Người Kia, Lão Bản

Chương 1: Chương 1


Trong truyền thuyết có một khu nhà trọ tên là nhà trọ 8 tầng, có tên là nhà trọ hạnh phúc, trong vòng mười km phạm vi xung quanh ai cũng biết kỳ danh nhà trọ này.

Nó từng làm cho rất nhiều phái nữ chưa lập gia đình bị xua như như xua vịt, bởi vì nghe nói phàm là nữ sinh vào ở trọ ở đó có thể tuyển được một lão công thật tốt, sau đó trải qua cuộc sống hạnh phúc được người người ca ngợi.

Nhưng là kể từ khi nhà trọ đầy ngập khách, chủ nhà trọ xuất ra thông báo nói rõ nhà trọ 8 tầng trong vong mười năm không cho thuê quảng cáo hạnh phúc nữa, mọi người không thể làm gì khác hơn là thầm than mình với nó vô duyên, ngậm ngùi xua tan ý nghĩ.

Bất quá ngay cả như vậy, đối với những nữ sinh từng ôm mộng với nó vẫn không tự chủ được vẫn là thường xuyên lui tới nơi này, ngồi rất lâu ở ” quán cà phê hạnh phúc ” tại lầu một nhà trọ 8 tầng, hy vọng dính lấy một chút hơi thở hạnh phúc. Ăn theo danh tiếng nhà trọ 8 tầng càng lúc càng vang dội, quán cà phê hạnh phúc làm ăn cũng càng ngày càng thịnh vượng.

Quán cà phê hạnh phúc có tên trước kia là “duyên tới quán cà phê”, nhưng bởi vì danh tiếng của nhà trọ hạnh phúc 8 tầng không ai là không biết cho nên lão bản mới thuận theo tâm tình của mọi người, trực tiếp đổi tên quán thành “quán cà phê hạnh phúc”.

Lão bản của nhà trọ này thật ra là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, nhưng chịu trách nhiệm quản lý quán cà phê cũng là một người thanh tú, da trắng nõn, vóc dáng xinh xắn, lại có nụ cười của một nữ nhân.

Nàng tên Đoạn Hựu Lăng, mang theo con nhỏ sống trong một phòng nhỏ sau quán, không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của lão bản, hai người có thể nói là hợp tác nhưng không ảnh hưởng đến nhau.

Nhưng bất ngờ lão bản phải lấy chồng tận nước Anh xa xôi, mà đang lúc quán cà phê chuẩn bị sang lại cho người khác, tự nhiên hai mẹ con ở phong sau cũng khó thoát giống nhau vận mệnh.

Đoạn Hựu Lăng năm nay 27 tuổi, có con được một tuổi, người gặp người thích, chỉ một lòng cầu mong có thể cho con một cuộc sống ấm no trưởng thành mà thôi, mà nay nhưng…

Nhà trọ 8 tầng lại tên nhà trọ hạnh phúc, phàm là nữ nhân vào ở nhà trọ này cũng có thể kiếm được lão công tốt, cho dù là ở tại phòng nhỏ phía sau quán cà phê, ta nghĩ, cũng không nên ngoại lệ…

.

Xế chiều ba giờ rưỡi nhàn nhã đi chơi, Vu Hàn đi vào trong quán cà phê, nhảy lên ngồi xuống trên ghế cao bên quầy ba, chăm chăm nhìn Đoạn Hựu Lăng đang bận rộn pha cà phê mà hỏi.

[ Cẩn thận một chút, ngươi đã quên thân thể mình bây giờ đang trong tình trạng nguy hiểm sao ?] Ở bên trong quầy ba Đoạn Hựu Lăng không nhịn được nói với nàng. Vu Hàn hiện ở tầng 5 của nhà trọ 8 tầng.



. Đoạn Hựu Lăng nhẹ nhàng gật đầu một cái.



.

.

.

Vu Hàn há hốc mồm cứng lưỡi nhìn nàng, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Đến Anh quốc ? này tất cả nghi vấn của mọi người đều được giải đáp.

Mặc dù lưu dư đem tầng một cho Tần tiểu thư thuê, nhưng là do Tần tiểu thư rất ít khi ở trong quán cà phê lại không thích lui tới với mọi người, nên sáng hôm nay Tần tiểu thư đột nhiên đi cùng một người đàn ông nói nàng đã đem quán chuyển nhượng lại cho vị tiên sinh kia, lưu dư hoàn toàn bị chấn động cả người ngây ra cho đến khi cùng đối phương ký hợp đồng thuê nhà. Sau khi bọn họ rời đi nàng mới một đường từ tầng hai gọi đến tầng tám đi, đem đại tin tức đột nhiên xuất hiện nói cho mọi người.

