hai người đi xa rồi, Lí Văn Tĩnh vốn là ngồi trên cây hóng mát, mạnh mẽ nhảy xuống, trên miệng vẫn còn ngậm một cọng cỏ, có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Liễu Ngâm Nguyệt đã đi xa .

Bởi vì không thích đám nữ nhân cứ quấn lấy, nên hắn mới trèo lên đại thụ để hưởng nửa ngày nhàn, vốn là được lá cây che khuất, nên mới có thể nghỉ ngơi hóng mát, không ngờ lại được xem một màn hay.

Thú vị, rất thú vị ! Say khi chứng kiến tài hoa của Liễu Ngâm Nguyệt, hắn lại càng ái mộ nàng .

Liễu Ngâm Nguyệt chính là phi tử mà hắn không thể không lấy, chỉ là quật cường như nàng, không phải là một nữ tử bình thường, muốn nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không dùng thủ đoạn là không được.

Xem ra hắn cũng phải để nàng biết, cái gì gọi là “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”.

Một thời gian dài không động lòng, nhưng vì nàng mà kích động không thôi. . . . . .

Thái độ của Tam vương gia đối vơi Liễu Ngâm Nguyệt thay đổi quá nhanh, khiến nàng phải tránh né hắn khắp mọi nơi .

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn nhận ra nàng? Liễu Ngâm Nguyệt tự hỏi mình .

Chắc là không đâu, nếu Lí Văn Tĩnh nhận ra nàng, sao lại không vạch trần? Huống hồ, nàng đem dung mạo lẫn tài năng che dấu rất khá, không có khả năng sẽ bị nhận ra!

Hai tay Liễu Ngâm Nguyệt chống cằm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, suy nghĩ về cử chỉ khác thường của Tam vương gia mấy ngày nay.

Hắn sẽ không thật sự coi trọng nàng, một đại sắc nữ chứ? Quỷ phong lưu chết tiệt! Đúng là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ vẫn phong lưu, thật làm người khác bực mình nha.

Đêm đã canh ba, Liễu Ngâm Nguyệt không hề buồn ngủ chút nào. Nàng mở quạt lụa, phiền muộn phe phẩy vài cái, thản nhiên đi ra ngoài giải sầu .

Đi vào hồ hoa sen, trừ bỏ tiếng gió nhẹ làm lá cây lay động lao xao, bốn bề rất yên tĩnh khiến nàng như chìm đắm vào trong tư tưởng của bản thân, trong khung cảnh yên lặng nàng như thoát tục không nhiễm bụi trần, ánh trăng dìu dịu nhẹ nhàng soi lên gương mặt trắng nõn tuyệt mỹ như ngọc, tạo thành một bức tranh thật đẹp.

Chỉ còn ba ngày nữa là được xuất cung, nàng phải cao hứng mới đúng, tại sao giờ phút yên tĩnh này lại có cảm giác ưu buồn ?

Ai. . . . . . Nàng không nhịn được thở dài một tiếng. Tiếng thở dài này, vì ai mà cảm thán?

Đột nhiên, phía sau cảm giác như có người xâm nhập truyền đến, Liễu Ngâm Nguyệt lập tức xoay người .

“Vương gia?” Trong lúc kinh hoảng, nàng vẫn không quên lấy quạt lụa che mặt lại .

“Đã trễ thế này, sao còn chưa đi ngủ?” Lí Văn Tĩnh nhìn nàng tràn ngập nhu tình .

“Ta trở về phòng đây.” Liễu Ngâm Nguyệt vội vàng cúi đầu, đi về phía Quế sương phòng.

“Ngâm Nguyệt!” Hắn ôm nàng vào lòng .

“Vương gia, xin tự trọng!”

Kinh hoảng đẩy vòng tay ôm ấp của hắn ra, Liễu Ngâm Nguyệt không thể tin được Tam vương gia tự nhiên lại gọi thẳng khuê danh của mình .

“Ngươi không thích bổn vương?”

