Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác
Chương 39: Chúng ta như vậy, không giống vợ chồng(2)
“Nhìn thế nào cũng thấy giống.”
“Hừ hừ.”
Buổi
đêm có ấm áp hơn chút, tuy rằng không có trăng, cũng không có sao làm
đẹp cho bầu trời. Hơn nữa, Nam Thành đã bắt đầu bước vào mùa đông, nên
nhiệt độ hạ xuống rất nhiều, tuy rằng nơi này không có tuyết nhưng trời
lại mưa nên vẫn khiến người ta không thoải mái. Nhưng đêm nay lại không
có gió lạnh thổi tới, cho nên lúc bọn họ cùng đi cũng không thấy lạnh.
Tô
Thiển Oanh vuốt ngón út bên tay phải của mình, có chút khổ sở mở miệng:
“Em có cảm giác, trong năm nay, chỗ này sẽ dài nứt ra.”
Lộ Thừa Hữu tự nhiên cầm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng dùng sức ấn xuống một cái: “Rất ngứa à?”
“Không ngứa.”
“Không phải lên da non thì sẽ bị ngứa sao?”
“Không
biết, dù sao thì chỗ này rất kỳ lạ, giác quan thứ sáu của em nói cho em
biết nơi này đang lên da non.” Cô lại nhéo một chút: “Da ở chỗ này cứng
rắn hơn những nơi còn lại, hơn nữa ở đây cũng từng lên da non, tỷ lệ
tái phát rất cao.”
Này, anh đúng là chưa từng nghiên cứu qua, cũng không biết nói thế nào, chỉ rất ngạc nhiên: “Trước kia em cũng bị thế này sao?”
Cô đưa tay thả lại vào trong túi áo, ở đường may túi có một ít lông tơ, chạm vào tay rất mềm mại, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
“Ai nha, không phải đều là trước kia sao?”
Bọn
họ lại đi dạo quanh hồ nước một vòng, sau đó mới trở về khu nhà ở, bởi
vì luôn đi bộ, ngay cả lòng bàn chân cũng cảm nhận được một luồng nhiệt
nóng dâng lên trong người.
Anh nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, có vẻ giống như trước đây, lại có vẻ không giống.
Thật
ra, Tô Thiển Oanh cũng hiểu được quan hệ hiện tại của bọn họ có chút kỳ
lạ, cũng không có gì, rõ là rất tốt, không cãi nhau cũng không có tranh
chấp xảy ra, nhưng vẫn luôn cảm thấy không đủ.
Cô đứng ở ban công chốc lát, mới vào nhà nghỉ ngơi.
Mấy
ngày này cô đã tập được thói quan ngủ cùng anh trên một chiếc giường,
cảm giác không còn kỳ lạ như lúc đầu, chỉ còn vài cảm xúc khác.
“Vì sao em cảm thấy hiện tại chúng ta không giống vợ chồng chút nào?”
Hồi lâu qua đi, Lộ Thừa Hữu vẫn không có động tĩnh gì, không làm gì, cũng không nói gì.
Đang
lúc cô chuẩn bị nói: “Em chỉ suy nghĩ lung tung thôi, ngủ đi!”, Lộ Thừa
Hữu bắt lấy tay cô đang chuẩn bị tắt đèn ngủ, ánh mắt của anh chống lại
đôi mắt kinh ngạc của cô, sau đó không kiêng nể gì buốc hết tất cả tóc
của cô lên.
Cô thấy được dáng vẻ của mình trong mắt anh, không hiểu sao bắt đầu hoảng hốt.
Đầu
anh chậm rãi tới gần cô, lúc đôi môi của anh dán lên môi của cô, cả
người cô đều cứng ngắc, anh ôm lấy thân thể của cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Câu nói kia của cô cũng không phải ý tứ này, nhưng bây giờ cô có thể mở miệng sao?
Tay
anh đặt trên quần áo của cô bắt đầu sờ soạng, động tác rất càn rỡ,
nhưng cô lại khẩn trương đến mức có thể nghe thấy tiếng trái tim mình
đang đập kịch liệt, cứ chốc chốc lại nhảy lên, giống như mỗi giây đều bị
kéo dài đến vô hạn.
Lúc quần áo của cô đều đã bị thoát đi xong
xuôi, anh mới cởi bỏ quần áo của chính mình, cả người nghiêng đi ôm lấy
hông của cô, sau đó đặt trên người cô. -> ý là đặt ấy ấy
Cô há hốc mồm muốn nói, anh đã ngăn chặn lời của cô: “Anh sẽ rất nhẹ.”
Cô càng sốt ruột, cô muốn nói cho anh biết rằng không phải như vậy, nhưng lại không thể nói nên lời.
Trên
thực tế, cô cũng hiểu được bản thân mình nên phối hợp với anh, hiện giờ
hai người đã là vợ chồng, không phải người yêu nữa, bọn họ nên làm như
thế này từ rất lâu rồi. Cho nên, hai người hôn nhau rất say sưa, không
giống trước đây, cứ như chuồn chuồn lướt nước chỉ hơi chạm lên môi của
đối phương, mà lời lẽ đấu khẩu, thử thách lẫn nhau cũng không còn nữa,
chỉ còn rung động tình ái không thể khống chế, hai người bây giờ đã rất
khó chia lìa.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy được anh lúc mất khống
chế, nhưng giờ phút này, khuôn mặt anh lại phóng đại trước mắt cô, cô có
thể quan sát một cách rõ ràng từng giọt mồi hôi nóng bỏng và một mảng
đỏ ửng trên mặt anh. Cô biết bản thân mình không tốt hơn anh là bao,
nhưng nhìn anh thế này, cô lại cảm thấy không tệ.
Lúc anh tiến
vào, cô không thấy đau, nhưng anh lại đặc biệt cẩn thận, từng chút từng
chút một, cứ gặp lực cản lại rời đi rồi bắt đầu lại. Cô cắn môi tận
lực phát ra âm thanh, nhưng bám chặt lấy người anh vẫn không nhịn được
run rẩy.
Anh là một người rất kiên nhẫn, xác định chắc chắn cô có thể thì mới bắt đầu tăng tốc ra vào.
Cô
cảm thấy cả người như không thuộc về mình, một loại cảm giác cao trào
tràn ngập trong đầu, có thể nghe được tiếng hô hấp kịch liệt của hai
người, mà anh thì lại ôm chặt cô hơn nữa. Động tác ban đầu còn cố kiềm
chế, đến bây giờ thì tùy ý không để tâm nữa, tay anh rất không nề nếp
vần vò ngực của cô, thừa dịp cô không chú ý còn cắn một cái. Cô theo bản
năng đưa chân về phía trước kẹp lấy người anh, nơi đó càng đi sâu vào,
không chịu được run rẩy.
“Em…” Kế tiếp đó, anh lại hung hăng mưa rền gió dữ trên người cô, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.
Nhưng
cô lại cảm thấy suy nghĩ của mình đã không còn bị ảnh hưởng, bởi vì sau
khi Lộ Thừa Hữu kết thúc một màn này, cô lại nói một câu không thích
hợp khiến cái nhìn của anh sụp đổ: “Em muốn ở trên.”
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.