Thảo luận không ra kết quả, hỏi lưu dư thì cũng không rõ tình huống, mọi người quyết định phái nàng đi xuống hỏi rõ tình hình.

Vu Hàn lo lắng nhìn người bên trong quầy ba.

. Đoạn Hựu Lăng lắc đầu.

.

.

Chân mày của Vu Hàn sắp có thể gắp chết con ruồi. .

Đoạn Hựu Lăng trừng mắt nhìn, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ lộ ra khuôn mặt vui vẻ.

. Nàng bĩu môi nói.

Nhìn nàng, Vu Hàn đột nhiên không nói ra lời, cảm thấy tư tưởng của nàng quá đơn thuần, có thể mang theo con sống an toàn đến bây giờ quả là kỳ tích.

Gần hai năm làm hàng xóm, mặc dù Đoạn Hựu Lăng vì công việc một ngày làm 12 giờ, không giống 7 hộ gia đình trong nhà trọ như vậy thân cận, động một chút là tụ tập cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm hoặc đi du lịch tập thể, nhưng là do ở tiểu Trạch con trai của nàng cùng với Tiểu Cương con của Khúc Thiến tỷ, Tiểu Khiết con gái của Tuyết Nhan tuổi tương đương nhau thường cùng một chỗ chơi với nhau, cho nên trong lúc vô tình cùng mọi người quen biết tốt lên.

Quen biết tốt, tự nhiên lòng cũng mở ra hơn.

Cho nên từ từ mọi chuyện cũng rõ ràng, tiểu trạch là kết quả của việc nàng uống rượu say lúc đi chơi mừng tốt nghiệp, cha mẹ đã sớm qua đời, nàng vốn sống nhờ ở nhà cậu, mợ vẫn mơ ước nàng sau khi tốt nghiệp có thể gả cho đối tượng điền gia để ý nàng trong thôn, sau đó có thể kiếm được một khoản lớn tiền sính lễ. Không nghĩ tới nàng tốt nghiệp đại học giấy chứng nhận không có còn dẫn đến chuyện chưa lập gia đình đã có thai. Cho nên giận quá thiếu chút nữa hộc máu trong ngày hôm ấy đuổi nàng ra khỏi cửa, lệnh cho nàng không được xuất hiện trước mặt họ làm xấu mặt gia đình.

Sau đó nàng liền trải qua cuộc sống nhờ sự giúp đỡ của bằng hữu.

Từ trường học lúc trước tốt nghiệp, nàng ở với bạn tốt trong năm tháng, sau khi tốt nghiệp, vẫn là ở lại trong nhà bạn tốt, cho đến khi ba ba của bạn tốt vì kinh doanh không tốt dẫn đến công ty phá sản phải đóng cửa lúc đó nàng biết ý không muốn tiếp tục ở trong nhà người ta ăn không ở không.

Bất quá ngay cả như vậy, bởi vì bạn tốt cùng người nhà giống nhau, nàng vẫn bình an vượt qua gian khổ nhất trong cuộc đời, đến khi nàng rời nhà bạn tốt tiểu trạch đã chập chững biết đi.

Hồi tưởng qua đi, Đoạn Hựu Lăng luôn là mỉm cười nói tướng mạng nàng có nhiều quý nhân giúp đỡ, cậu nàng, mợ, gia đình bạn tốt và Tần tiểu thư. Mặc dù nói cậu mợ nàng chút nữa đem nàng thành cây hái tiền nhưng nhất định cũng chiếu cố nàng tám năm, mà bạn tốt cùng người một nhà lại càng không cần phải nói, cuối cùng chính là Tần tiểu thư.

Hai năm trước thời điểm nàng rời bạn thân đi tài sản cũng chỉ có một va ly chứa mấy bộ áo quần và đứa con bảo bối mà thôi.

Bởi vì mang theo con nhỏ nên tìm việc làm có thể nói là rất khó khăn, cho đến khi gặp Tần tiểu thư bởi vì thương cảm nên mới thuê nàng, thậm chí căn phòng vốn định làm phòng làm việc cũng miễn phí cho mẹ con nàng ở lại, tạo điều kiện cho nàng vừa làm việc vừa chăm sóc con.

Chẳng qua là bây giờ…

Vu Hàn vội vàng hỏi tới.

Đoạn Hựu Lăng lắc đầu.



Nàng vẻ mặt kinh ngạc.

Vu Hàn gật đầu.





Đoạn Hựu Lăng nghe vậy cười khẽ một tiếng Nàng trêu đùa nói.