“Không. . . . . . Sao lại thế được? Ta chỉ có chút bất ngờ, đêm đã khuya, vương gia sao còn chưa ngủ?” Nàng thiếu chút quên mất mình đang giả thành đại sắc nữ .

“Mỗi khi đêm dài vắng lặng, bổn vương thường đến đây giải sầu, còn người?”

“Ta cũng như thế, bất quá hiện tại buồn ngủ rồi, xin cho ta cáo lui.”

“Nếu bổn vương yêu cầu ngươi tiếp khách một chút, ngươi có bằng lòng không?”

“Chuyện này. . . . . . Không tốt đâu?”

“Ngươi không thích bổn vương sao? Chẳng lẽ những tình cảm lúc trước đều là giả dối?”

“Không. . . . . . Vương gia hiểu lầm rồi, nữ nhân trong Dịch Đình Cung người nào không hy vọng được vương gia để ý? Chỉ là đêm khuya vắng lặng, cô nam quả nữ, nếu để người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của vương gia.”

“Bổn vương không sợ, có phải ngươi ….không tin bổn vương? “

“Vương gia dĩ nhiên là ‘chính nhân quân tử’, sao ta lại không tin tưởng? Chỉ là thực sự mệt mỏi, xin vương gia cho ta về phòng, ngày mai sẽ cúi đầu thỉnh tội với người.”

Hắn sao lại dễ dàng để nàng về phòng, nàng càng muốn chạy, lại càng kích thích hưng phấn muốn dây dưa của hắn, nàng vì kiêng kỵ hắn, theo vừa rồi vẫn luôn dùng cây quạt che khuất hơn phân nửa gương mặt.

“Ngẩng đầu lên cho bổn vương nhìn một cái.”

Liễu Ngâm Nguyệt kinh hãi: cảm thấy muốn kêu trời.

“Ta vì mệt mỏi nên sắc mặt rất xấu, không muốn ai nhìn thấy, xin vương gia thứ tội.”

“Không được, bổn vương không ngại .”

“Thật không dấu diếm, ta từng nghe một đại sư phán, nếu ai nhìn thấy bộ mặt không son phấn của ta, nếu để người khác nhìn thấy sẽ khắc chết đối phương, vương gia là hoàng tộc, chính là người đứng đầu triều đình, nếu vì ta bị mất mạng, ta có chín cái mạng cũng đền không nổi, mong vương gia rộng lượng cho ta về phòng đi.”

Nàng lưu loát nói một đống lý do, chỉ là không muốn hắn nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng. Khóe mắt Lí Văn Tĩnh nheo lại, ánh mắt lộ ra vẻ quyết tâm, nhưng chỉ lướt qua trong nháy mắt, lại trở thành vẻ tươi cười sâu xa khó hiểu .

“Được rồi, bổn vương để ngươi về phòng.”

“Tạ ơn Vương gia! Ta xin cáo lui.”

Liễu Ngâm Nguyệt nhẹ nhàng bước vội, nghĩ thầm cuối cùng cũng tránh được một kiếp, nhưng lúc nghiêng người đi qua Lí Văn Tĩnh, chợt có một đôi tay rắn chắc ôm ngang người nàng .

“A!” Nàng bị dọa làm rớt cây quạt.

Lí Văn Tĩnh đem nàng mặt đối mặt với hắn, quả nhiên là mỹ nhan như hoa như ngọc, cho dù đã từng gặp qua, nhưng vẫn kinh ngạc vô cùng khi thấy vẻ diễm lệ của nàng.

Liễu Ngâm Nguyệt kinh hoảng đẩy hắn ra.”Vương gia, ngài đã đồng ý để ta về phòng mà !”

“Đúng là ta đồng ý, nhưng không phải bây giờ .”

Nhìn gương mặt tuấn tú xảo trá đối diện kia, nàng thật muốn tát hắn mấy cái, hai bàn tay nắm chặt thành quyền không ngừng giãy dụa trong không trung, càng ngày càng giãy mạnh, nàng sớm biết tính tình của tên nam nhân này không vừa, chỉ có thể trách bản thân sơ suất quá .