Vu Hàn lo lắng nói đạo lý.





Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt bình tĩnh nói.

Vội vã đi tới quán cà phê, Vu Hàn cũng không quản trong quán có khách hay không, lớn tiếng như vậy có hay không ảnh hưởng đến người ta, nàng cứ lớn tiếng gọi hỏi người ở bên trong quầy ba.

Buổi trưa nàng cùng Khúc Thiến ăn bữa trưa, lúc trở lại gặp vẻ mặt lưu dư hí hửng kéo hành lý cùng lão công đi hưởng tuần trăng mật, chính nàng nói cho nàng biết chuyện này.

Đoạn Hựu Lăng không nhịn được hướng nàng liếc mắt.



[ Mặc dù không có, nhưng là...] Nàng lắc đầu muốn nói lại thôi.

Nàng vội muốn chết !

Đoạn Hựu Lăng thở dài một hơi mới chậm rãi nói.

Vu Hàn khẩn cấp hỏi tới.

[ Bọn họ cho ta thời gian ba tháng, nếu như ta có thể đem phong trọ lúc này kiếm lời gấp đôi thì phòng trọ sau này thuộc ta quản lý, nếu không nghe lời...]





nàng trở nên phẫn nộ nói.

Đoạn Hựu Lăng bất đắc dĩ mở miệng biện minh

Nàng hào khí vỗ ngực nói.

Đoạn Hựu Lăng chẳng qua là lắc đầu mỉm cười.

[ Hựu Lăng, ngươi nên bết tiền đối với chúng ta căn bản là...]



Vu Hàn vừa nói vừa chau lông mày lên.

Nàng kiên định nói ra quyết định.













Nhịn không được vừa nói vừa trừng mắt nhìn sinh viên làm thêm đang nhà rỗi đọc tạp chí.

Đoạn Hựu Lăng lắc đầu đưa tay vỗ vỗ nàng.







Đoạn Hựu Lăng gật đầu.







Đoạn Hựu Lăng thành thật gật đầu.

Vu Hàn nhìn chằm chằm nàng. Mình là cùng nàng nói giỡn cũng không nghĩ tới là nàng thật có kế hoạch này.

Nàng nghiêm trang hỏi.



Nàng một chút lạc quan cũng không có ngược lại càng thêm lo lắng.

Đoạn Hựu Lăng nghe vậy, nhất thời sửng sốt một chút, nàng căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện này.



Chuông gió treo trên cửa vang lên khi khách đẩy cửa vào, Đoạn Hựu Lăng ở bên trong quầy ba ngẩng đầu lên, thấy có khách tới cửa mỉm cười chào hỏi một cách tự nhiên

Người đến mặc áo sơ mi trắng, quần jean, đi giày vải. Người đàn ông này vừa đẹp trai lại cao ráo, có một khí chất khác biệt, nhưng là hắn nếu thay đổi quần và giày, tỷ như quần tây cùng giày da vậy thì lại có một khí chất khác, một loại khí chất khẳng định có một vị trí tốt ở công ty cùng gu thẩm mỹ rất có phong cách.

Loại đàn ông này thật ra rất ít khi tới nơi đây dùng cơm hay uống cà phê, chẳng qua phần lớn bên cạnh còn kẹp theo một mỹ nữ, có rất ít người như hắn xuất hiện một mình.

Nàng mỉm cười hỏi.

Người đàn ông hướng nàng nhẹ gật đầu một cái. Nàng đang định quay lại quầy ba để thay hắn tìm nơi ngồi, hắn cũng tự nhiên đến bên quầy ba ngồi xuống, làm cho nàng có chút ngây ngốc. Trừ khách quen cùng người quen, còn trong quán những lúc đông khách không có chỗ ngồi cũng rất ít người lựa chọn ngồi ở quầy ba.

Đại khái là trên mặt nàng biểu hiện có chút kinh ngạc khiến hắn nghi ngờ nhướng nhướng mày.



Người đàn ông giọng trầm thấp chậm rãi mở miệng.

Nàng từ quầy ba lấy menu đưa cho hắn.

Hắn liền lắc đầu cũng không thèm liếc mắt.

Đoạn Hựu Lăng gật đầu, lấy lại quyển menu, rót cho hắn một ly nước sôi sau đó mới pha cà phê.

Hương vị của capuchino được lựa chọn từ khoai môn tốt nhất, nó là kết hợp từ cà phê tinh lọc cùng sữa tươi nóng tạo thành một lớp dày đặc bao quanh cà phê, không ngọt ngào như đường mà cùng không quá vô vị, được rất nhiều người nghiện cà phê thích nhất.