“Buông ra, bằng không ta sẽ gọi người tới!” Mặc kệ là vương gia hay hoàng thượng gì, nếu còn làm bậy nàng sẽ khiến đối phương đẹp mặt.

“Cuối cùng ngươi cũng lộ ra khuôn mặt thật , lừa gạt bổn vương ngươi phải bị tội gì?”

“Ngươi sớm nhận ra ta ?” Nàng nhìn hắn chằm chằm

“Ngươi nghĩ sao?”

“Ngươi thật gian trá! Nếu đã nhận ra ta, lại còn cố ý đùa giỡn?”

“Đâu có, đối phó với mèo con xảo trá như người, bổn vương chỉ là ăn miếng trả miếng. Người lừa ta lâu nay, bổn vương nên trị tội ngươi thế nào đây?”

“Ngươi đường đường là vương gia tôn quý, còn ta chỉ là một thiếu nữ bình thường, muốn chém muốn giết đều là quyền của ngươi.” Nàng tức giận nói .

Khá lắm, thật là một nữ tử kiên cường! Lí Văn Tĩnh khẽ cười: “Che dấu dung nhan, che dấu tài năng, vậy là cãi lời thánh chỉ, đây là tội tru di cửu tộc nha .”

Mặt mày Liễu Ngâm Nguyệt tái mét, chưa từng nghĩ đây là tội khi quân, nếu hoàng thượng thật sự giáng tội, chẳng phải cả nhà bị hủy? Không được, nàng sẽ không hành động bừa bãi như vậy .

Không thoát được vòng tay của hắn, cũng không muốn trái ý hắn; hoàng thân quốc thích hỉ nộ bất thường luôn làm người ta đoán không ra, nàng rất sợ lỡ làm hắn mất hứng, sẽ liên lụy cả nhà. Liễu Ngâm Nguyệt trời không sợ đất không sợ, nhưng lại không muốn trở thành tội nhân thiên cổ của Liễu gia, mang tội là nữ nhi bất hiếu, nhưng nàng cũng không muốn khuất phục dưới sự đe dọa của hắn, tất cả kháng nghị đều biểu hiện bằng hàm răng đang cắn chặt môi, lúc này đã xuất hiện tơ máu đỏ hồng.

Lí Văn Tĩnh có chút đau lòng nhìn nàng, nhịn không được muốn an ủi đôi môi giống như cánh hoa kia, hắn cúi đầu tới gần…

“Vương gia. . . . . .” Nàng xoay mặt sang một bên, cự tuyệt sự thân mật của hắn, mày liễu thanh tú nhíu chặt tràn ngập kháng nghị.

“Sao lại cự tuyệt ta?”

“Vương gia muốn nữ nhân, quơ tay là có, ta…không có diễm phúc này, xin vương gia khai ân buông tha ta đi.”

Nàng rõ ràng muốn còn cự tuyệt? Lí Văn Tĩnh dĩ nhiên không quên phong cảnh kiều diễm ở Túy Hoa Lâu hôm đó, rõ ràng là nàng yêu thương nhung nhớ trước nha, sao lúc này lại nghiêm mặt cự tuyệt sự đụng chạm của hắn, như vậy là do nữ nhân muốn hấp dẫn sự trêu chọc của nam nhân. . . . . Ngại gì? Ngược lại hắn càng mặt dày.

“Nói cho bổn vương, ngươi muốn gì?”

“Hả?”Nàng không rõ hắn đang nói gì .

“Nói đi! Ngươi muốn gì mới bằng lòng theo ta? Cẩm y ngọc thực, hay là vàng bạc châu báu? Chỉ cần ngươi nói, bổn vương nhất định làm được.”

Liễu Ngâm Nguyệt thay đổi sắc mặt. Hắn dám đem nàng so sánh với những nữ tử ham mê hư vinh sao? Thật đáng giận mà! Sớm đã biết hắn là một tên nam nhân phong lưu không hơn không kém, cứ nghĩ dùng tiền là có thể đổi được trinh tiết của nữ nhân .

Trinh tiết. . . . . . Oái! Nàng sao lại không cẩn thận cho không hắn.

“Ta cái gì cũng không cần, chỉ xin Vương gia thả ta ra.” Nàng nói một cách kiên định .

“Thật sao?” đôi mày kiếm của hắn khẽ nhíu.

Lúc nàng còn chưa hiểu vì sao Lí Văn Tĩnh lại mỉm cười gian xảo, đôi môi anh đào đã bị cưỡng hôn.

Bờ môi nóng bỏng không hề do dự xâm chiếm ngăn lại lời nói của nàng, nàng quá hoảng sợ nhịn không được hô nhỏ. Đôi tay mạnh mẽ của hắn khống chế tay ngọc không ngừng giãy dụa của nàng, để hắn thoải mái nhấm nháp hương thơm mềm mại trong miệng, lần nữa quay lại cảm giác triền miên hôm đó.

Nụ hôn chiếm đoạt dần dần chuyển sang sâu lắng, điều quan trọng là đôi môi ngọt ngào như mật, khơi dậy khát vọng chưa từng có của hắn, đây là lần thứ hai hắn có được. Từ hôn sâu đến hôn nhẹ, sau khi từ mạnh mẽ chuyển sang nhẹ nhàng, hắn rời khỏi môi nàng.

Không hề đề phòng, bỗng một bạt tai đánh lên mặt hắn…Lí Văn Tĩnh khiếp sợ nhìn chằm chằm nữ tử lớn mật làm càn kia, mà Liễu Ngâm Nguyệt cũng vì sự liều lĩnh của bản thân mà ngây ngốc. Trời ơi! Nàng đang đánh hoàng thân quốc thích.

Mãi một lúc mới hoàn hồn, nàng lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ “Ta biết tội, vương gia trừng phạt sao cũng được, ta sẽ không nửa lời oán trách, chỉ cầu vương gia đừng giận chó mà đánh cả nhà mèo, tất cả hành vi đều do Liễu Ngâm Nguyệt một mình gánh vác.”

“Ngươi ..”

Lí Văn Tĩnh đưa tay xoa xoa má trái nóng rát, vẫn không thể tin nàng lại dám có hành động này. Từ khi sinh ra đến nay, bởi vì thân phận hoàng tử tôn quý, hắn luôn luôn như bảo vật trên tay được nuôi nấng hầu hạ; hình phạt nghiêm trọng nhất là lúc bảy tuổi, năm ấy vì ham chơi hắn không cẩn thận làm hư di vật của người đời trước, cùng lắm cũng chỉ bị cấm túc một tháng, phụ hoàng cũng mẫu hậu chưa từng đánh hắn, bây giờ lại bị một nữ nhân vả miệng. . . . . .

“Xin vương gia trị tội, tiểu nữ không dám oán trách một câu.” Nàng không hề hối hận sự nông nổi nhất thời của mình, điều duy nhất lo lắng chính là Tam vương gia vì giận dữ mà liên lụy trên dưới ba mươi mấy người chịu tội theo nàng.

Nhưng sự tình cũng không giống như Liễu Ngâm Nguyệt suy đoán, ngược lại chỉ là một sự lặng yên biến hóa khó lường, không khí này —so với sự giận dữ của Tam vương gia càng làm người sợ hãi .

Hồi lâu, Lí Văn Tĩnh mới phức tạp mở miệng.”Tất cả hành vi phạm tội ngươi nguyện ý gánh vác một mình ?”

“Đúng vậy.”

“Không hối hận?”

“Tuyệt đối sẽ không.” Thái độ cũng nàng vô cũng thản nhiên, Liễu Ngâm Nguyệt biết mình phải chết .

“Tốt lắm, vậy chờ phán tội đi!”

Hắn phất tay áo bỏ đi, để lại mình Liễu Ngâm Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, thất thần hồi lân, nàng mới chậm rãi ôm người mình, xem ra lần này ông trời cũng không giúp nàng, cuối cùng mang tai họa vào người. Cũng được thôi, chỉ cần không liên lụy cha mẹ người nhà, thì đau khổ thế nào nàng cũng có thể gánh vác.