Thời điểm pha cà phê đồng thời chưng sữa tươi, trước để đường ở đáy tách mới để cà phê chảy vào, sau đó cho cà phê vào bình shake lắc cùng sữa tươi, cuối cùng cho một nắp khoai môn vào nữa là hoàn thành.

Đoạn Hựu Lăng đêm tách capuchino bỏ vào trong khay cùng với một cái thìa liền bưng đến đẩy ra trước mặt người đàn ông.



Người đàn ông trước tiên uống một ngụm nước sau đó mới cầm tách cà phê đưa trước mũi ngửi một hơi thật sâu, để cho hương cà phê tràn đầy trong mũi, cuối cùng mới thở ra hớp một cái. Tiếp theo hắn nhắm mắt lại giống như cẩn thận cảm thụ cảm giác cà phê ở trong miệng.

Người đàn ông này là một người phê bình ẩm thực ? Nàng nhất thời có cái cảm giác này.

Một hồi lâu người đàn ông mở mắt ra không chút giả dối khen ngợi.

Nàng vẫn là mỉm cười.

Người đàn ông đột nhiên hướng nàng vươn tay.

Đoạn Hựu Lăng ngây ngốc sửng sốt một chút mới từ từ kịp phản ứng, nhìn hắn hoài nghi hỏi :

Thiệu Giác gật đầu, từ trong túi lấy ra một phong thư đưa cho nàng.

Nàng do dự cầm lấy mở ra đọc, chỉ thấy trên tờ giấy có dấu của công ty, chỉ đơn giản viết rõ Thiệu Giác là người tới giúp nàng, cuối cùng còn có chữ ký của giám đốc.

Này coi là cái gì ? Nàng nhăn đầu lông mày đem tờ giấy đọc lại lần nữa. Nàng không đọc sót từ nào, quả thực trong thư không nói rõ chức danh cùng vị trí làm việc của vị Thiệu tiên sinh này. Này muốn nàng đối đãi thế nào cho phải đây ?

[ Thiệu tiên sinh...]

Hắn cắt đứt nàng nói.

Đoạn Hựu Lăng nhẹ gật đầu.

Thiệu Giác nhún nhún vai đem vấn đề ném lại cho nàng.









Đoạn Hựu Lăng lại càng hoài nghi, nếu quả thật như theo lời hắn nói cái gì cũng biết thì sao hắn không tự mở tiệm làm lão bản, làm sao ở chỗ này làm kiếm tiền lương ?

Hắn khêu mi sau đó rời chỗ ngồi đi thẳng vào trong quầy ba, nhìn một chút đồ dùng trong quầy ba, ngay sau đó thuần thục nấu một tách tiêu đường mã kỳ đóa

Hắn nói

Thật ra thì không cần uống Đoạn Hựu Lăng cũng biết mùi vị như thế nào, bởi vì hắn động tác thuần thục, quá trình pha chế so với nàng còn tỉ mỉ hơn. Vậy đại khái hắn chính là bartender chuyên nghiệp. Qủa nhiên có khác.

Thiệu Giác tựa vào quầy ba nhấm nháp tách capuchino của hắn.

Nếu công ty cử hắn tới đương nhiên sẽ biết chuyện này cho nên Đoạn Hựu Lăng cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là có chút không thể tin được là hắn thật tới giúp mình chứ không phải tới để thế chỗ của nàng.

Nàng thẳng thắn nói cho hắn biết.

Hắn không chút lưu tình phê bình.



Thiệu Giác hỏi.

Nàng yên lặng trong chốc lát mới chậm rãi mở miệng.

[ Quán này mặc dù chưa từng thuộc về ta, nhưng là nơi này hết thảy cũng là ta cùng Tần tiểu thư...] Nàng ngừng lại giải thích [ Tần tiểu thư ...] hắn nói thẳng :

[ Ta biết nàng là lão bản trước đây của quán]

Nàng gật đầu. . Nàng không muốn xa rời nhìn một lượt trong quán, chầm chậm nói cho hắn biết.

Hắn như có suy nghĩ nhìn nàng một lát mới nói.

nàng có chút kinh ngạc hỏi.

hắn hỏi ngược lại nàng.

[ Nhưng là ta cho là...] nàng muốn nói lại thôi



Nàng lắc đầu.

Hắn hai mắt trong suốt sáng ngời yên lặng nhìn nàng.

Đoạn Hựu Lăng suy nghĩ một chút, khẽ thở dài gật đầu.

Nàng thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

Thiêu Giác nhìn nàng trên mặt vẻ cười thân mật.